Sau khi ký hợp đồng, Phổ Hi Kim liền dùng máy tính ở trong biệt thự chuyển cho Hắc Quả Phụ Cơ Văn 3000 vạn, một lần thanh toán tiền, Phổ Hi Kim lại không có một chút do dự nào, qua đó có thể thấy tài nguyên dầu mỏ ở dưới mảnh đất kia nhiều hơn 3000 vạn rất nhiều lần. Căn cứ kết quả khảo sát, mỏ kia tối thiểu cũng có thể khai thác tám năm, dù cho hắn có dốc sức liều mạng thế nào thì tối thiểu cũng phải tốn 4~5 năm mới khai thác hết. Đến lúc đó, khu mua sắm cao cấp cũng có thế kiếm được một ít tiền lời, đợi đến lúc hắn đem khu mua sắm cao cấp chuyển nhượng ra ngoài, chắc chắn sẽ thu được một con số lợi nhuận phong phú.
"Hợp tác vui vẻ!" Phổ Hi Kim vươn tay ra, nói.
Hắc Quả Phụ Cơ Văn cũng nắm tay hắn một chút, nói: "Hợp tác vui vẻ!" Bất quá, khóe miệng của cô lại lơ đãng hiện ra vẻ tươi cười, một nụ cười để cho người khác có chút nhìn không thấu. Phổ Hi Kim không khỏi có chút sửng sốt, không rõ nụ cười của Hắc Quả Phụ Cơ Văn là có ý gì, hắn đâu có biết rằng, chuyện của hắn đã bị người của cục Quốc An theo dõi sát sao, bọn họ đã sớm đối với kế hoạch của hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, hiện tại bọn họ chỉ đang đợi hắn mắc câu mà thôi.
"Tôi còn có việc bận nên sẽ không tiễn ông được rồi." Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói.
"Không cần, không cần, bà chủ Cơ cứ lo chuyện của mình là được, tự tôi đi về là được." Phổ Hi Kim ha ha cười cười, cất bước đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi biệt thự của Hắc Quả Phụ Cơ Văn, Phổ Hi Kim không thể chờ đợi được liền gọi một cú điện thoại cho ông chủ Tác Lạc Duy Ước Phu của hắn, đem chuyện này nói đơn giản một lần, đạt được sự tán dương của ông chủ hắn làm cho hắn có chút kích động không thôi. Hiện tại mọi sự đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ cần trong lúc xây dựng khu mua sắm cao cấp đã thông đường ống dẫn dầu dưới mặt đất, liền có thể vận chuyển dầu mỏ về biên giới nước Nga. Ở chỗ đó, sẽ có người của hắn phụ trách vận chuyển dầu mỏ về kho.
Sau khi cúp điện thoại, Phổ Hi Kim lại vội vàng hướng ban ngành chính phủ thành phố Cáp Nhĩ Tân chạy tới, hắn phải nhanh chóng làm xong giấy phép xây dựng khu mua sắm cao cấp. Những chuyện này đối với hắn mà nói là rất đơn giản, chỉ cần mời ăn bữa cơm sau đó nhét bao tiền lì xì là sẽ xong ngay thôi.
Mà lúc này, Diệp Khiêm lại đang ngồi ở trên đỉnh núi Erlong, nhìn những đám mây ở trên bầu trời. Núi Erlong là một điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Núi Erlong nằm ở phía đông của Cáp Nhĩ Tân, cách trung tâm thành phố 50 km. Với diện tích 25 km vuông (2500 ha), cảnh quan núi Erlong thực sự rất quyến rũ bên bờ hồ được bao quanh bởi các ngọn núi xung quanh, là một trong những điểm du lịch không nên bỏ lỡ tại Cáp Nhĩ Tân. Đây là nơi lý tưởng cho việc tham quan và thư giãn, đặc biệt là vào mùa hè. Có rất nhiều hoạt động giải trí ở đây, bao gồm trượt tuyết, leo núi, nhảy bungee nhỏ, đi xe lăn, đi xe đạp và dù. Nơi đây thu hút gần 1 triệu lượt du khách mỗi năm tới khám phá.
Vào lúc buổi trưa, Diệp Khiêm đi theo đường cáp treo tới chùa Linh Long đốt nén hương. Chùa Linh Long là một ngôi chùa cổ của vùng này, hương khói cường thịnh. Kỳ thật Diệp Khiêm cũng không tin Phật, hắn là một người theo chủ nghĩa duy vật, không có bất kỳ tôn giáo tín ngưỡng nào. Lần này bỗng nhiên có hào hứng đến Linh Long tự thắp hương, cũng không phải là muốn cầu xin Bồ Tát phù hộ, chỉ là nhất thời nổi hứng nên đi mà thôi. Bất quá, khi nhìn thấy một pho tượng Bồ Tát, Diệp Khiêm bỗng nhiên lại có một loại cảm giác giật mình.
Sau khi đốt hương xong, ma xui quỷ khiến như thế nào mà Diệp Khiêm lại đi tới phía sau chùa, nơi này là là chỗ tăng lữ ở, ngoại nhân không được bước vào, vì sẽ quấy rầy bọn họ thanh tu. Chù Linh Long chia làm hai loại tăng lữ, một loại là hoàn toàn tin Phật, chú ý vô dục vô cầu, lục căn thanh tĩnh. Một loại khác, chính là đệ tử tục gia, loại đệ tử này có thể kết hôn sinh con.
Thế nhưng mà, kỳ quái chính là, hôm nay những tăng lữ kia sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm đi vào, thì cũng không có đi lên ngăn cản, hơn nữa lại còn nhìn hắn có chút cười cười. Vốn Diệp Khiêm cho rằng hậu viện này là nơi lữ khách có thể đi vào thăm quan, nhưng khi trông thấy những tăng lữ kia không cho những lữ khách khác vào, thì trong nội tâm âm thầm kinh ngạc không thôi.
Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có miệt mài theo đuổi chuyện này, phong cảnh hậu viện so với tiền viện thì càng thêm xinh đẹp, hơn nữa còn lộ ra một loại khí tức tường hòa, tựa hồ có thể làm cho tâm tình của con người bình thản. "Điều này chẳng lẽ giống như Phật gia đã nói là lục căn thanh tịnh?" Diệp Khiêm lẩm bẩm nói.
Hậu viện chùa Linh Long, có một tấm bia đá đứng sừng sững ở nơi đó, nghe đồn thì nó là đuôi của Thổ Long. Lúc trước hai con Thổ Long bị thiên binh thiên tướng chém giết, đuôi của bọn chúng rơi xuống ở nơi này, tạo thành một tấm bia đá. Tấm bia đá có hình dạng giống như hai cái đuôi rồng hợp cùng một chỗ, theo truyền thuyết lúc trước người sáng lập chùa Linh Long nhìn thấy tấm bia đá này, cho nên mới có thể trở thành Phật, hắn liền xây dựng chùa Linh Long ở nơi đây, về sau hắn vũ hóa phi thăng. Bất quá, chuyện này cũng đều là truyền thuyết, ai cũng chưa từng thấy tận mắt, chẳng qua nếu như ngươi hỏi cư dân sống ở nơi đây, bọn họ sẽ kể cho ngươi nghe chi tiết của đoạn truyền thuyết này giống như là họ đã thấy tận mắt.
Cũng không biết là bị lực lượng gì dẫn dắt, Diệp Khiêm đi tới trước mặt tấm bia đá. Có lẽ là trong tăm tối đã sớm có sắp đặt, nếu như không phải Đường Duy Hiên trộm đi Huyết Lãng, Diệp Khiêm cũng không đi vào Đông Bắc, không đến Đông Bắc, thì như thế hắn có thể đi tới chùa Linh Long.
Lúc ánh mắt của Diệp Kiêm nhìn chăm chú vào tấm bia đá, thì hắn phảng phất nhìn thấy tấm bia đá kia giống như hai cái đuôi của cự Long đang đung đưa, toàn thân của hắn không khỏi chấn động. Diệp Khiêm dụi dụi con mắt của mình, hắn tưởng là mình hoa mắt, nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa thì vẫn nhìn thấy hai cái đuôi của cự Long đang đung đua. Cùng lúc đó, Diệp Khiêm lại có một loại cảm giác bực bội trong lòng, không ngừng khởi động lấy. Thời gian dần trôi qua, hai mắt của Diệp Khiêm bỗng trở nên đỏ rực, phảng phất giống như chảy ra máu.
"PHỐC..." Diệp Khiêm rốt cục nhịn không được nữa, hắn đột nhiên phun ra ngoài một ngụm máu tươi. Thế nhưng mà, khí huyết trong cơ thể hắn giống như không có dấu hiệu dừng lại, Diệp Khiêm có loại cảm giác, nếu như hắn không thể khống chế thì hắn sẽ lập tức bỏ mình vì thổ huyết.
Trong một ngôi chùa tường hòa mà lại có một tấm bia đá có thể làm cho lòng người xao động, chuyện này để cho Diệp Khiêm phi thường kinh ngạc. Thế nhưng mà, lúc này hắn cũng không suy nghĩ được nhiều rồi, nếu như hắn không áp chế cảm xúc tròng lòng xuống, thì hôm nay hắn sẽ bỏ mạng ở nơi này.
"Lẩm bẩm à không A Di Đà Phật!" Bỗng nhiên, một tiếng Phật hiệu rất vang dội truyền vào trong tai Diệp Khiêm. Âm thanh Phật hiệu này phảng phất giống như là âm thanh của tự nhiên, có được lực lượng vô cùng khổng lồ, nó khiến cho cảm xúc xao động trong lòng Diệp Khiêm trở nên bình thản, khí huyết trong cơ thể hắn cũng không còn dâng lên nữa.
Diệp Khiêm xoay người lại, chỉ thấy bên cạnh hắn có một vị tăng lữ râu tóc bạc trắng đang đứng, sắc mặt của lão rất hồng nhuận phơn phớt, trên mặt không có chút nào nếp nhăn, căn bản nhìn không ra tuổi của lão. Không cần nghĩ cũng biết, âm thanh Phật hiệu vừa rồi là từ vị lão tăng này phát ra, Diệp Khiêm cảm kích nhìn lão, sau đó hai tay của hắn hợp thành chữ thập hành lễ.
Lão tăng có chút cười cười, trên mặt hiện lên một nụ cười có cảm giác giống như được giải thoát, nói: "Thí chủ rốt cuộc đã tới!"
Diệp Khiêm hơi sững sờ, nhớ tới tình cảnh vừa rồi hắn đi vào, những tăng lữ kia cũng không có ngăn cản hắn, không khỏi âm thầm thầm nghĩ, chẳng lẽ lão hòa thượng này sớm đã nói với bọn họ? Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi: "Cao tăng biết rõ tôi sẽ tới nơi này?"
Lão tăng nhẹ gật đầu, nói: "Tôi đã chờ thí chủ gần 30 năm, vốn tôi đã sớm nên đi gặp Phật tổ rồi, thế nhưng mà còn có một đoạn trần duyên chưa dứt, cho nên mới kiên trì đến bây giờ."
Gần 30 năm? Diệp Khiêm âm thầm nghĩ đến, đây chẳng phải là nói hắn vừa sinh ra, thì lão hòa thượng này đã biết đạo hắn sẽ tới nơi này hả? Đối với loại người theo chủ nghĩa duy vật giống như Diệp Khiêm mà nói, thì chuyện này có chút quá huyền diệu rồi. Bất quá, trên thế giới này vốn có rất nhiều chuyện mà khoa học không giải thích được, ví như là sự nguyền rủa của lăng mô Pharaon Ai Cập, tuy Diệp Khiêm không tin, nhưng hắn cũng không dám đi vào.
Dừng một chút, lão tăng nói tiếp: "Thí chủ vừa rồi nhìn thấy cái gì?"
"Đuôi rồng, hai cái đuôi rồng đan xen lẫn nhau, phảng phất như muốn bay ra." Diệp Khiêm hồi đáp.
"Đúng là số mệnh. Nghiệt duyên a." Lão tăng thở dài một tiếng, nói, "A Di Đà Phật."
Diệp Khiêm không nói gì chỉ lẳng lặng đứng đợi, cũng chẳng biết tại sao, lúc nhìn thấy vị lão tăng này thì hắn phảng phất có cảm giác trên người lão tăng này có một cổ lực lượng vô hình nào đó đang áp chế hắn. Đó là một loại khí thế, một loại khí thế vô hình, bình tĩnh và tường hòa, lại làm cho Diệp Khiêm không dám mở miệng lên tiếng.
"Thế nhân đều có tội, chỉ có thể dựa vào phật pháp để giải thoát, cả đời thí chủ nhất định nghiệp chướng vô số, đây là thiên mệnh a." Lão tăng nói, "Thí chủ, có thể nghe lão tăng một lời?"
"Xin mời cao tăng nói, tôi nhất định lắng nghe." Diệp Khiêm tất cung tất kính nói.
Lão tăng khẽ gật đầu, nói: "Mặc dù nhất tướng công thành vạn vốt khô, cũng muốn lòng mang từ bi khắp thiên hạ!"
Diệp Khiêm có chút ngẩn người, trong đầu không ngừng nghĩ tới lời nói của lão tăng này."Tiểu tử ngu muội, mong cao tăng chỉ rõ." Diệp Khiêm nói.
Lão tăng mỉm cười, nói: "Phật viết, không thể nói. Thí chủ thiên tư thông minh, tuệ căn trời sinh, tin tưởng thí chủ có thể hiểu rõ ý tứ trong đó. Tôi và thí chủ trần duyên đã dứt, tôi có thể đi gặp Phật tổ Như Lai rồi. A Di Đà Phật!" Nói xong, lão tăng nhẹ nhàng vỗ bờ vai của Diệp Khiêm một cái, sau đó liền quay người rời đi.
Nhưng mà, lúc lão tăng vỗ lên bờ vai hắn, Diệp Khiêm liền có cảm giác một luồng khí lưu chảy vào trong thân thể của hắn, cả người hắn có cảm giác Như Mộc Xuân Phong. Diệp Khiêm không khỏi ngạc nhiên một lúc, nhìn thấy bóng lưng của lão tăng khuất xa, hắn mới thì thào thầm nghĩ: Chẳng lẽ lão cũng giống như sư phụ, là một vị Luyện Khí sư? Bất quá, cảnh giới của vị lão tăng này so với sư phụ Lâm Cẩm Thái của hắn thì cao hơn rất nhiều.