SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Lúc người của đoàn hải tặc Ma Quỷ leo lên thuyền chở dầu, bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, hơn một trăm thi thể nằm ở trên boong thuyền. Thủ lĩnh đoàn hải tặc Ma Quỷ là A Bố Tư nhìn Diệp Khiêm, không khỏi lộ ra thần sắc kính nể. "Xin chào, ta là A Bố Tư đoàn trưởng đoàn hải tặc Ma Quỷ." A Bố Tư vươn tay, nói.

"Diệp Khiêm, thủ lĩnh lính đánh thuê Nanh Sói." Diệp Khiêm trực tiếp báo ra danh xưng của mình.

"Ngươi... Ngươi là thành viên của lính đánh thuê Nanh Sói?" A Bố Tư kinh ngạc mà hỏi.

"Đúng vậy, tại hạ có danh hiệu là Lang Vương, vị này là Sói Xám Mặc Long cũng là thành viên Nanh Sói." Diệp Khiêm nói.

A Bố Tư có chút sửng sốt một chút, sau đó ha ha nở nụ cười, nói: "Ta đã nghe qua đại danh lính đánh thuê Nanh Sói, đây chính là vương giả lính đánh thuê thế giới, bá chủ lục địa a, lại không nghĩ tới hôm nay may mắn được nhìn thấy, đây chính là phúc phận của A Bố Tư ta."

"A Bố Tư đoàn trưởng quá khen, ta cũng nghe qua đại danh của đoàn hải tặc Ma Quỷ. Ở trên biển Thái Bình Dương, đoàn hải tặc Ma Quỷ chính là kiêu hùng trên biển cả. Ta vẫn muốn bái kiến, chỉ là không có dịp nào gặp mặt, không nghĩ tới lần này chó ngáp phải ruồi, không thể không nói, đây là duyên phận ah." Diệp Khiêm cũng khẽ cười nói.

"Là lỗi của ta, ta thật không ngờ đám hàng kia lại là của Nanh Sói, đã đắc tội rồi." A Bố Tư có chút áy náy nói.

Một bên là vương giả lục địa, một bên là bá chủ biển cả, hai bên đều có cảm giác hận không được găp nhau sớm hơn.

"Ha ha, A Bố Tư đoàn trưởng đừng khách khí nữa, nếu như không có chuyện này, chúng ta làm sao có thể gặp mặt? Có lẽ chuyện này là do thượng đế an bài a." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói. Diệp Khiêm không biết thượng đế là ai, rất muốn nói là lão thiên gia an bài, bất quá sợ đám này ngoại quốc này không hiểu, nên đành phải nói thượng đế.

"Đúng, đúng, đây nhất định là do thượng đế an bài ah." A Bố Tư vừa cười vừa nói, "Nanh Sói không hổ là Nanh Sói, ta thật bội phục a, đây là đoàn hải tặc Biển Xanh tuy tại Thái Bình Dương không phải là đoàn hải tặc nhất lưu, nhưng tối thiểu cũng có hơn một trăm người a, vậy mà ngay cả lực lượng hoàn thủ đều không có liền chôn vùi ở trong biển. Nanh Sói chẳng những là vương giả lục địa, tương lai cũng sẽ là bá chủ trên biển ah."

Diệp Khiêm khẽ chau mày, âm thầm suy nghĩ ý tứ trong lời nói của A Bố Tư, đây là lời khích lệ? Hay là đang cảnh cáo mình? Bất quá nhìn về phía ánh mắt của A Bố Tư, tựa hồ rất chân thành, cũng không có ý tứ khiêu khích. "A Bố Tư đoàn trưởng nói quá lời a, Nanh Sói cũng không dám có ý nghĩ này, chỉ cần thủ vững phần cơ nghiệp của minh ở trên đất liền là tốt rồi, ha ha." Diệp Khiêm nói.

A Bố Tư làm như vô tình nhẹ gật đầu, bất quá qua hành động này Diệp Khiêm càng thêm khẳng định vừa rồi A Bố Tư có ý cảnh cáo hắn. "Nếu là do thượng đế an bài, Diệp tiên sinh không bằng theo chúng ta trở về cứ điểm nói chuyện được không? Ta đã ngưỡng mộ Nanh Sói từ rất lâu rồi, Diệp tiên sinh sẽ cho ta chút mặt mũi này chứ?" A Bố Tư nói.

"Cầu còn không được a, huống hồ lần này tiền chuộc ta cũng đã chuẩn bị tốt, đám hàng hóa kia chúng ta còn muốn lấy về. Ngươi nói có đúng không? A Bố Tư đoàn trưởng." Diệp Khiêm nói.

"Không có vấn đề, chúng ta trở về vừa uống vừa trò chuyện ah." A Bố Tư nói xong, bắt đầu phân phó thủ hạ bẻ bánh lái, chạy nhanh trở lại căn cứ của mình. Về phần hai chiếc tàu chiến kia, A Bố Tư cũng cho thủ hạ của mình lên chiến hạm lái trở về.

Căn cứ của đoàn hải tặc Ma Quỷ ở trên một đảo san hô nhỏ thuộc vùng biểnThái Bình Dương, vị trí rất bí ẩn, nếu như không phải có người của đoàn hải tặc Ma Quỷ dẫn đường, Diệp Khiêm thật đúng là tìm không ra nơi này. Cũng khó trách, các quốc gia bỏ ra lực lượng lớn như vậy để tiêu diệt bọn hắn, đều là không công mà lui. Có lẽ, giống như Mặc Long đã nói, sau lưng đoàn hải tặc Ma Quỷ có quốc gia ủng hộ.

Diệp Khiêm cùng Mặc Long không có ở trên thuyền chở dầu, mà là đi theo đoàn trưởng A Bố Tư đi lên quân hạm của đoàn hải tặc Ma Quỷ. Đây là lần đầu tiên Diệp Khiêm leo lên quân hạm, cảm giác thích hơn là ngồi xe tăng, thậm chí nhịn không được tưởng tượng khi Nanh Sói có một chi hải quân, hắn sẽ chỉ huy những chiếc quân hạm này chiến đấu, thì sẽ hoành tráng cỡ nào.

Trên đường đi, A Bố Tư cùng Diệp Khiêm vui vẻ trò chuyện, nghiễm nhiên giống như một đôi bằng hữu nhiều năm không gặp. Hai người đều có là riêng phần lãnh thổ của mình, và đều có được quyền lợi tối cao.

Sau 3 ngày lênh đênh trên biển thì quân hạm đã đến căn cứ của đoàn hải tặc Ma Quỷ. Đảo san hô này là nơi đoàn hải tặc Ma Quỷ dùng để giam giữ con tin cùng với cất giữ hàng hóa cướp được, cuộc sống của bọn hắn trên cơ bản đều ở bên trong quân hạm. Bất quá, người trường kỳ sống ở trên biển, chắc chắn sẽ có cảm giác buồn chán, bọn hắn vẫn ngẫu nhiên sẽ tới ở trên đảo ở vài ngày. Lúc Diệp Khiêm rời thuyền, suýt nữa là đứng không vững, trên biển phiêu lưu thời gian quá lâu, nên hắn có cảm giác nhớ đất liền.

Đám hải tặc sinh hoạt rõ ràng nếu so với Nanh Sói thì tốt hơn rất nhiều, thịt thì ăn miếng thịt bự, rượu thì uống bát lớn, không có nhiều quy củ giống như Nanh Sói. Đêm đó, A Bố Tư xếp đặt yến hội chiêu đãi Diệp Khiêm cùng Mặc Long, cùng với những thuyền viên đi theo. Những thuyền kia viên có cảm giác chuyện này giống như đang mơ, bọn hắn hoàn toàn thật không ngờ, có một ngày lại có thể cùng hải tặc ăn cơm uống rượu trò chuyện với nhau.

"A Bố Tư đoàn trưởng, tiền ta đã mang đến, ngươi đem số tài khoản ngân hàng của ngươi nói cho ta biết, ta sẽ chuyển qua cho ngươi 200 triệu." Diệp Khiêm nói.

"Diệp tiên sinh, ngươi đã quá khách khí rồi, hàng hóa cùng người ngươi cứ mang về, tiền thì thôi đi." A Bố Tư ngược lại rất sảng khoái nói.

"Như vậy sao được, làm gì cũng có luật lệ, ta không thể phá quy củ của các ngươi được." Diệp Khiêm nói. Đối với Diệp Khiêm mà nói, tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là làm thế nào có thể lấy ra lợi nhuận từ số tiền kia, đó mới là mấu chốt nhất. 200 triệu tuy không phải là số lượng nhỏ, nhưng nếu như có thể cùng đoàn hải tặc Ma Quỷ đạt thành hiệp nghị hợp tác, thì vẫn là đáng giá.

"Diệp tiên sinh, ngươi đang xem nhẹ ta sao." A Bố Tư nói, "Nếu không thì như vậy, hai chiếc quân hạm kia, dù sao ngươi cũng không thể mang trở về, không bằng như vậy, ngươi quy ra tiền rồi bán cho ta, coi như là tiền chuộc, ngươi thấy như thế nào?"

Một chiếc tàu bảo vệ giá trị chế tạo tối thiểu là 150 triệu Đô-la, mà chiếc tàu tuần tra giá còn cao hơn nữa, tối thiểu cũng gần 800 triệu Đô-la. Hai chiếc quân hạm cộng lại, thì cũng gần 1 tỷ Đô-la rồi, Diệp Khiêm không thể không cảm thán, những tên hải tặc này thật đúng là con mẹ nó có tiền ah. Bất quá vừa rồi lúc ở trên quân hạm, Diệp Khiêm cũng cẩn thận quan sát một chút, những chiếc quân hạm của đoàn hải tặc Ma Quỷ đã có chút cũ nát rồi, hơn nữa trên cơ bản cũng không có vũ khí hạng nặng gì, bất quá có thể có những chiếc quạn hạm này cũng không phải chuyện đơn giản. Năng lực của đoàn hải tặc Ma Quỷ này vẫn để cho Diệp Khiêm có chút bội phục.

Về phần có quốc gia nào ở sau lưng cung cấp cho bọn hắn những trang bị này, hay là tại các cuộc vây quét của hải quân các quốc gia trưng thu được, hay là dùng tiền mua sắm, thì Diệp Khiêm không biết rồi. Bất quá bất kể là loại nào, đều có thể nói rõ đoàn hải tặc Ma Quỷ cũng không phải là đoàn hải tặc bình thường.

"A Bố Tư đoàn trưởng đã nói như vậy rồi, ta nếu như lại chối từ vậy thì lộ ra quá làm kiêu ah. Ngươi nói cái giá đi!" Diệp Khiêm nói. Bất quá trong nội tâm Diệp Khiêm đối với A Bố Tư càng ngày càng bội phục rồi, kỳ thật A Bố Tư hoàn toàn có thể sử dụng phương pháp khác đem hai chiếc quân hạm này tới tay, giết hắn cùng Mặc Long là được rồi; nhưng A Bố Tư lại lựa chọn loại phương pháp này, chuyện này để cho Diệp Khiêm cảm thấy A Bố Tư xứng đáng được gọi là kiêu hùng.

Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng giá tiền đã định xuống, hai chiếc quân hạm tương đương bốn trăm triệu Đô-la. Chỉ có điều nó khác xa so vói việc cò kè mặc cả ở tiệm bán thức an, Diệp Khiêm cùng A Bố Tư đều suy nghĩ vì đối phương. Hai chiếc quân hạm giá trị chế tạo 1 tỷ Đô-la, khấu trừ hao tổn cùng với 200 triệu tiền chuộc, Diệp Khiêm cùng A Bố Tư đều cảm giác mình không có chịu thiệt. Đương nhiên, Diệp Khiêm là hoàn toàn không có nghĩ chuyện buôn bán, chuyện này có chút vượt quá dự liệu của hắn, dễ dàng lấy được bốn trăm triệu Đô-la, quả thật là chuyện thể ngờ tới. Nếu như là lính đánh thuê Nanh Sói muốn kiếm được bốn trăm triệu Đô-la thì phải làm rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm mới được số tiền này. Điều này cũng làm cho Diệp Khiêm ý thức được mua bán trên biển cũng ẩn chứa lợi nhuận cực lớn.

A Bố Tư liền đem tiền chuyển vào tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ của Diệp Khiêm, rất sảng khoái, chuyện này đủ để nói rõ đoàn hải tặc Ma Quỷ này thật không phải là giàu có bình thường.

"A Bố Tư đoàn trưởng, kỳ thật lần này tới tìm ngươi, còn có một chuyện trọng yếu khác muốn cùng ngươi thương lượng một chút, nhìn xem mọi người có thể hợp tác hay không." Diệp Khiêm nói.

Diệp Khiêm thì đang thử mua bán trên biển, còn A Bố Tư làm sao không muốn giao dịch trên lục địa. Nghe Diệp Khiêm vừa nói như vậy, A Bố Tư lập tức nổi lên hứng thú, nói: "Diệp tiên sinh có chuyện gì cứ việc nói thẳng, A Bố Tư nếu có thể hỗ trợ sẽ nghĩa bất dung từ."

"Sảng khoái!" Diệp Khiêm nở nụ cười, nói, "Thực không dám giấu diếm, Nanh Sói cũng có công ty của mình, gần đây công ty gặp một đối thủ mạnh mẽ, tài lực của bọn hắn phi thường phong phú, các ngành sản xuất của đối phương đều cùng chúng ta có quan hệ cạnh tranh. Hơn nữa, bọn hắn phần lớn là làm mậu dịch, điều này tránh không được phải sử dụng thuyền để chở hàng, cho nên ta muốn, A Bố Tư đoàn trưởng có thể hay không ở trên biển đem thuyền hàng của bọn họ giữ lại." Diệp Khiêm nói, "Đương nhiên, ta sẽ cung cấp cho A Bố Tư đoàn trưởng tuyến đường vận chuyển của bọn hắn, cùng với thời gian xuất phát."

Đối với A Bố Tư mà nói, đây chính là tiền tự nhiên đưa tới. Đã có lộ tuyến cùng thời gian xuất phát, bọn hắn có thể đem thuyền của đối phương giữ lại, chuyện này so với việc mù quáng tìm kiếm mục tiêu là khá hơn rồi. "Chuyện này không phải là vấn đề gì lớn. Không biết công ty mà Diệp tiên sinh nói là công ty nhà ai?" A Bố Tư nói.

A Bố Tư vừa nói như vậy, Diệp Khiêm trong nội tâm liền biết, hiển nhiên có những công ty vì bảo đảm tuyến đường vận tải thuận lợi, hàng năm đều giao nạp phí tổn cho bọn hắn. Đoàn hải tặc Ma Quỷ đương nhiên cũng vui vẻ với chuyện này, dù sao việc này lợi nhuận so với việc mù quáng đi ăn cướp thì tốt hơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi