SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Tào Hồng Nhạc cùng Tào Du Lương cũng đều đưa ánh mắt nhìn sang, có chút khẩn trương, bất đồng chính là bọn họ khát vọng Triệu Nhã sẽ nói ra được là một chữ "Không".

Những thành viên của tập đoàn Moore cũng đều đem ánh mắt nhìn về phía Triệu Nhã, nàng không phát biểu ý kiến của mình thì bọn hắn tự nhiên không dám tỏ thái độ, tuy bọn hắn đều cảm thấy bài thuyết trình vừa rồi của Tô Vi vô cùng tốt, phần mềm máy vi tính này cũng đáp ứng nh cầu của tập đoàn Moore, nhưng mà dù sao Triệu Nhã mới là tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Moore, nên cần phải nghe ý kiến của nàng mới có thể phát biểu ý kiến.

Diệp Khiêm cũng cảm giác được trong nội tâm của Triệu Nhã có chút ghen tuông, hắn cũng không phải là người ngu, trái lại, hắn là người tinh tế tỉ mỉ, tự nhiên có thể cảm giác được. Tuy hắn và Tô Vi cũng không có gì, nhưng giờ này khắc này cũng không thể mở miệng nói với Triệu Nhã, "Em chớ suy nghĩ lung tung, anh cùng Tô Vi là trong sạch." Chẳng những nơi này không thích hợp, hơn nữa Diệp Khiêm cũng không nên nói những lời như vậy ah.

Triệu Nhã cuối cùng từ trong suy nghĩ tỉnh lại, nhìn nhìn mọi người, ánh mắt lơ đãng liếc qua Diệp Khiêm, trông thấy ánh mắt có chút chờ mong của hắn, trong nội tâm không khỏi âm thầm thở dài."Các ngươi thấy thế nào?" Ánh mắt của Triệu Nhã nhìn những đồng sự đi cùng với nàng, hỏi.

"Rất tốt, phần mềm máy tính này còn tốt hơn so với yêu cầu của chúng ta, chúng ta cũng thật không ngờ tập đoàn Tứ Hải có thể thiết kế ra phần mềm máy tính hoàn mỹ như vậy." Một nam nhân hơn 30 tuổi rất thành khẩn nói.

Triệu Nhã nhẹ gật đầu, người nam nhân này là người tốt nghiệp đại học Harvard nước Mỹ, hắn cũng là chuyên gia trong ngành phần mềm máy tính, hắn đã nói phần mềm này tốt thì Triệu Nhã tự nhiên vẫn tương đối tin tưởng. Ngược lại Diệp Khiêm cả người không có chút tư tin, không nghĩ tới phần mềm mà Jack làm ra trong hai giờ, vậy mà bọn họ lại khen không dứt miệng. Bất quá, đây cũng không thể xem toàn bộ là công lao của Jack, dù sao công tác chuẩn bị phần mềm này đã làm tốt, hắn chỉ hoàn thành công đoạn then chốt mà thôi.

Đưa tay sang trợ lý bên cạnh, trợ lý rất tự giác đưa bản hợp đồng tới tay Triệu Nhã. "Tô tổng, đây là bản hợp đồng, ngươi nhìn một chút, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên!" Triệu Nhã đem hợp đồng đưa tới, nói.

Tào Hồng Nhạc cùng Tào Du Lương lập tức trợn tròn mắt, bọn hắn rõ ràng trông thấy vừa rồi Triệu Nhã rất không vui, như thế nào bỗng nhiên liền quyết định ký kết? "Triệu tổng, ngươi có cần suy nghĩ thêm nữa không?" Tào Hồng Nhạc có chút kích động, kềm nén không được nên hỏi.

Lập tức, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người hắn, Tào Hồng Nhạc cũng ý thức được hắn đã nói sai, sắc mặt thoáng cái hồng đến cần cổ. Sắc mặt của Tô Vi cũng dị thường khó coi, có chút giận dỗi trừng Tào Hồng Nhạc, Tào Hồng Nhạc xấu hổ liền xoay mặt sang bên cạnh, căn bản là không dám nhìn Tô Vi.

"Ngươi cảm thấy ta nên hỏi qua ý kiến của ngươi mới được ký kết sao?" Triệu Nhã cũng cảm thấy rõ ràng sự bất thường giữa Tô Vi cùng Tào Hồng Nhạc.

"Không có... Không có!" Tào Hồng Nhạc cuống quít nói.

Tô Vi cũng đã đại khái xem xong nội dung bản hợp đồng, liền ký xuống tên của mình xuống, sau đó đem hợp đồng đưa tới tay Triệu Nhã, nói: "Cảm ơn Triệu tổng, hi vọng chúng ta về sau có thể hợp tác vui vẻ."

Triệu Nhã nhẹ gật đầu, thái độ vẫn có chút lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta nghĩ Tô tổng còn cần tăng cường một bộ phận quản lý của công ty, ta cảm giác nội bộ của quý công ty rất không ổn định. Ngươi phải biết rằng tập đoàn Moore là tập đoàn nằm trong top 20 thế giới, cho nên ta hi vọng công ty của các ngươi không bởi vì vấn đề bên trong mà ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta."

"Sẽ không, sẽ không!" Tô Vi cuống quít nói, "Xin Triệu tổng yên tâm, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta."

Triệu Nhã nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Diệp Khiêm, hỏi tiếp: "Tô tổng, vị tiên sinh này là ai?"

Tô Vi không khỏi có chút sửng sốt một chút, có chút không rõ Triệu Nhã như thế nào lại chú ý tới Diệp Khiêm, từ đầu đến cuối Diệp Khiêm đều không có nói một câu nào, chỉ có ho khan một tiếng mà thôi, chẳng lẽ Triệu Nhã đối với Diệp Khiêm vừa thấy đã yêu? Bất quá xuất phát từ lễ phép, Tô Vi vẫn giới thiệu nói: "Vị này chính là trợ lý của ta, Diệp Khiêm!"

"Ah!" Triệu Nhã lên tiếng, có chút nghiền ngẫm nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp tiên sinh, chúng ta giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi thì phải?"

Diệp Khiêm liền đổ mồ hôi hột, nha đầu kia rõ ràng là đang trêu chọc hắn a, cười khan hai tiếng, Diệp Khiêm cũng không có đáp lại. Mà những người khác đều có vẻ mặt mờ mịt, đặc biệt là Tô Vi cùng Tào Du Lương. Tô Vi nghe Diệp Khiêm nói hắn làm bảo an, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng cũng không biết thân phận thật sự của hắn, không lẽ Diệp Khiêm quen biết tổng giám đốc khu Châu Á của tập đoàn Moore? Tào Du Lương thì càng có vẻ mặt khó hiểu, theo hắn, Diệp Khiêm chính là một tên tiểu bạch kiểm, đại lưu manh, làm sao có thể nhận thức người thuộc tầng lớp giới thượng lưu như Triệu Nhã.

"Diệp tiên sinh, buổi trưa có thời gian rãnh không? Không bằng cùng ăn một bữa cơm." Triệu Nhã nói.

"Tốt, tốt!" Diệp Khiêm sững sờ đáp ứng.

Tô Vi thì càng thêm nghi ngờ, chẳng lẽ Triệu Nhã thật sự thích Diệp Khiêm? Trong nội tâm không khỏi có chút ghen tuông. Ý chếm hữu của nữ nhân so nam nhân có khi còn mãnh liệt hơn, tuy Tô Vi cũng biết rỏ, nàng bây giờ cũng không phải yêu thích Diệp Khiêm, chỉ là đối với hắn có hảo cảm mà thôi, ở bên cạnh hắn có cảm giác an toàn, là một người có thể nghe nàng tâm sự, nhưng lúc nghe Triệu Nhã ước hẹn Diệp Khiêm đi ăn cơm, trong nội tâm khó tránh khỏi vẫn có chút ghen tuông.

"Tô tổng có thời gian rãnh không? Không bằng cùng ăn một chỗ!" Triệu Nhã nói.

"Nên để ta,ời!" Tô Vi nói. Bất quá Diệp Khiêm lại mơ hồ cảm giác được mùi thuốc súng quanh đây, làm cho hắn có chút xấu hổ không biết phải làm sao, hắn còn nhớ rõ ràng tình cảnh lúc Tần Nguyệt cùng Vương Vũ gặp mặt, cuộc chiên giữa hai nữ nhân, không phải bưu hãn bình thường, so với nam nhân thì càng mãnh liệt hơn.

Nhìn những đồng sự đi theo, Triệu Nhã nói: "Các ngươi về trước đi!"

Những người kia nào dám phản đối, liên tục đáp ứng, đứng dậy đi ra ngoài. Tào Hồng Nhạc cuống quít đứng lên, nói: "Để ta tiễn các vị một đoạn!" Tâm tư của hắn rất rõ ràng, chỉ sợ là muốn từ những người kia hỏi thăm ra một ít tin tức gì hữu ích.

Triệu Nhã cũng không nói thêm gì, nàng biết những đồng sự kia tuyệt đối không dám ở bên ngoài thu lấy tiền lì xì, dù sao phúc lợi đãi ngộ của tập đoàn Moore rất tốt, bọn họ không cần phải vì một chút tiện nghi nhỏ mà vứt bỏ công việc này.

"Chúng ta cũng đi thôi, ta còn chưa có tới Đài Loan lần nào, không biết nơi này có đặc sản gì không?" Triệu Nhã đứng lên, nói.

"Tô tổng là người Đài Loan, để nàng làm chủ là được rồi." Diệp Khiêm xấu hổ nhìn Triệu Nhã, nói.

"Diệp tiên sinh không phải người Đài Loan?" Triệu Nhã giả bộ bô dáng rất kinh ngạc, hỏi.

Diệp Khiêm cười khổ một tiếng, nói: "Tốt rồi, em đừng có lại khó anh nữa, được không?"

Nghe Diệp Khiêm nói như vậy, Tô Vi đã minh bạch, Diệp Khiêm cùng Tô Vi nhất định là quen nhau, hơn nữa còn rất quen thuộc, Tô Vi đối với thân phận của Diệp Khiêm càng thêm mê hoặc.

Triệu Nhã trợn nhìn Diệp Khiêm, sau đó trực tiếp hướng thang máy đi đến. Tô Vi lúc đi qua bên người Diệp Khiêm, nhìn hắn liếc một cái, làm cho Diệp Khiêm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu đi theo.

Một đường không nói chuyện, Tô Vi chở hai người tới một tiệm cơm cao cấp. Mướn một gian phòng, ba người đi vào ngồi xuống, việc gọi món ăn giao cho Diệp Khiêm. Bởi vì Tô Vi cảm thấy Diệp Khiêm cùng Triệu Nhã biết nhau, chắc hẳn cũng biết khẩu vị của nàng. Hơn nữa, Tô Vi cũng mơ hồ cảm giác được Triệu Nhã đáp ứng cùng tập đoàn Tứ Hải hợp tác, đoán chừng cũng là bởi vì nhìn trên mặt mũi của Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm tùy tiện chọn mấy món, sau đó hỏi hai nàng còn muốn gọi món gì nữa không, thấy hai nàng đều lắc đầu tỏ vẻ không cần, Diệp Khiêm đem menu đưa cho nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn, sau đó lui ra khỏi phòng.

"Sao không giới thiệu một chút?" Triệu Nhã nhìn Tô Vi, sau đó nói với Diệp Khiêm.

"À? Giới thiệu? Các ngươi không phải cũng đã biết nhau rồi sao, nàng là Tô Vi chủ tịch tập đoàn Tứ Hải." Diệp Khiêm bị lời nói của Triệu Nhã làm cho kinh ngạc nói.

Diệp Khiêm hiển nhiên là không có lĩnh hội được ý tứ của Triệu Nhã, bất quá Tô Vi lại hiểu rỏ, ở phương diện này, nữ nhân so với nam nhân đều mẫn cảm hơn. Triệu Nhã là tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Moore, theo lý thuyết vì lợi ích tập đoàn Tứ Hải, Tô Vi phải nịnh bợ lôi kéo nàng, thế nhưng mà ở phương diện này nữ nhân nào cũng đều không muốn nhận thua. Chỉ thấy Tô Vi rất tự nhiên đến gần Diệp Khiêm, sau đó kéo cánh tay của hắn, nói: "Ta là bạn gái của hắn, Triệu tổng trước kia cũng quen biết Diệp Khiêm sao?"

Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích ah! Diệp Khiêm cả người triệt để mộng rồi, kinh ngạc nhìn về phía Tô Vi. Khuôn mặt Triệu Nhã có chút khó coi, ánh mắt không tự giác hiện ra một tia cô đơn. Nàng khổ cực chạy ra nước ngoài làm cái gì? Không phải là muốn một ngày nào đó có thể trợ giúp Diệp Khiêm sao? Hôm nay sự nghiệp của nàng đã thành công rồi, làm tới chức tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Moore rồi Mà hôm nay, Diệp Khiêm tựa hồ đã sớm quên nàng, mới hơn nửa năm đã có bạn gái mới, làm sao nàng có thể chịu nổi.

"Thật vậy chăng?" Ánh mắt của Triệu Nhã nhìn hướng Diệp Khiêm, mang theo một chút chờ mong, chờ mong lấy Diệp Khiêm nói "Không phải" ; mang theo một chút chất vấn, chất vấn Diệp Khiêm chuyện này có phải thật vậy hay không.

Diệp Khiêm có chút xấu hổ nở nụ cười, giãy giụa thoát khỏi cánh tay Tô Vi, nói: "Nhã nhi, em hãy nghe anh nói, chuyện không phải như vậy đâu. Em còn nhớ rõ lá thư em gửi lại cho anh sao? Anh một mực bảo quản lấy, hơn nữa, anh đã dựa vào những ký ức về em mà viết một bài thơ kỷ niệm chuyện tình của chúng ta. Em lúc trước vô thanh vô tức rời đi, em có biết anh lo lắng cho em rất nhiều không? Thậm chí anh đã có ý nghĩ đi tìm em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi