Nhìn thấy tình cảnh như thế, khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra bộ dáng tươi cười, hắn muốn chính là cái hiệu quả này. Ngay lúc hai nữ nhân sắp đánh tới trước mặt của hắn, Diệp Khiêm bỗng nhiên theo một góc độ quỷ dị trượt ra, Huyết Lãng trong tay xẹt qua một đạo hồng quang, trực tiếp cắt đứt cổ họng của hai nữ nhân này.
Một đao giết chết hai người, nhanh chuẩn hung ác, nữ tử đầu lĩnh không khỏi chấn động. Đã mất đi hai đồng bạn trợ giúp, sự phối hơp của ba người đã bị phá, không thể nghi ngờ, thực lực đã yếu đi rất nhiều. Nàng cũng tinh tường, một mình nàng căn bản không phải là đối thủ của Diệp Khiêm. Thế nhưng mà bản thân là sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, nàng chỉ có một lựa chọn duy nhất, giết người hoặc là bị người giết. Dù cho nàng không phải là đối thủ của đối phương, nàng cũng không thể lựa chọn chạy trốn, dù cho đào tẩu, sẽ đối mặt với sát thủ của Ám Dạ Hoa Bách Hợp đuổi giết, kết quả vẫn là phải chết không thể nghi ngờ.
"Như thế nào? Còn muốn phản kháng sao? Chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ ah." Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói.
"Sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp sẽ không chết không ngớt đối với ngươi." Đầu lĩnh nữ nhân kiên quyết nói.
"Tốt, ta đây sẽ đưa ngươi đi chết." Diệp Khiêm nói xong, thân ảnh khẽ động, Huyết Lãng trong tay trực tiếp đâm thấu lồng ngực đối phương. Hắn không phải là không muốn từ trong miệng đối phương biết ai là kẻ chủ mưu phía sau, nhưng hắn biết rõ sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, các nàng sẽ không nói ra ai là người thuê bọn họ.
Huống hồ, Diệp Khiêm cũng có biện pháp biết rõ người thuê các nàng là ai. Hơn nữa, nều Ám Dạ Hoa Bách Hợp đã triệt để quyết định cùng Nanh Sói trở mặt, như vậy các nàng cũng không cần tiếp tục tồn tại rồi. Trong mắt của Diệp Khiêm hiện lên đạo đạo hàn mang.
Sau khi rời đi khỏi hiện trường chiến đấu vừa rồi, liền lấy điện thoại ra gọi cho Tống Nhiên. Đem tình huống gặp sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp nói đơn giản qua một lần. Tống Nhiên chấn động, liền vội hỏi Diệp Khiêm có sao không, lời vừa ra khỏi miệng, cũng biết là nàng có chút quá lo lắng, nếu như Diệp Khiêm có việc, thì làm sao có thể gọi điện thoại cho nàng được.
Đối với sự quan tâm của Tống Nhiên, trong lòng của Diệp Khiêm vẫn có thật sâu tình cảm ấm áp. Sau đó đem chuyện Ám Dạ Hoa Bách Hợp quyết định triệt để trở mặt cùng Nanh Sói nói qua một lần, lông mày của Tống Nhiên không khỏi chăm chú nhíu lại. Diệp Khiêm tự nhiên là nhìn không thấy nét mặt của nàng, sau đó lại để cho Tống Nhiên hỗ trợ điều tra một chút lần này rốt cuộc là ai thuê sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp. Tống Nhiên gật đầu đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm cũng cảm thấy an tâm rất nhiều. Tống Nhiên dù sao trước đây cũng là sát thủ nổi tiếng của Ám Dạ Hoa Bách Hợp, nàng đối với Ám Dạ Hoa Bách Hợp hiểu rõ nhất, hơn nữa nàng cũng có được phương pháp đặc biệt để biết rõ người thuê sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp là ai. Giống như lần trước sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp theo dõi Tần Nguyệt, Tống Nhiên rất dễ dàng liền biết người thuê là tập đoàn Phi Tường. Diệp Khiêm chưa từng hỏi qua Tống Nhiên, nàng rốt cuộc là dùng biện pháp gì biết được, bởi vì hắn tin tưởng Tống Nhiên, giống như là Tống Nhiên tin tưởng hắn.
Diệp Khiêm cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp rồi, mới bắt đầu cùng tập đoàn Phi Tường đấu tranh, vậy mà lại xuất hiện sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp, còn có thế lực thần bí ở phía sau Hoàng Phủ Kình Thiên, kế tiếp không biết còn đụng đến nhân vật dạng gì nữa. Bất quá mặc kệ sự tình phát triển thế nào, cuộc chiến giữa Nanh Sói cùng tập đoàn Phi Tuòng đều không cách nào tránh khỏi, không phải ngươi chết, chính là ta vong.
Lúc đi đến biệt thự của Tống Nhiên, lơ đãng phát hiện đèn trong biệt thự của Tần Nguyệt vậy mà sáng lên. Diệp Khiêm có chút mừng rỡ, chẳng lẽ là Tần Nguyệt hoặc là Triệu Nhã trở về? Nghĩ tới đây, cũng không có do dự, bước nhanh đi tới.
Mở cửa biệt thự ra, đập vào mi mắt là một thiếu nữ mặc bộ đồ màu trắng, đang ngồi ở trên ghế sa lon. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, vui sướng trong lòng giảm đi rất nhiều, nói: "Là ngươi à?"
Hồ Hội quay đầu nhìn Diệp Khiêm, có chút dí dỏm cười cười, nói: "Ngươi tựa hồ rất thất vọng ah, có phải đang tưởng rằng Nguyệt tỷ tỷ, hoặc là Nhã nhi muội muội trở về?"
Trong số ba nữ nhân ở trong biệt thự của Tần Nguyệt, tình cảm Diệp Khiêm cùng Hồ Hội là bình thường nhất, cơ hồ không có trao đổi quá nhiều, ngoại trừ đêm đó ở trong phòng Hồ Hội có chút lới nói mập mờ thì không còn chuyện gì khác. Diệp Khiêm cười cười xấu hổ, nói: "Không có, ta chỉ nghe Tần Nguyệt nói ngươi trở lại kinh đô rồi, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy sẽ trở lại nơi này."
Nói dối rõ ràng không đủ cao minh, bất quá Hồ Hội cũng không truy vấn tiếp, có chút nở nụ cười, nói: "Nhìn thấy ta trở về, ngươi chẳng lẽ một điểm kinh hỉ đều không có?"
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, có chút không rõ ý tứ của nha đầu kia là gì. Nàng là đang ám chỉ cái gì sao? Diệp Khiêm sững sờ nhìn Hồ Hội, có chút không biết nên nói như thế nào. Chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Hội ngồi xuống, Diệp Khiêm ngu ngơ nở nụ cười, nói: "Kinh hỉ nhất định là có, ta đang nghĩ, ngươi có mang đặc sản ở kinh đô về không?."
Hồ Hội trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đường làm quan của ngươi rất rộng mở a, thành phố Nam Kinh bị ngươi náo loạn, hôm nay ngươi lại trở thành lão đại duy nhất của thành phố Nam Kinh. Bây giờ trở về thành phố Thượng Hải, lại có ý định gì nữa hả?"
Diệp Khiêm nhìn nhìn Hồ Hội, nói: "Ngươi hình như là đối với tình huống của ta có vẻ rất quen thuộc ah. Nói thật, ta đối với thân phận của ngươi đến bây giờ cũng không rõ ràng lắm, ngươi không phải là đang để ý đến ta chứ?"
Hồ Hội có chút nở nụ cười, nói: "Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, đợi đến lúc biểu hiện của ngươi để cho ta thoả mãn, ta sẽ cho ngươi biết hết tất cả, kể cả chuyện ngươi muốn ta làm bạn gái của ngươi cũng được."
Diệp Khiêm nhíu mày, nói: "Vậy ngươi tối thiểu cũng phải nói cho ta yêu cầu của ngươi đến cùng đạt tới trình độ nào a? Ngươi không nói để cho nội tâm của ta yên ổn, căn bản không biết phải đạt tới dạng gì mới có thể làm cho ngươi thoả mãn. Hơn nữa, có mục tiêu cũng mới có động lực, ngươi nói, có phải không?"
"Vậy cũng được." Hồ Hội có chút nở nụ cười, nói, "Tối thiểu ngươi cũng phải đánh bại ba lão đại của thành phố Thượng Hải là tập đoàn Phi Tường, Thanh bang và Hồng Môn a."
Diệp Khiêm nhìn nhìn Hồ Hội, tựa hồ cảm giác nha đầu kia sau khi trở về kinh đô một chuyến rồi trở về, cả người thay đổi thật nhiều, nhất là trên người của nàng giống như tràn đầy một loại khí chất để cho người càng thêm mê say. Cụ thể là cái gì, Diệp Khiêm cũng không nói lên được. Bất quá Diệp Khiêm đối với thân phận của Hồ Hội ngược lại càng ngày càng hiếu kỳ rồi, hiện tại đã có chút hối hận rồi, sớm biết như vậy thì hỏi lão đầu Hoàng Phủ Kình Thiên kia, hắn quanh năm ở kinh đô, mà Hồ Hội cũng là người kinh đô, nói không chừng Hoàng Phủ Kình Thiên nhận biết nàng.
"Như thế nào? Cảm thấy chuyện này rất khó sao?" Hồ Hội nói.
"Có một chút!" Diệp Khiêm nói. Chuyện này cũng thật là lời nói trong nội tâm, ba lão đại này cũng không phải loại người lương thiện, bất kỳ một người nào cũng đều rất khó đánh bại. Trọng yếu hơn là hắn cùng Tần Nguyệt còn có tầng quan hệ kia, nếu như Tần Thiên cùng với hắn cãi nhau mà trở mặt, hắn thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.
"Không có tiền đồ." Hồ Hội trợn tròn mắt, nói, "Nếu như ngươi liền ba người này đều không đánh bại được, vậy sau này nếu gặp phiền toái càng lớn hơn nữa, ngươi chẳng phải là sợ tới mức phải chạy trốn sao."
Phiền toái càng lớn hơn nữa? Diệp Khiêm có chút sửng sốt, tựa hồ Hồ Hội cũng biết rất nhiều chuyện ah. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Diệp Khiêm không khỏi lần nữa chuyển hướng Hồ Hội, sững sờ nhìn nàng.
"Ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Hồ Hội nói.
"Đương nhiên không đúng, ngươi sao có thể hoài nghi nam nhân tương lai của ngươi như vậy." Diệp Khiêm dừng một chút, nói, "Tuy ba lão đại này có chút phiền phức, bất quá nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ta vẫn có thể đánh bại bọn họ. Ngươi lo chuẩn bị làm nữ nhân của Diệp Khiêm ta a."
"Xú mỹ, đánh bại bọn họ rồi nói sau." Hồ Hội nói. Bỗng nhiên, Hồ Hội biểu lộ ngưng trọng một chút, rất nhanh lại nới lỏng ra. Diệp Khiêm cũng không có chú ý tới biến hóa của nàng.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, sau đó lông mày không khỏi lại nhíu lại, cảm giác nhạy cảm cho hắn biết giờ phút này lại có sát thủ đến. Giống như lời hắn nói, trên người nữ nhân Ám Dạ Hoa Bách Hợp, đều có một loại mùi khai đặc biệt. Hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, rõ ràng thấy được một vòng phản quang, đó là phản quang của kính súng ngắm phát ra. Diệp Khiêm chấn động, "Nằm xuống!" Diệp Khiêm vừa nói vừa đẩy Hồ Hội nằm trên mặt đất, ngay tức thì, một viên đạn xuyên thấu thủy tinh bắn vào vị trí Diệp Khiêm vừa ngồi.
Diệp Khiêm có chút nhíu mày lại, những sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp này thật đúng là con mẹ nó đáng ghét a, vừa mới giải quyết ba tên, hiện tại lại tới. "Đừng sợ, có ta ở đây, không có ai có thể làm ngươi bị thương." Diệp Khiêm quay đầu nói với Hồ Hội.
"Tay của ngươi có thể buông ra không?" Hồ Hội trừng Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm cúi đầu xem xét, không khỏi đổ mồ hôi hột, tay của mình vậy mà đặt ở trên bộ ngực của Hồ Hội. Bất quá, để cho hắn kỳ quái chính là, trên mặt của Hồ Hội vậy mà không có một tia thần sắc sợ hãi, đó căn bản không giống như là biểu hiện của một nữ nhân bình thường.
Xấu hổ nở nụ cười, Diệp Khiêm buông tay của mình ra, bất quá lúc buông ra vẫn không quên ở phía trên nhẹ nhàng ngắt hai cái, cảm giác đặc biệt tốt. Trên mặt Hồ Hội lập tức hiện lên vẻ đỏ ửng, đúng là nam nhân vô sỉ.
Biện pháp đối phó Súng Bắn Tỉa tốt nhất, là xem ai kiên nhẫn hơn. Diệp Khiêm từ trên người Hồ Hội bò lên, lợi dụng chướng ngại vật trong biệt thự ngăn trở tầm ngắm của tay Súng Bắn Tỉa, từ trong lòng ngực móc ra một điếu thuốc, sau đó lấy hột quẹt ra châm lửa hút thuốc. Hồ Hội trợn tròn mắt, nói: "Lúc này ngươi còn có tâm tư hút thuốc?"
"Ngươi đây không hiểu, nam nhân trước khi làm chuyện gì đều phải hút thuốc. Còn có, nam nhân sau khi làm xong việc, cũng ưa thích hút thuốc." Diệp Khiêm rất vô sỉ nói.
Hồ Hội sững sờ, súc sinh này, rõ ràng là ám chỉ vừa rồi hắn và nàng vừa làm xong việc nha. Trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng nàng vẫn dằn xuống lửa giận trong lòng. Diệp Khiêm hít vài hơi, sau đó đem thuốc lá đặt ở chỗ đó, sau đó lặng lẽ lôi kéo Hồ Hội trốn ở bức tường đằng sau.
"Rầm rầm rầm", âm thanh viên đạn xuyên qua thủy tinh vang lên, bắn vào tàn thuốc Diệp Khiêm đặt ở chỗ kia. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, lần này sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp phái ra đoán chừng đều mang theo súng a, hắn nhìn xuống tay trống không cảm thấy lần này đối phó đám sát thủ này sẽ không dễ dàng.
"Ngươi có sợ không?" Diệp Khiêm quay đầu lại hỏi Hồ Hội ở bên cạnh.
"Ngươi không phải đã nói ngươi sẽ bảo vệ ta sao?" Hồ Hội có chút ranh mãnh nói.