SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Trường phong ba này từ khi mới bắt đầu đã chú định sẽ không có kết quả gì, Diệp Khiêm cũng không có nghĩ qua muốn người của quân đội làm chỗ dựa cho hắn, quân không tham gia vào chính sự, đây là nghiêm lệnh, ai cũng không thể làm trái. Diệp Khiêm muốn thông qua biểu hiện cường thế, để gián tiếp nói cho tập đoàn Phi Tường, tại thành phố Thượng Hải, tập đoàn Phi Tường không thể một tay che trời.

Người quân đội thành phố Thượng Hải đến nhanh, đi cũng nhanh, một liên đội bộ đội rất nhanh liền biến mất tại trước mặt mọi người. Vương Bình nhìn nhìn Lí Hạo, nói: "Lý cục trưởng, cho người của ngươi cũng đều rút lui a, còn có, đem những kẻ giữ trật tự đô thị đều bắt trở về cho ta. Hừ, dám lợi dụng chút quyền lực trong tay, không đem dân chúng để vào mắt, mượn danh nghĩa chính phủ, để ức hiếp dân chúng, mọi người yên tâm, ta sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn hắn."

Lí Hạo có thể nói là tâm phúc của Vương Bình, là trợ thủ đắc lực, hoàn toàn là người cùng phe cánh của Vương Bình. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Vương Bình lên chức bí thư thị ủy thành phố Thượng Hải, liền đem Lí Hạo điều đến cục công an thành phố đảm nhiệm chức cục trưởng. Chỉ hơn 20 tuổi, mà đã là cục trưởng cục công an thành phố, có thể nói, tiền đồ vô lượng.

Những kẻ giữ trật tự đô thi sau khi nghe được những lời nói này của Vương Bình thì đã không còn có vẻ hung hăng càn quấy nữa, cả đám đều hiện ra khuôn mặt u sầu, bọn hắn nào ngờ rằng vốn là một việc nhỏ, vậy mà náo lớn như vậy. Nếu như biết là kết quả như vậy, bọn hắn cho dù bị đánh chết cũng sẽ không làm xằng bậy như vậy a. Nhưng tên giữ trật tự đô thị không có động thủ đánh người thì đều âm thầm may mắn, ít nhất lúc Vương Bình xử lý bọn họ cũng sẽ chừa chút tình a.

Lí Hạo đáp ứng, sau đó để cho người của hắn áp giải những tên giữ trật tự đô thị kia, rất nhanh liền rời khỏi nơi đây. Lãnh đạo khu chính phủ cùng cục xây dựng thì có vẻ mặt mướp đắng, cảm thấy bất an trong lòng.

Vương Bình nhìn nhìn Khương Bân Dương, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Chuyện ngươi tham ô không làm tròn trách nhiệm sẽ có Ban Thanh Tra Kỷ Luật điều tra, ngươi bây giờ hãy đi xin lỗi người dân ở đây. Ta thấy các ngươi là muốn lật trời rồi, lợi dùng quyền lực trong tay làm xằng làm bậy, là ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy."

Dưới sự uy nghiêm của Vương Bình, Khương Bân Dương ở đâu còn dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi đến trước mặt lão đại gia xin lỗi. Lão đại gia rõ ràng có chút sợ hãi, loại chuyện này đổi lại trước kia, đánh chết hắn cũng không dám nghĩ đến a.

Vương Bình hắng giọng một cái, đối với những người dân xung quanh nói: "Các vị đồng hương, kế hoạch cải tạo thành cũ là công trình của chính phủ, là vì muốn xây dựng quê hương của chúng ta ngày một tốt hơn, ta hi vọng các vị đồng hương có thể phối hợp với chính phủ. Đương nhiên, cũng không thể bởi vì cải tạo khu thành cũ mà làm cho các ngươi không nhà để về, chuyện chi phí phá bỏ và dời đi nơi khác ta đã biết, các ngươi phải tin tưởng chính phủ, ta cam đoan, sẽ cho mọi người một công đạo hợp lý, được không nào?"

Cái gì lôi kéo nhân tâm, cái này chính là lôi kéo nhân tâm, qua buổi nói chuyện này của Vương Bình, lão ở trong mắt dân chúng ở đây đã trở thành vị quan tốt vì dân phục vụ. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, không có tỏ vẻ cái gì. Cái công trình này, hắn là tình thế bắt buộc, tin tưởng Vương Bình cũng có thể cảm giác ra dụng ý của hắn.

Vương Bình trừng những quan viên khu chính phủ cùng cục xây dựng, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Còn không cút trở về cho ta." Những quan viên khu chính phủ cùng cục xây dựng khúm núm, cuống quít rời khỏi mảnh đất thị phi này.

"Diệp Khiêm a, trở lại thành phố Thượng Hải khi nào? Sao không thông báo một tiếng ah. Ta nghe Tiểu Vũ nói, ngươi đang ở thành phố Nam Kinh mà" Vương Bình ha ha nở nụ cười một chút, vẻ mặt tươi cười, nói.

"Vừa mới trở về vài ngày à, vốn là chuẩn bị đi bái phỏng ngươi, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Làm cho Vương bí thư thêm phiền toái ah." Diệp Khiêm nói.

"Nói những lời này là quá khách khí rồi." Vương Bình ha ha cười nói, "Ah, đúng rồi, Diệp Khiêm, vị này chính là lãnh đạo đến từ trung ương, hắn đang muốn nói chuyện với ngươi." Vừa nói vừa chỉ Hoàng Phủ Kình Thiên bên cạnh.

"Lão đầu tử, bày kiểu cách nhà quan nữa à?" Diệp Khiêm trợn nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, nói.

Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm a, lúc nhận được điện thoại ta vừa vặn ở trong phủ thị chính, cho nên mới đi cùng với Vương bí thư."

Vương Bình kinh ngạc nhìn bọn hắn, nói: "Các ngươi nhận biết nhau?" Hắn phát giác Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Kình Thiên có quan hệ không đơn giản, nếu không cũng sẽ không biết trực tiếp xưng hô "lão đầu tử" mà Hoàng Phủ Kình Thiên lại tuyệt không tức giận. Nếu để cho hắn đi gọi Hoàng Phủ Kình Thiên là "lão đầu tử" thì người ta sẽ một cước đem hắn đạp đến nhà bà ngoại đi.

"Ha ha, ta cùng Diệp Khiêm nhận thức có lẽ so với Vương bí thư còn sớm hơn." Hoàng Phủ Kình Thiên vừa cười vừa nói, "Diệp Khiêm a, ta vừa vặn muốn tìm ngươi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi trò chuyện a. Như thế nào đây?"

Diệp Khiêm trầm mặc một lát, nói: "Các ngươi trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, uống chút trà, ta đem chuyện bên này xử lý một chút, rất nhanh sẽ đi qua."

"Cũng được, vậy ta chờ ngươi." Hoàng Phủ Kình Thiên nói. Sau đó trừng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Thiểu Kiệt, ngươi trước đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi."

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhếch miệng, nhìn Diệp Khiêm, thấy hắn gật đầu, lúc này mới hướng Hoàng Phủ Kình Thiên đi tới. Vương Bình cũng cùng Diệp Khiêm nói một tiếng, lại để cho Diêp Khiêm có thời gian rảnh thì đi tới nhà của hắn ngồi một chút, trong lời nói ý tứ rất mịt mờ, bất quá Diệp Khiêm vẫn nghe ra ý tứ trong đó, Vương Bình là để cho Diệp Khiêm đêm nay đi tới nhà hắn.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, đáp ứng. Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Vương Bình lúc này mới rời đi, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tự nhiên cũng hấp tấp cùng tới.

Thấy bọn họ cũng đã rời đi, Diệp Khiêm nhìn những người dân ở đây, nói: "Mọi người đều biết, lần này phụ trách kế hoạch cải tạo thành cũ của thành phố Thượng Hải chúng ta chính là tập đoàn Phi Tường. Tập đoàn Phi Tường là tập đoàn lớn, tài chính không thiếu nhưng bọn hắn lại trả chi phí chuyển đi nơi khác cho mọi người lại quá thấp. Tuy chính phủ nói sẽ giúp mọi người chu toàn một chút, nhưng cuối cùng sẽ có kết quả gì, ai cũng không biết. Mọi người nói, có phải hay không?"

Nghe xong những lời Diệp Khiêm nói, mọi người đều nhao nhao nghị luận lên, sự thật đúng là như thế, rất nhiều quan viên hứa hẹn đủ điều bất quá chỉ là để lừa gạt dân chúng mà thôi. Dù sao, có đôi khi chính phủ là đứng tại một góc độ đại cục để đối đãi vấn đề.

"Tiểu nhị a, vậy ngươi nói nên làm thế nào bây giờ?" Một vị lão giả, hỏi.

"Ừ, ta xem không thì như vậy đi. Tập đoàn Phi Tường khai giá dời đi nơi khác mỗi mét vuông là 5000 nhân dân tệ, ta cho mọi người mỗi mét vuông một vạn, tất cả mọi người đem nhà đất chuyển cho ta, mọi người thấy thế nào?" Diệp Khiêm nói. Mặc dù nói ở trong đó cũng có chút mưu đồ riêng, nhưng Diệp Khiêm cũng không có bạc đãi những người dân ở đây, dựa theo hoàn cảnh khu này, chi phí phá bỏ và dời đi nơi khác tối đa cũng khoảng bảy ngàn mà thôi.

Hơn nữa, những người này nhất định là đấu không lại tập đoàn Phi Tường, đến cuối cùng chỉ sợ phải cầm 5100 nhân dân tệ trên mỗi mét vuông. Diệp Khiêm làm như vậy, là có ý định chiếm kế hoạch cải tạo thành cũ của tập đoàn Phi Tường, sau này tập đoàn Hạo Thiên muốn tiến hành phá bỏ và dời đi nơi khác sẽ dễ hơn rất nhiều.

Nếu như theo góc độ của thương nhân của Tống Nhiên chi phí dời đi nơi khác chỉ sợ cũng không cao như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là dựa theo giá bình thường mà đền bù tổn thất thôi.

"Tiểu nhị a, đây không phải là làm khó cho ngươi khó sao?" Lão giả nói.

Diệp Khiêm cười cười, nói: "Mọi người ở đây đều là láng giềng của ta, ta cũng ở đây lớn lên. Mọi người đấu không lại tập đoàn Phi Tường đâu. Mọi ngươi hãy đem nhà đất chuyển hết cho ta, ta đây có thể cùng tập đoàn Phi Tường chính thức đọ sức một chút."

Những người dân ở đây liền nhao nhao nghị luận, tốp năm tốp ba thảo luận. Một lát sau, vị lão giả kia nói: "Tiểu nhị a, ta nghe lời ngươi, ngươi nói xem phải làm như thế nào?."

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Ngày mai ta sẽ phái người tới gặp các ngươi để xử lý thủ tục chuyển nhà đất. Ta cũng cam đoan với mọi người, đợi sau khi ta lấy được kế hoạch cải tạo thành cũ, sau khi xây dựng xong, nếu các ngươi muốn tới ở, lúc mua nhà ta sẽ chiết khấu bảy mươi phần trăm cho mọi người."

Chiết khấu 70% là một số tiền không nhỏ, nhưng Diệp Khiêm cũng không quan tâm số tiền này. Hơn nữa, đây cũng là tâm ý của Diệp Khiêm đối với những người dân ở trong khu thành cũ này.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Diệp Khiêm nhịn không được hiện lên một vòng tiếu ý. Những ngôi nhà đều là của hắn, hắn ngược lại muốn nhìn một chút xem tập đoàn Phi Tường làm thế nào phá bỏ và dời đi nơi khác. Móc điện thoại ra, Diệp Khiêm gọi cho Jack, để cho hắn an bài nhân viên của công ty bảo an Thiết Huyết đến nơi đây trông coi nơi này. Kể từ đó, Diệp Khiêm ngược lại rất muốn nhìn xem tập đoàn Phi Tường còn có thể chơi ra những thứ thủ đoạn gì.

Sau khi rời đi, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên, hỏi địa chỉ của lão, sau đó lái ô-tô đến đó.

Không bao lâu, liền đến quán trà mà Hoàng Phủ Kình Thiên đã nói. Diệp Khiêm mang theo Thanh Phong, chậm rãi đi tới. Trông thấy Diệp Khiêm tới, Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha nở nụ cười, nói: "Vừa rồi lại đùa nghịch cái quỷ gì thế?"

Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Lão đầu tử, lão đây là đang mắng ta, hay là đang khích lệ ta?"

"Đương nhiên là khen ngợi ngươi ah." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Ngươi hôm nay cố ý làm ra trận chiến lớn như vậy, không phải là muốn biểu hiện ra vẻ cường thế cho tập đoàn Phi Tường xem sao. Như thế nào? Nanh Sói cũng hứng thú đối với kế hoạch cải tạo thành cũ sao?"

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, xem ra Hoàng Phủ Kình Thiên cũng có chuyện không biết rõ, không biết tập đoàn Hạo Thiên là công ty của Nanh Sói. "Kế hoạch cải tạo thành cũ ta không có hứng thú, ta chỉ là thay những người dân ở đó lấy lại công bằng mà thôi, dù sau, ta cũng ở nơi đó lớn lên. Chi phí phá bỏ và dời đi nơi khác mà tập đoàn Phi Tường đưa ra thật sự quá thấp, có chút ít quan viên chính phủ cũng vẽ đường cho hươu chạy, ta nhịn không được nên xen vào thôi." Diệp Khiêm nói.

Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha nở nụ cười, hắn đương nhiên biết rõ, chuyện này không có đơn giản giống như Diệp Khiêm nói. Bất quá đã Diệp Khiêm không muốn nói, hắn cũng không hỏi tiếp. Dừng một chút, Hoàng Phủ Kình Thiên nói tiếp: "Diệp Khiêm, Phật hội sắp chuẩn bị cử hành rồi, ngươi có tin tức của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hay không? Hắn sẽ không cướp Xá Lợi Phật Tổ lần nữa chứ, nếu lần này Xá Lợi Phật Tổ lại bị mất thì cái chức cục trưởng của ta cũng sẽ mất theo a."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi