SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Đối với tình huống của Phổ Hi Kim, Diệp Khiêm cũng biết rành mạch, nhân viên tình báo của Nanh Sói không ngừng đem tin tức mới nhất nói cho hắn biết. Diệp Khiêm cũng rất tự tin vào việc bảo mật của Nanh Sói, cho dù là người thông minh giống như Hoàng Phủ Kình Thiên, cũng tuyệt đối sẽ không biết rõ thực lực chân chính của lính đánh thuê Nanh Sói.

Nanh Sói, không chỉ có thành viên Tử Lang, mà còn có ngành tình báo Nanh Sói, gần đây lại gia tăng thêm Lang Thứ. Những ngành này đối với bên ngoại đều vô cùng thần bí, cũng giống như Thất Sát vậy, cục Quốc An của các quốc gia trên thế giới đều không biết đến bọn họ. Đây là một lực lượng khổng lồ, là một tấm thẻ đánh bạc để hắn có thể đàm phán với lãnh đạo cao tầng chính phủ. Lúc trước, Nanh Sói có thể giải quyết Huyết Báo dễ dàng như vậy, là nhờ có sự trợ giúp rất lớn của các thành viên Tử Lang cùng ngành tình báo Nanh Sói.

Bây giờ là thời đại gì? Là thời đại của tin tức a, vô luận là phạm vi chiến tranh lớn hay là nhỏ, thì tin tức tình báo chuẩn xác cùng kịp thời đều là yếu tố quan trọng nhất. Diệp Khiêm cũng không có ý định đem những chuyện này nói cho Hoàng Phủ Kình Thiên biết. Tuy thái độ của Hoàng Phủ Kình Thiên đối với hắn rất khiêm tốn cùng chiếu cố, nhưng là người trong giang hồ, vạn nhất có một ngày nào đó, cao tầng Hoa Hạ ra lệnh cho Hoàng Phủ Kình Thiên đối phó hắn, thì chỉ sợ Hoàng Phủ Kình Thiên cũng sẽ không biết nương tay là gì a? Cho nên, Tử Lang, Lang Thứ cùng ngành tình báo, chính là mũi dao nhọn của Nanh Sói, tại thời điểm mấu chốt, sẽ đâm thẳng vào trái tim đối phương.

Mỗi ngày sau khi Diệp Khiêm nhận được những tin tức liên quan đến kế hoạch lần này, thì đều tổng hợp và phân tích một chút, sau đó dự đoán hành động của Phổ Hi Kim cùng Hoàng Phủ Kình Thiên sẽ diễn ra. Mỗi lần hắn dự đoán đều chính xác, kỳ thật chuyện này cũng không phức tạp gì, Hoàng Phủ Kình Thiên nhất định sẽ chờ tới lúc Phổ Hi Kim đả thông đường ống dẫn dầu, thì mới có thể ra tay.

Hoàng Phủ Kình Thiên sợ Diệp Khiêm liều lĩnh tham gia vào chuyện này, như vậy sẽ dẫn ra rất nhiều chuyện phiền toái, cho nên hắn đã cố ý phái người giám sát Diệp Khiêm. Bất quá, trọng yếu hơn là vì Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không muốn Diệp Khiêm cùng quốc gia gây ra mâu thuẫn gì, đây là chuyện mà hắn không muốn nhìn thấy.

Người trong quan trường, kỳ thật cũng giống như người ở trong giang hồ, thân bất do kỷ a. Dù sao, cao tầng Hoa Hạ còn phải cân nhắc đến sự phát triển kinh tế của quốc gia cùng với địa vị ở trên chính đàn quốc tế, nếu có một ngày bọn họ vứt bỏ Diệp Khiêm, thì cũng là chuyện rất bình thường. Tuy Hoàng Phủ Kình Thiên không hy vọng sẽ nhìn thấy ngày đó, nhưng hắn lại không thể chuẩn bị trước, hiện tại chuyện mà hắn có thể làm, là bóp chết mâu thuẫn từ trong trứng nước. Tối thiểu, không thể để cho Diệp Khiêm là người khơi mào gây ra mâu thuẫn a? Bằng không mà nói, đến lúc đó cục diện sẽ không có chỗ trống để mà thương lượng.

Diệp Khiêm tự nhiên cũng biết rõ cử động của Hoàng Phủ Kình Thiên, hắn đã sớm phát hiện nhân viên cục Quốc An đang một mực giám sát hắn. Bất quá Diệp Khiêm cũng không có nói cái gì, cũng không có đi gặp Hoàng Phủ Kình Thiên chỉ vào mũi của hắn mắng chữi. Thật ra đây là kết quả mà Diệp Khiêm muốn, có người cục Quốc An giám sát hắn, như vậy kế hoạch của hắn mới có thể trở nên hoàn mỹ.

Không chỉ như thế, Diệp Khiêm mỗi ngày còn cố ý đem toàn bộ cửa sổ mở ra, để cho người cục Quốc An nhìn thấy hắn đang ở trong phòng. Cử đông của Diệp Khiêm cũng đã truyền tới tai Hoàng Phủ Kình Thiên, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng cảm thấy yên tâm vì biểu hiện của Diệp Khiêm, bất quá hắn cũng không có đem người rút về, dù sao cũng sắp tới thời gian hành động rồi, Hoàng Phủ Kình Thiên không hy vọng sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Thời gian, cứ như vậy trôi qua, một ngày lại một ngày trôi qua.

Trong nội tâm của những người biết kế hoạch lần này đều vô cùng khẩn trương, có chút khát vọng mong ngày đó mau tới, lại có chút sợ hãi. Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không ngoại lệ, những nhân viên cục Quốc An đều có vẻ cảnh giác cao độ, bởi vì bọn họ đều biết rõ, bên cạnh Phổ Hi Kim còn có mười thành viên Cáo Bắc Cực. Những người kia, đều là đối thủ rất khó chơi, hơn nữa, bọn họ đều trải qua huấn luyện quân nhân, có kỹ năng và kinh nghiệm thực chiến phong phú, một khi không cẩn thận, rất có thể sẽ làm cho kế hoạch này không thể đạt tới hiệu quả hoàn mỹ nhất.

Ban đêm, trên công trường vẫn truyền ra âm thanh tiếng máy móc ồn ào không dứt. Phổ Hi Kim vì muốn sớm đả thông đường ống dẫn dầu, nên có thể nói là mất ăn mất ngủ a, mỗi lúc trời tối hắn đều tới công trường thị sát tiến độ thi công một chút. Đường ống dẫn dầu càng sớm đả thông, thì có nghĩa là độ phong hiểm sẽ càng ít, cũng có ý nghĩa là nhiệm vụ của hắn có thể nhanh chóng hoàn thành. Vì vậy hắn cũng không dám có nửa phần lười biếng, càng là vào thời điểm mấu chốt, càng phải đề cao cảnh giác.

Hoàng Phủ Kình Thiên vì muốn đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, hắn đã gọi điện thoại cho thủ trưởng quân khu Thẩm Dương, để cho bọn họ điều tới một đại đội. Cùng với thành viên lính đánh thuê Cáo Bắc Cực chiến đấu, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không dám lơ là, phải đem tổn thất hạ xuống mức thấp nhất. Nhân viên của cục Quốc An vốn đã rất ít, hơn nữa, muốn tuyển dụng người mới cũng rất phiền toái, vì vậy Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không hy vọng thủ hạ của hắn xảy ra chuyện gì.

Sau khi biết được Phổ Hi Kim đã đến công trường, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng vời nhân viên cục Quốc An nhanh chóng chạy tới công trường. Cùng lúc đó bộ đội quân khu Thẩm Dương cũng lên trực thăng bay tới. Vì muốn đảm bảo Diệp Khiêm không có liên quan đến chuyện này, Hoàng Phủ Kình Thiên cố ý gọi một cú điện thoại cho người phụ trách giám sát Diệp Khiêm, để cho hắn chăm chú nhìn vào Diệp Khiêm, nếu có tình huống gì thì lập tức báo cáo cho hắn biết.

Diệp Khiêm vẫn rất nhàn nhã ngồi xem tivi, tin tức đêm nay Hoàng Phủ Kình Thiên ra tay, hắn cũng đã biết rõ. Lấy điện thoại gọi một cú điện thoại, sau khi hàn huyên vài câu, Diệp Khiêm nói: "Đêm nay hành động a, đúng, tôi chỉ muốn một mình hắn sống là được rồi, những người khác thì tùy bọn họ xử trí a." Nói xong, liên tục đáp ứng vài tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

"Tất cả mọi người cố gắng một chút, đến lúc đó tôi sẽ phát thêm tiền thưởng cho mọi người. Tuy chúng ta đang ở Hoa Hạ, nhưng cũng không thể để cho công nhân Hoa Hạ xem thường, chúng ta phải xuất ra phách lực của người Nga chúng ta ra, để cho bọn họ biết, người Nga chúng ta vừa có thể làm nhanh vừa đảm bảo chất lượng nhất thế giới." Phổ Hi Kim dùng lời nói kích thích cảm giác tự hào dân tộc của bọn họ.

Dưới ma lực của đồng tiền cùng ý thức dân tộc, những công nhân kia tự nhiên nhao nhao ra sức công tác. Bọn họ sở dĩ lựa chọn đến Hoa Hạ công tác, đi theo Phổ Hi Kim không phải là vì một chữ "Tiền" sao? Phổ Hi Kim cho bọn họ tiền lương gấp 2 lần so với lúc ở nước Nga, hơn nữa, mức độ tiêu phí ở Hoa Hạ cũng không cao, vì vậy bọn họ rất vui vẻ làm việc. Ngoài ra, bọn họ cũng rất rõ năng lực cùng phân lượng của Phổ Hi Kim, nên cũng không dám có bất mãn cùng phản đối gì, bọn họ chỉ cần có tiền là được.

Về phía cục cảnh sát thành phố Cáp Nhĩ Tân, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng đã sớm thông báo trước, để cho bọn họ đêm nay ngoan ngoãn ở trong nhà, vô luận phát sinh ra chuyện gì cũng không được phép xen vào. Địa vị của Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không phải là những người ở cục cảnh sát có thể chọc được, bọn họ hiểu rõ đây là hành động của cục Quốc An, cho nên bọn họ đâu dám có nửa câu không đồng ý. Bọn họ hận không thể nhào lên hỗ trợ, như vậy có lẽ sẽ được Hoàng Phủ Kình Thiên thưởng thức, đến lúc đó bọn họ có thể tiến thêm một bước nữa trên con đường làm quan của mình.

"Thời gian không sai biệt lắm, bộ đội quân khu Thẩm Dương cũng sắp đến rồi? Đợi lát nữa bọn họ vừa đến, chúng ta lập tức ra tay." Hoàng Phủ Kình Thiên thông qua vô tuyến điện, hướng các đặc công của cục Quốc An phân phó.

Phổ Hi Kim sau khi đi tuần tra bốn phía ở công trường một lần, liền hướng xe của hắn đi đến. Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, Phổ Hi Kim không khỏi nắm chặt y phục trên người, hắn có cảm giác gió đêm nay lạnh hơn mọi khi. Có chút sửng sốt một chút, Phổ Hi Kim cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện ra chuyện gì khác thường. Có chút lắc đầu, Phổ Hi Kim một lần nữa hướng xe đi đến.

Hoàng Phủ Kình Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bộ đội quân khu Thẩm Dương vẫn chưa tới, không khỏi có chút sốt ruột. Nếu như Phổ Hi Kim rời khỏi thì lần hành động này còn có ý nghĩa gì a? Cắn răng, Hoàng Phủ Kình Thiên hét lớn một tiếng, "Hành động!"

Lập tức, đèn pha ở bốn phương tám hướng chiếu xạ lên trên công trường. Phổ Hi Kim lập tức ý thức được có chút không đúng, cuống quít hướng bên trong công trường chạy tới. "Người ở bên trong nghe đây, chúng tôi là người của cục Quốc An, mời các ngươi bỏ vũ khí xuống đi ra đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ xem các ngươi là gián điệp quốc tế, sẽ đánh gục tại chỗ." Hoàng Phủ Kình Thiên lớn tiếng nói.

Phổ Hi Kim tức giận lầm bầm một câu, "Móa nó, tại sao lại có người của cục Quốc An tới đây? Mẹ nó, là ai tiết lộ tin tức?". Người cục Quốc An đã xuất mã, cũng có ý nghĩa kế hoạch của hắn đã triệt để bại lộ. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là hắn phải bảo trụ mạng sống của mình, có như vậy hắn mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi a.

Phổ Hi Kim vừa chỉ huy lính đánh thuê Cáo Bắc Cực chuẩn bị chiến đấu, vừa tìm cách chạy thoát khỏi nơi này. Phổ Hi Kim đi theo Tác Lạc Duy Ước Phu thời gian dài nên đối với cục Quốc An vẫn rất rõ ràng, hắn biết nhân viên cục Quốc An cũng không nhiều. Hơn nữa, xem tình huống hiện tại, có lẽ không có cảnh sát tới, như vậy hắn vẫn có cơ hội đào tẩu.

Dù sao, lính đánh thuê Cáo Bắc Cực vẫn là quân nhân chuyên nghiệp, tin tưởng cho dù đấu không lại đặc công của cục Quốc An Hoa Hạ, thì cũng có thể kiên trì trong một thời gian ngắn a. Như vậy, hắn sẽ có được cơ hội chạy trốn a. Hiện tại, hắn cũng không có lo lắng sau khi trở về thì ông chủ của hắn sẽ xử trí hắn như thế nào, chuyện quan trọng nhất đối với hắn bây giờ là phải bảo trụ mạng sống của mình, có như vậy hắn mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi