Tiểu tử bên cạnh tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng 20 mà thôi, tóc rất dài, cách ăn mặc cũng rất khác thường, xem bộ dáng chắc là một tên côn đồ mà thôi. Ngồi cùng bàn với hắn còn có thêm vài tên tiểu tử nữa, tuổi tác có vẻ xấp xỉ nhau, ánh mặt thì nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục ăn đậu hủ thúi, mấy tên côn đồ bất nhập lưu này căn bản không được Diệp Khiêm để vào mắt. Hồ Hội có chút nhíu lông mày, đặt miếng đậu hủ thúi trong tay xuống, sắc mặt lạnh như băng nhìn sang.
Những tên tiểu tử kia sau khi nhìn rõ ràng dung mạo của Hồ Hội, lập tức hiện ra bộ dáng tươi cười dâm loạn. Tiểu tử tóc dài đứng lên, lảo đảo đi tới bên cạnh bàn Diệp Khiêm. Tiểu tử tóc dài lườm Diệp Khiêm, phát hiện Diệp Khiêm có bộ dáng rất "Trung thực", ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Hồ Hội, lỗ mảng nói: "Cô nàng, tên gọi là gì à? Có bạn trai chưa?"
Diệp Khiêm cũng không có ý tứ nhúng tay vào, điều hắn có thể làm là âm thầm thay tiểu tử này "Cầu nguyện", không có việc gì lại đi trêu chọc Hồ Hội, đây không phải là muốn chết sao. Hồ Hội nhíu mày lại, khinh thường nở nụ cười, nói: "Cút ngay!"
"Hét, còn rất mạnh mẻ a, đủ cay, ca ưa thích nữ nữ nhân có chút cay, trên giường mới đã ghiền." Tóc dài tiểu tử vừa nói vừa giơ tay hướng khuôn mặt Hồ Hội sờ soạng.
Hồ Hội cười lạnh một tiếng, tay trái hất lên, "BA~" một tiếng, một bạt tai xuất hiện trên mặt tiểu tử tóc dài, nhưng để cho Diệp Khiêm không tưởng tượng được chính là lại có thể tát cho tiểu tử tóc dài bay ra ngoài. Diệp Khiêm không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác nhìn Hồ Hội, khó trách nàng đã nói hắn không tiếp được một chiêu của nàng, chỉ cần một cái bạt tai vừa rồi là Diệp Khiêm có thể hiểu hắn không phải là đối thủ của nàng.
Thân thể tiểu tử tóc dài giống như diều bị đứt dây, ngã xuống trên mặt bàn, cái bàn liền bị nện nát bấy, nước canh nồi lẩu toàn bộ đổ vào trên mặt của hắn, hắn bị phỏng kêu lên thảm thiết. Mấy tên tiểu tử còn lại đều sửng sốt, bọn hắn căn bản cũng không có nhìn rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy tiểu tử tóc dài giơ tay chuẩn bị sờ khuôn mặt của Hồ Hội, sau đó Hồ Hội tát một cái, tiểu tử tóc dài liền bay ra ngoài. Bọn hắn tuyệt đối không tin có người có thể tát một cái sẽ đem người khác đánh bay, tự nhiên liền nghĩ là do Diệp Khiêm ở bên cạnh ra tay, lập tức không có do dự, cầm lấy băng ghế hướng Diệp Khiêm nện tới.
"Mịa a, là nàng đánh hắn, các ngươi đánh ta làm gì?" Diệp Khiêm trách mắng.
Những tiểu tử kia bị lời nói của Diệp Khiêm làm cho sửng sốt, sau đó liền chuyển hướng Hồ Hội đem băng ghế nện tới. Hồ Hội công phu rất cao, cho nên Diệp Khiêm tuyệt không lo lắng, giơ tay bưng nồi lẩu vọt sang bên cạnh, sau khi để nồi lẩu xuống liền bắt đầu ăn.
Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh không định hỗ trợ sao?" Vừa nói vừa đứng lên, một cước quét tới, lập tức đem những băng ghế kia đá nát bấy. Song chưởng liên hoàn đánh ra, căn bản là không cần ra sức, liền đem những người kia toàn bộ đánh bay ra ngoài. Khách trong quán thét lên chói tai, toàn bộ né tránh rất xa.
"Ồ..." Diệp Khiêm kẹp một khối chân giò hun khói nhét vào trong miệng, thiếu chút nữa là nóng phỏng lưỡi. Quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Mình em là đủ rồi, anh hỗ trợ làm gì."
Hồ Hội bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Còn không đem nồi lẩu qua đây, em còn chưa có ăn xong."
"Đúng, đúng, đến ngay." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, cuống quít đem nồi lẩu đến trên bàn đặt xuống. Sau đó nhìn thoáng qua đám tiểu tử kia, nói: "Đều chớ đi a, đập hư đồ của người ta nhiều như vậy, tranh thủ thời gian bồi thường tiền cho người ta a."
Lúc này, chủ quán đã đi tới, là một tiểu nha đầu rất đáng yêu, tuổi chỉ hơn 20 mà thôi, nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Khiêm, nói: "Trước... Tiên sinh, ngươi không thể đi, ta đã báo cảnh sát."
Diệp Khiêm nhìn nàng một cái, có chút cười cười, nói: "Nha đầu, ngươi đã nhìn thấy, là bọn hắn trêu chọc ta trước. Làm hỏng đồ đạc của ngươi, bồi thường cho ngươi là được, đừng khẩn trương như vậy a." Vừa nói vừa đứng dậy đi đến bên cạnh đám tiểu tử kia, tại trên người của bọn hắn lục lọi một hồi, đem tiền của bọn hắn vơ vét sạch sẽ, sau đó trở về đặt vào trong tay nha đầu kia, nói: "Nhiêu đây chắc đã đủ bồi thường tổn thất của ngươi đi à? Ách, phí của bữa ăn này có lẽ cũng đủ rồi ah."
Nha đầu sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Nàng cũng không rõ thân phận của Diệp Khiêm, sợ những hắn là người lăn lộn trên đường, loại người mở cửa tiệm như các nàng, sợ nhất là những người này, đắc tội không nổi a. Diệp Khiêm ha ha cười cười, đứng dậy kéo tay Hồ Hội, nói: "Đi thôi, nếu không cảnh sát đến thì rất phiền toái a." Sau đó nhìn nhìn nha đầu kia, nói: "Ngươi yên tâm đi, ta không phải người trong giới xã hội đen, tiền này ngươi cứ thu lấy, ta sẽ không tới tìm ngươi gây phiền toái."
"Em còn chưa có ăn xong." Hồ Hội nói.
"Ai nha, hôm nào lại đến ăn là được." Diệp Khiêm vừa nói vừa lôi kéo Hồ Hội ra khỏi quán.
Ở bên ngoài tùy tiện đi dạo một hồi, hai người lúc này mới trở lại khách sạn. Diệp Khiêm vừa mới vào phòng, liền cởi y phục của mình, nói: "Anh đi tắm rửa trước, em ở trên giường chờ anh."
Hồ Hội sửng sốt một chút, nói: "Tại sao? Anh không sợ chết sao?"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu nha." Diệp Khiêm vừa nói vừa chui vào trong phòng tắm. Nghe bên trong vang lên tiếng nước chảy, trái tim Hồ Hội cũng không khỏi đập nhanh hơn, nội tâm nàng bay giờ là một mảnh lộn xộn. Làm sao bây giờ? Nếu như hắn tí nữa thật sự đối với chính mình cường bạo? Mình phải làm sao bây giờ? Hồ Hội lung tung suy nghĩ.
Trong phòng tắm, Diệp Khiêm đang rất đắc ý ca hát, tiếng hát làm cho tư tưởng của Hồ Hội càng thêm hỗn loạn. Ngồi trong phòng khách, Hồ Hội cầm điều khiển từ xa không ngừng ấn lấy, thế nhưng mà kỳ quái chính là trên TV phát ra tiết mục vậy mà toàn là phim XXX, càng làm cho huyết mạch của Hồ Hội sôi trào, khuôn mặt ửng đỏ.
Diệp Khiêm lấy khăn tắm quấn thân thể từ trong phòng tắm đi ra, thình lình phát hiện trên TV dang phát phim XXX, không khỏi sửng sốt, hắc hắc cười cười, nói: "Cô gái nhỏ, không nghĩ tới em còn biết chuẩn bị làm nóng người trước ah."
Hồ Hội bị hù "Ah" kêu to một tiếng, cuống quít tắt TV đi, nàng không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, vì cái gì trên TV toàn phát loại phim này ah. Nàng làm sao biết, đây cũng là nét đặc sắc của khách sạn này, người tới nơi này ở hơn phân nửa là tình nhân hoặc là đến tìm kích thích, cho nên TV trong khách sạn đều toàn là loại phim này.
Diệp Khiêm hắc hắc cười cười đi đến bên cạnh Hồ Hội ngồi xuống, nói: "Đừng tắt a, hai ta cùng xem." Vừa nói vừa lấy điều khiển từ xa trong tay Hồ Hội mở ti vi, lập tức âm thanh nguyên thủy liền phát ra. Hồ Hội bỗng nhiên cảm giác toàn thân của mình có chút cứng ngắc, muốn rời khỏi, rồi lại phát hiện thân thể của mình giống như không nghe chính mình sai sử. Đôi tay lại càng không biết nên để vào đâu mới tốt.
Tại trong trí nhớ của Hồ Hội, nàng làm gì có xem những hình ảnh như vậy bao giờ, cuống quít nghiêng đầu đi, thế nhưng mà nội tâm lại hiếu kỳ làm cho nàng thỉnh thoảng lại vụng trộm nhìn lấy. Nàng rất muốn che lỗ tai của mình, thế nhưng mà loại âm thanh này lại phảng phất giống như cao thủ võ lâm dùng nội công phát ra Âm Ba Công, theo từng tế bào tiến vào trong cơ thể nàng.
Đang xem phim, Hồ Hội thình lình phát hiện ở giữa khăn tắm của Diệp Khiêm bỗng nhiên nâng cao lên, không khỏi "Ah" kêu to một tiếng, không biết khí lực từ nơi nào đến giúp cho nàng đẩy Diệp Khiêm ra bỏ chạy vào trong phòng của nàng. Diệp Khiêm kinh ngạc cúi đầu nhìn một chút, mồ hôi tuôn rơi như mưa, cuống quít dùng tay đè xuống, tắt TV trở lại phòng của hắn nằm ngủ.
Nhớ tới biểu lộ vừa rồi của Hồ Hội, Diệp Khiêm chợt cảm thấy buồn cười, nha đầu kia thủy chung vẫn không bằng Tống Nhiên a, cho dù là ngoài miệng giả bộ cường ngạnh, đối mặt loại thời điểm này, vẫn không khỏi sợ hãi khẩn trương. Nếu như chuyện đêm nay đổi thành Tống Nhiên thì người gặp nạn nhất định là Diệp Khiêm.
Tại thành phố Đài Bắc du ngoạn vài ngày, hội quán Cực Quyền Đạo cũng chuẩn bị xong. Trong ngày khai trương, người đến báo danh cũng không ít, mà ngay cả tất cả tạp chí lớn nhỏ của Đài Loan cũng đều nhao nhao chạy đến. Diệp Khiêm cơ hồ là bị thanh thiếu niên nam nữ vây quanh chật như nêm cối, nhao nhao yêu cầu cùng hắn chụp ảnh chung.
Trần Mặc mang theo thành viên Tử Lang phụ trách cho những thanh niên nam nữ đến báo danh đăng ký. Chế độ thu phí của hội quán Cực Quyền Đạo là mỗi tháng giao một lần, một lần là một ngàn nhân dân tệ, chỉ nhận 200 đệ tử, tính ra mỗi tháng có hai mươi vạn thu nhập cố định.
Đang tại lúc hội quán Cực Quyền Đạo bận rộn, một nam tử dẫn một đám người đi đến, nguyên một đám hung thần ác sát. Nam tử đầu lĩnh ước chừng 30 tuổi, mặc trang phục huấn luyện viên Karate, lưng đeo đai đen. Đi vào hội quán Cực Quyền Đạo, nam tử đầu lĩnh lớn tiếng quát: "Ai là người chịu trách nhiệm ở đây?"
Nhìn tư thế kia hình như là đến đá quán, lập tức toàn bộ camera của phóng viên đều hướng qua, đám ký giả đều hưng phấn không thôi, xem ra đã có trò hay để nhìn, đầu đề báo chí ngày mai lại có tin tức tốt.
Diệp Khiêm đang cùng một đám pretty girl chụp ảnh chung, nghe tiếng quát có chút sửng sốt, sau đó hướng những pretty girl nở nụ cười, cất bước nghênh đón, nói: "Ta là người chịu trách nhiệm, ngươi là tới học quyền hay sao? Không có ý tứ, đã tuyển nhận đủ người rồi, muốn học thì hãy chờ chúng ta mở thêm phân quán rồi nói sau."
Nhìn bộ dạng của bọn họ, Diệp Khiêm biết chắc là tới nháo sự rồi, gã đầu lĩnh nói tiếng Hán không chuẩn, ngữ khí rỏ ràng là người Nhật Bản. Diệp Khiêm cố ý trêu chọc hắn, kỳ thật những người này cho dù không đến tìm hắn, hắn cũng chuẩn bị đi tìm bọn họ, đem Taekwondo, Karate, Hợp Khí Đạo vv... toàn bộ đánh bại, nhằm mở rộng Cực Quyền Đạo ra toàn bộ Đài Loan.