"Chúng ta đi săn. Đều do tiểu tử này, trên đường chậm trễ thời gian quá nhiều, làm hại đến nơi này thì trời đã tối rồi." Đứa bé mang cung tên trừng Hổ Tử, nói, "Ta gọi Lâm Phàm, Phàm của bình thường"
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Ta nhìn ngươi tuyệt không phải là người bình thường nha. Các ngươi là người ở thôn nào?"
"Chu Thụ Thôn ah. Thân thích của ngươi tên gọi là gì à?" Lâm Phàm hỏi.
"Lâm Cẩm Thái, các ngươi nhất định biết rõ a." Diệp Khiêm nói.
"Thì ra là đại gia." Hổ Tử thất thần nhìn nhìn Lâm Phàm, nói.
"Ngươi gọi là Diệp Khiêm? Ông nội của ta cũng không có nhắc qua tên ngươi a, nhà của chúng ta cũng không có thân thích nào tên Diệp Khiêm a." Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, trên khuôn mặt ngây thơ hiện thần sắc cảnh giác.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Thì ra ngươi là cháu trai của sư phụ? Vậy ngươi phải gọi ta là sư thúc nha. Lâm Cẩm Thái là gia gia của ngươi cũng là sư phụ của ta, công phu của ta là do gia gia của ngươi truyền dạy."
"Ah! Ta giống như đã nghe gia gia nhắc qua, gia gia trước kia có thu hai đồ đệ." Lâm Phàm nhẹ gật đầu, nói.
Diệp Khiêm có chút cười cười, ẩn ẩn cảm thấy thành tựu trong tương lai của tiểu tử này nhất định không đơn giản, chẳng những thân thủ hơn người, hơn nữa cũng còn có trí tuệ siêu quần. "Đi thôi, các ngươi lên xe, ta chở các ngươi đi. Từ đây đến thôn đi khoảng bao lâu?" Diệp Khiêm nói.
"Đi đường đại khái cần thời gian một buổi a, bất quá đoán chừng xe của ngươi cũng không thể chạy nhanh, chỉ sợ so với đi bộ sẽ chậm hơn chút. Hiện tại xuất phát, đoán chừng hừng đông sẽ đến." Lâm Phàm vừa nói vừa nhắc một con Bái lên xe, nói tiếp: "Bất quá, có xe chúng ta có thể đem toàn bộ những con Bái này về. Năm con a, sư thúc cũng giúp nâng phụ lên xe đi"
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Tốt." Vừa nói vừa nhắc hai con Bái kéo lên xe. Sau khi đem năm con Bái toàn bộ đặt lên trên xe, Hổ Tử hưng phấn vuốt xe, nói: "Ca, lúc nào thì chúng ta mới có một chiếc như vậy xe ah. Ngươi nói nếu ta lái chiếc xe này ở trong thôn đi dạo, sẽ có bao nhiêu tiểu cô nương yêu thương nhung nhớ ah."
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, lập tức bất đắc dĩ cười cười, con nít ranh cũng hiểu được những thứ này, đều nói vùng khỉ ho cò gáy thường có điêu dân thật đúng là không giả ah.
"Ta nhìn ngươi là đang muốn Tôn quả phụ ở đầu thôn cho ngươi yêu thương nhung nhớ a? Nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi, các ngươi không thích hợp, đừng có nghĩ đến chuyện lấy người ta làm vợ, coi chừng lão công của nàng từ trong mộ leo ra bóp chết ngươi." Lâm Phàm lườm Hổ Tử, nói.
Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười nhìn hai đứa bé trưởng thành sớm này, bị lời nói của bọn hắn làm cho vui vẻ. Sau khi để cho hai đứa bé lên xe, Diệp Khiêm chậm rãi hướng phía trước chạy tới.
"Ca, ngươi còn nói ta, chẳng phải lần đó ngươi cùng ta ở cùng một chỗ nhìn lén Tôn quả phụ tắm rửa nha. Trong thôn không có một nữ nhân nào có thể so sánh với Tôn quả phụ, bộ ngực của nàng có thể làm chỗ gối đầu, ôm ngủ nhất định rất thoải mái." Hổ Tử phản bác nói.
"Con mịa mày, ngươi chỉ có chút tiền đồ vậy thôi hả, trong thành phố có rất nhiều nữ nhân so với Tôn quả phụ còn xinh đẹp hơn. Không tin ngươi cứ hỏi sư thúc của ta đi, ngực nữ nhân thành phố còn to hơn." Lâm Phàm vẻ mặt kiên định nói, giống như hắn đã đi vào thành phố và gặp rất nhiều cô nương sinh đẹp ngực bự.
Hổ Tử từ phía sau bu lại, hỏi: "Thúc, ca nói có như vậy có thật không? Nữ nhân thành phố ngực đều to như vậy?"
Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Đúng, đúng, nữ nhân thành phố dinh dưỡng tốt, đều có bộ ngực lớn."
"Nghe thấy rõ chưa? Đừng có ánh mắt thiển cận như vậy. Hơn nữa, Tôn quả phụ cũng quá lẵng lơ rồi, ta đã từng nhìn thấy nàng và lão thôn trưởng bỉ ổi hèn mòn ở cùng một chỗ với nhau." Lâm Phàm nói ra.
Trong ánh mắt Hổ Tử hiện lên một tia phẫn nộ, nói: "Thế nhưng mà ta lại ưa thích Tôn quả phụ, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, sớm muộn ta cũng sẽ chặt thằng nhỏ của lão đầu kia, dám động nữ nhân của ta."
"Ngươi thật vô sỉ, người ta lúc nào là nữ nhân của ngươi ah." Lâm Phàm nói, "Ngươi ngay cả tay của người ta còn không có sờ qua, mà ngay cả ta đã nhiều lần sờ soạng mông của nàng, cũng không dám nói nàng là nữ nhân của ta ah."
"Ah? Ca, ngươi dám sờ bờ mông Tôn quả phụ, ta sẽ nói cùng nha đầu Tinh nhi, xem nàng sẽ thu thập ngươi như thế nào." Hổ Tử nói.
"Tinh nhi là ai à?" Diệp Khiêm hỏi.
"Là vợ chưa cưới của ca, từ nhỏ Lâm gia gia đã đính hôn cho hắn, tiểu nha đầu có thể nói tươi ngon mọng nước lắm, về sau nhất định là một đóa hoa xinh đẹp trong thôn ta. Bất quá ta vẫn tương đối ưa thích Tôn quả phụ!" Hổ Tử bướng bỉnh nói.
"Ngươi cho dù có đi nói với nàng, ta cũng không sợ. Nữ nhân này không thể quá sủng ái nàng, nếu không nàng sẽ ở trên đầu ngươi đi ị, phải cho nàng biết rõ ta mỗi lần dễ dàng tha thứ nàng đó là bởi vì ta thích nàng, cũng không phải là không có nàng không được." Lâm Phàm nghiễm nhiên giống như là một tình thánh đang giảng đạo lý.
Diệp Khiêm xem như bị hai đứa bé này làm cho triệt để giật mình, đặc biệt là Lâm Phàm, quả thực chính là một yêu nghiệt a, nếu như có một ngày, hắn đi vào trong thành phố sẽ có tình cảnh như thế nào a? Chỉ sợ sẽ lại là một đời cự kiêu mới a? (ghi chú: Chuyện của Lâm Phàm, tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời xem 《 siêu cấp Binh Vương 2》).
Có thể là do Lâm Phàm cùng Hổ Tử đều mệt mỏi, nói xong, hai người cũng dần dần thiếp đi. Xe một đường xóc nảy, chậm rãi chạy đi, thẳng đến trời tờ mờ sáng, Diệp Khiêm rốt cục trông thấy cửa thôn. Dân quê đều rời giường rất sớm, trên nóc nhà đã bay lên khói bếp.
Thôn không lớn, ước chừng chỉ có hơn 30 gia đình mà thôi, cửa thôn có một gốc cây rất lớn, đây là nguyên nhân thôn này gọi là Chu Thụ Thôn. Nhà dân đều đã cũ nát, có chút gạch trên vách tường vôi đã sớm tróc ra, loang lổ khắp nơi, còn có một số căn nhà xây tường bằng đất. Có một tòa nhà lầu hai tầng cách cửa thôn không xa, gạch xanh ngói đỏ, đặt ở chỗ này lộ ra có chút không hợp nhau.
Diệp Khiêm gọi hai đứa bé dậy, hỏi: "Nhà của ngươi ở nơi nào?"
Lâm Phàm chỉ chỉ trong thôn, nói: "Ngươi trực tiếp đi lên phía trước, ngôi nhà tận cùng bên trong thôn, ở giữa sườn núi chính là nhà của ta."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, lái ô-tô, hướng trong thôn chạy tới. Trên đường đi, thôn dân đều quăng đến ánh mắt tò mò, thôn này có chút ngăn cách với bên ngoài, vài thập niên cũng không thấy có một chiếc xe con tiến đến, điều này không khỏi làm cho bọn hắn hiếu kỳ.
Xung quanh thôn là núi cao vờn quanh, mọc toàn là đại thụ cao ngất, khí tức sáng sớm để cho con người cảm thấy rất thoải mái, ẩn ẩn còn có thể ngửi được mùi bùn đất. Rất xa, Diệp Khiêm liền trông thấy một căn nhà thấp bé bằng đất đứng sừng sửng trên sườn núi, một vị lão giả đang ở trước cửa ra vào chậm rãi đánh Thái Cực quyền. Trên mặt Diệp Khiêm không khỏi hiện ra vẻ tươi cười, người kia rõ ràng là sư phụ của hắn Lâm Cẩm Thái, thân thể vẫn còn tốt như vậy.
Diệp Khiêm ngừng xe lại, Lâm Phàm cùng Hổ Tử từ trên xe nhảy xuống, đem năm con Bái từ trên xe kéo xuống. Hổ Tử nhìn thoáng qua Lâm Phàm cùng Diệp Khiêm, nói: "Thúc, ca, ta đây về nhà trước."
Lâm Phàm nhẹ gật đầu, nói: "Cầm một con về đi, thịt ướp gia vị một chút cũng có thể ăn mấy ngày này rồi, da lông giữ lại, hôm nào ai đi trên thị trấn thì nhờ họ bán dùm."
Hổ Tử ngu ngơ nở nụ cười một chút, gãi gãi đầu, nói: "Cảm ơn ca!"
"Tiểu tử, cùng ta còn khách khí cái gì ah." Lâm Phàm nói. Hổ Tử xoay người lại, lấy một con Bái hướng nhà mình mà đi, Diệp Khiêm cũng hỗ trợ Lâm Phàm đem những con Bái còn lại hướng ngôi nhà giữa sườn núi đi đến.
"Gia gia, con đã trở về!" Lâm Phàm từ thật xa đã kêu lên.
"Oắt con, con còn biết trở về a, đi lâu như vậy, ông tưởng rằng con bị dã thú cắn chết rồi." Lâm Cẩm Thái trừng Lâm Phàm, nói. Thế nhưng mà ở bên trong ánh mắt kia lại rõ ràng có vô vàng yêu thương, lúc nam nhân biểu đạt yêu thương, có đôi khi lại hàm súc như vậy, gián tiếp thậm chí là nói ngược. Ánh mắt của Lâm Cẩm Thái chuyển đến trên người Diệp Khiêm, có chút sửng sốt một chút, không nói gì.
"Sư phụ!" Diệp Khiêm đi tới, rất cung kính kêu một tiếng.
Lâm Cẩm Thái có chút nhẹ gật đầu, nói: "Trở về lúc nào? Như thế nào có lại có thời gian rảnh đến thăm ta?"
"Trở về vài ngày rồi, thế nhưng mà đều bận xử lý công chuyện, cho nên tới bây giờ mới tới, mong rằng sư phụ đừng trách con!" Diệp Khiêm cung kính nói.
Có ân tất báo, có cừu oán tất nhiên là phải báo, đây mới là nam tử hán đại trượng phu. Lâm Cẩm Thái là sư phụ của Diệp Khiêm, chỉ dạy hắn võ nghệ, nhờ có được sự chỉ bảo của lão nên trong nhiều lần ở trong nguy hiểm có thể bảo vệ tánh mạng bản thân, xem như tái tạo chi ân. Bất quá, Diệp Khiêm cũng biết Lâm Cẩm Thái thích không phải là những vật thế tục, cho nên cũng không có mang theo lễ vật gì.
Lâm Cẩm Thái cụ thể làm cái gì, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng lắm, bất quá Diệp Khiêm biết rõ Lâm Cẩm Thái có lẽ là một người có tiền, nếu không lúc trước lão cũng sẽ không thể đi du lịch bốn phía. Về phần tại sao lão lại ở nơi này, chắc có lẽ là do Lâm Cẩm Thái truy cầu chính là một loại sinh hoạt như vậy. Lâm Cẩm Thái từng nói qua, người Luyện Khí phải có tâm cảnh bình thản, không bị ngoại giới phàm trần quấy nhiễu, sống trong thiên nhiên, cảm thụ thiên nhiên.
"Gia gia, cơm xong chưa? Con đói bụng muốn chết rồi!" Lâm Phàm từ trong nhà đi ra, nói.
"Đi ăn cơm!" Lâm Cẩm Thái nhìn Diệp Khiêm, vừa nói vừa hướng trong nhà đi đến.
Trong nhà bài trí rất đơn giản, một bàn bát tiên, mấy cái ghế dài cùng mấy cái ghế trúc, ở chính giữa thờ bài vị liệt tổ liệt tông Lâm gia. Lâm Phàm hấp tấp đem đồ ăn bưng lên, ba món ăn, đều là thức ăn ở trên núi như rau dại, thịt rừng. "Sư thúc, để con bới cơm cho sư thúc!" Lâm Phàm rất lễ phép nói.
"Không cần, ta tự mình làm là được rồi!" Diệp Khiêm cười cười, nói. Diệp Khiêm thế nhưng mà biết rõ tính tình của Lâm Cẩm Thái, từ trước đến nay đều là tự mình động tay cơm no áo ấm, mọi chuyện chưa bao giờ nhờ tay người khác.
"Gia gia..." Lâm Phàm há mồm muốn nói gì đó, liền bị Lâm Cẩm Thái hung hăng trợn mắt nhìn, nói: "Ăn không nói, ngủ không nói!" Lâm Phàm có chút thè lưỡi, nhìn Diệp Khiêm có y nói "Ông nội của con có cái đức hạnh này a". Diệp Khiêm hiểu ý, cũng có chút cười cười.
Lâm Cẩm Thái ăn cơm rất có tiết tấu, không nhanh không chậm. "Ăn xong thì đi ra bên ngoài!" Lâm Cẩm Thái đứng lên, đi đến bên cạnh Diệp Khiêm nói.