Chuyện xảy ra ở công trường không phải do Liên Minh Thiên Đạo và Trúc Liên Bang đến gây phiền toái, Diệp Khiêm cũng yên tâm không ít, dù sao có hội Tam Hoàng ủng hộ, hai nhà kia cũng bán cho chút mặt mũi, có lẽ không đến mức đi khiêu khích.
Sau khi thu phục được Nghiêm Thiên Bảo cùng Triệu Diệc Khải, Diệp Khiêm cũng cảm thấy thoả mãn, 200 vạn, đầu tư cũng không tính là lớn, huống hồ bọn họ thành lập công ty cổ phần hắn cũng chiếm một phần trong đó, chẳng những có thể thu hồi 200 vạn tiền đầu tư, còn có thể nhận được lợi ích vô hình càng lớn hơn.
Diệp Khiêm ở bên ngoài đi dạo một hồi, lúc trời sắp tối mới trở lại khách sạn. Mở cửa phòng khách sạn ra, chỉ thấy Hồ Hội cùng Diêu Tư Kỳ đang ngồi trong phòng khách, hai nha đầu đang cười cười nói nói, trông thấy Diệp Khiêm đi đến, ánh mắt của hai người không khỏi chuyển lên trên người hắn.
"Anh rể, tới ngồi!" Diêu Tư Kỳ miệng nhỏ gọi vô cùng ngọt, Hồ Hội cũng không có phản đối, trong nội tâm của Diệp Khiêm không khỏi có chút ít đắc ý, lảo đảo trực tiếp đi đến giữa các nàng ngồi xuống. Hành động này làm cho Diêu Tư Kỳ sửng sốt một chút, lập tức cười một tiếng.
"Anh rể, anh hãy thành thật khai báo, anh làm như thế nào đem sư tỷ của em bắt tới tay?" Diêu Tư Kỳ ranh mãnh hỏi.
"Chuyện này a, em hãy hỏi sư tỷ của em đó." Diệp Khiêm nói.
"Em đã hỏi sư tỷ rồi, bây giờ hỏi anh, xem câu trả lời của hai người có giống nhau không." Diêu Tư Kỳ nói.
"Như vậy a, vậy được rồi." Diệp Khiêm nói, "Anh và sư tỷ của em quen nhau là do hai người cùng sống chung một nhà."
"Cái gì mà sống chung một nhà? Tối đa chỉ là cùng thuê mà thôi." Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói.
"Cùng thuê, thì cùng thuê." Diệp Khiêm nói, "Sau khi chúng ta ở chung, tình cảm của sư tỷ em đối với anh ngày càng thăng tiến, chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, chỉ còn kém một bước cuối cùng. Sư tỷ của em vốn là muốn làm xong bước cuối, thế nhưng mà anh kiên trì muốn đem lần thứ nhất lưu đến đêm tân hôn, cho nên còn kém một bước như vậy."
"Nói hưu nói vượn, anh còn thật sự rất tự kỷ a." Hồ Hội bất đắc dĩ nở nụ cười, nói.
"Em đừng có ngắt lời anh? Bây giờ đang hỏi anh, cũng không phải hỏi em." Diệp Khiêm trợn nhìn Hồ Hội, nói.
Diêu Tư Kỳ nhịn không được hé miệng nở nụ cười, nói với Hồ Hội: "Sư tỷ, tỷ để cho anh ấy nói xong đi."
Diệp Khiêm dừng một chút, nói tiếp: "Về sau, sư tỷ của em lại chủ động lấy lòng anh, em biết đó, anh là người dễ mềm lòng, thấy sư tỷ của tận tâm tận lực vì anh, nên anh cũng động tâm. Vì vậy mới ở cùng một chỗ nha."
Diêu Tư Kỳ ha ha nở nụ cười, nói: "Sư tỷ, thật không nghĩ tới tỷ vậy mà lại chủ động như vậy nha. Bất quá anh rể cũng thật sự là ngu ngốc, sư tỷ của em chủ động đưa đến trước mặt anh, vậy mà anh không lên được, em hoài nghi phương diện nào đó của anh có phải có vấn đề hay không nữa?"
"Nha đầu chết tiệt kia, nói gì đó, em đừng nghe anh ấy nói bậy, tỷ lúc nào tự đưa tới cửa chứ." Hồ Hội sẳng giọng.
"Đúng vậy a, nha đầu chết tiệt kia, em chớ nói nhảm a, anh phương diện kia tuyệt đối không có vấn đề a, nếu như em không tin em có thể hỏi hỏi sư tỷ của em a, mỗi sáng sớm rời giường anh đều là nhất trụ kình thiên." Diệp Khiêm dùng lời lẽ nghiêm khắc nói.
"Hỏi em làm cái gì, lưu manh, em như thế nào biết những chuyện này." Trên mặt Hồ Hội không khỏi hiện ra một tia đỏ ửng, bộ dáng rất đáng yêu.
"Tư Kỳ tiểu muội muội, nếu không như vậy, chính ngươi thử một chút liền rõ ràng, cũng có thể biết rõ anh phương diện nào đó có vấn đề hay không." Diệp Khiêm nói.
Trong nội tâm của Diêu Tư Kỳ không khỏi "Lộp bộp" một chút, sửng sốt một hồi lâu, có chút dở khóc dở cười, giận Diệp Khiêm, nói: "Sư tỷ của em nói thật đúng một chút cũng không có sai, anh thật là một kẻ lưu manh. Em thử một lần cũng không có vấn đề a, mấu chốt là em sợ sư tỷ của em ghen, hì hì!"
Vừa nói như vậy, ngược lại đem Diệp Khiêm làm cho ngây ngẩn cả người, ngượng ngùng nở nụ cười, không biết nên nói cái gì. Thật sự thử một lần? Ăn hết tim gấu gan báo cũng không dám a, Diêu Tư Kỳ là sư muội của Hồ Hội, công phu cho dù thua Hồ Hội, nhưng một tát có thể tát chết hắn rồi, Diệp Khiêm cũng không muốn xương cốt toàn thân đều bị bẻ gãy.
Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Anh thật không hiểu nỗi, hai người là tỷ muội, mà một người đối với thế sự biết rất ít, một người lại đi khắp nơi trên thế giới?"
Diêu Tư Kỳ có chút nở nụ cười, nói: "Bởi vì sư phụ của em nói, phàm tâm của em quá nặng, cho nên muốn em ở thế tục học hỏi kinh nghiệm." Kỳ thật, còn có một câu Diêu Tư Kỳ cũng không có nói, nàng đi khắp nơi thế giới, là vì nhìn xem trên thế giới còn có bao nhiêu giống như bọn họ.
"Phàm tâm quá nặng?" Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, nói, "Anh như thế nào có cảm giác sư phụ của các em giống như tiên nhân, còn cái gì mà phàm tâm quá nặng? Không lẽ sư phụ của các em là người xuất gia? Ni cô? Hay là đạo cô?"
"Nói hưu nói vượn, chớ nói lung tung lời nói." Hồ Hội sẳng giọng.
Diệp Khiêm thè lưỡi, cuống quít nói sang chuyện khác: "Thời gian cũng không sớm, hai em chắc còn chưa ăn cơm? Đi, anh mời khách!"
"Không cần, em đã kêu thức ăn nhanh rồi, em đi ra ngoài quá phiền toái, nên không muốn đi." Diêu Tư Kỳ nói.
Nghĩ nghĩ cũng đúng, Diêu Tư Kỳ dù sao cũng là siêu sao nổi tiếng, chỉ cần nàng đi ra ngoài, sẽ bị vây chật như nêm cối. Huống hồ, Diệp Khiêm cũng được xem là danh nhân rồi, nhớ tới hoàn cảnh ngày đó ở khách sạn, Diệp Khiêm vẫn còn sợ hãi không thôi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm rời khỏi giường rất sớm, cùng Hồ Hội chạy bộ, sau đó dựa theo phương pháp minh tưởng mà Hồ Hội đã dạy, ngồi minh tưởng một lúc. Lúc trở về khách sạn, trên người Diệp Khiêm lại xuất hiện một tầng chất bẩn, chuyện này để cho Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi rửa mặt, Diệp Khiêm liền đi ra ngoài gọi một chiếc taxi hướng trung tâm cung cấp hàng hóa chạy tới. Vừa vặn trùng hợp lại gặp tài xế xe taxi Mã Hoành Trung. Trông thấy Diệp Khiêm, trên mặt Mã Hoành Trung lập tức hiện lên bộ dạng cung kính, tươi cười nói: "Diệp tiên sinh!"
"Là ngươi a, như thế nào rồi? Con trai của ngươi đã làm phẩu thuật?" Diệp Khiêm hỏi.
"Ừ, giải phẫu rất thành công, hiện tại đã chuyển sang phòng bệnh bình thường. Diệp tiên sinh, cám ơn ngươi, ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta, nếu như không có ngươi, con của ta chỉ sợ đã không qua khỏi." Mã Hoành Trung tự đáy lòng nói.
"Không có gì, con của ngươi khỏe lên là được." Diệp Khiêm nói, "Đúng rồi, việc thành lập công ty xe taxi còn phiền toái ngươi xử lý một chút, dù sao ngươi đã làm nghề này lâu như vậy, cũng quen thuộc, phương diện tiền bạc nếu như có vấn đề gì, ngươi trực tiếp gọi điện thoại cho ta là đuọc. Có thể hoàn thành được không?"
"Không có vấn đề, không có vấn đề, Diệp tiên sinh đã cứu con của ta một mạng, cho dù xông pha khói lửa ta cũng không chối từ, việc nhỏ này cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng." Mã Hoành Trung nói.
Thoả mãn gật đầu, Diệp Khiêm từ trong túi tiền móc ra một tờ chi phiếu, viết xuống 300 vạn, đưa tới, nói: "Số tiền này là tài chính ban đầu, ngươi xem rồi xử lý a, ta tin tưởng ngươi."
"Diệp tiên sinh, ngươi không sợ ta cầm số tiền này bỏ trốn?" Mã Hoành Trung có chút kinh ngạc hỏi.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Ta nếu như sợ chuyện này, ta còn có thể cho ngươi sao? Ta cũng không dối gạt ngươi, ta đã dám đem tiền cho ngươi, ta cũng không sợ ngươi chạy trốn. Nếu như ngươi thật sự chạy trốn, chỉ có thể trách ta có mắt không tròng rồi, chẳng trách người khác được." Kỳ thật còn có một câu, Diệp Khiêm cũng không có nói, dựa vào quan hệ của hắn, cho dù Mã Hoành Trung cầm tiền chạy trốn, Diệp Khiêm cũng có thể tìm được hắn.
"Diệp tiên sinh đã tin tưởng ta như vậy, nếu như ta làm như vậy thì so với heo chó cũng không bằng. Diệp tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này thỏa đáng." Mã Hoành Trung nói.
Diệp Khiêm thoả mãn cười cười, nói: "Ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng đừng quá keo kiệt, muốn làm thì hãy làm cho lớn, chúng ta muốn mở một công ty xe taxi lớn nhất thành phố Đài Bắc. Phương diện chính phủ cùng phương diện xe ta sẽ lo, ngươi chỉ chịu trách nhiệm chiêu mộ lái xe là được rồi, tin tưởng dựa vào quan hệ của ngươi trong nhiều năm lái xe, việc này hẳn không phải là vấn đề gì. Phương diện tiền lương, cũng đừng quá keo kiệt, so với công ty xe bình thường phải cao hơn."
"Tiền lương không phải là vấn đề, cho dù so với công ty xe khác thấp hơn, ta cũng có thể kéo người tới." Mã Hoành Trung nói.
"Nói thì nói thế, nhưng cũng không thể làm như vậy. Làm lái xe cũng không dễ dàng, dãi nắng dầm mưa, kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng. Chúng ta ít lợi nhuận một chút là được, không cần phải bóc lột bọn họ. Cứ làm theo lời ta bảo, tiền lương nâng lên một chút." Diệp Khiêm nói.
Mã Hoành Trung cảm thấy Diệp Khiêm không chỉ là người tốt, còn là một thương nhân có tâm, chủ tử như vậy mới đáng giá cho hắn bán mạng. Hắn cảm thấy, chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý đi theo Diệp Khiêm, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn.
Đang khi nói chuyện, xe đã đến trung tâm cung cấp hàng hóa. Diệp Khiêm móc ra tiền đang muốn đưa cho Mã Hoành Trung, Mã Hoành Trung cuống quít từ chối khéo nói: "Không cần, Diệp tiên sinh, ta sao có thể lấy tiền của ngài."
"Giao tình là giao tình, đây là sinh ý, tiền xe ta không trả, chẳng phải là muốn ngươi đi thanh toán sao? Cho ngươi thì ngươi cứ cầm." Diệp Khiêm nói.
Diệp Khiêm đã nói như vậy, Mã Hoành Trung đành phải nhận tiền, nói: "Diệp tiên sinh, ngài lúc nào thì trở về? Có muốn ta tới đón ngươi hay không?"
"Không cần, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi đi, ta cũng không biết đến lúc nào mới trở về." Diệp Khiêm nói.
Mã Hoành Trung nhẹ gật đầu, nói: "Diệp tiên sinh, ta đi đây!" Nói xong, quay lại đầu xe nhanh chóng rời khỏi trung tâm cung cấp hàng hóa.
Diệp Khiêm sửa sang lại y phục của mình, cất bước hướng bên trong đi đến. Công nhân bên trong đều đang bận làm việc, âm thanh máy móc vang lên ầm ỉ, chấn chói tai, ngày hôm qua, bảo an ở cửa ra vào đã gặp Diệp Khiêm, biết rõ thân phận của hắn, thấy hắn đi đến, tự nhiên là cuống quít hành lễ. Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, hỏi: "Lương tiểu thư có ở đây không?"
"Lương tiểu thư đã đi ra ngoài làm việc, vẫn chưa về." Bảo an hồi đáp, "Diệp tiên sinh, ngươi hãy đi vào trong ngồi trước? Có cần ta gọi điện thoại cho Lương tiểu thư hay không?"
"Không cần, ta chỉ tới nhìn xem mà thôi." Diệp Khiêm nói, "Ngươi có việc thì cứ đi làm đi, ta đi xung quanh xem một chút."
"Vâng!" Bảo an lên tiếng.
Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, cất bước hướng công trường đi đến. Những công nhân kia trông thấy Diệp Khiêm, đều quăng đến ánh mắt kinh ngạc, Diệp Khiêm đều nhất nhất mỉm cười đáp lại.