Diệp Khiêm cũng không dám xác định An Đông có ở trong nhà của hắn hay không, bất quá vào thời khắc quan trọng như vậy, chắc hẳn hắn sẽ tọa trấn tại nhà của mình, phụ trách chỉ huy chiến đấu a. Hơn nữa, nếu như An Đông không ở trong nhà thì cũng đang ở trên chiến trường nào nào, đi địa phương khác cũng không nhất định có thể tìm thấy hắn, còn không bằng đi đến nhà hắn, như vậy còn có chút hi vọng.
Hiện tại Diệp Khiêm hi vọng An Đông có thể chịu đựng được cho tới khi hắn đến, nếu như hắn bị Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu giải quyết trước khi Diệp Khiêm tới, thì có chút biệt khuất a. Bất quá, nếu như An Đông ở trong nhà của hắn thì Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu cũng không có khả năng nhanh chóng giải quyết hắn được.
Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, thủ hạ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu không khỏi có chút sửng sốt, sợ nói gấp: "Cậu Diệp, lão đại đã nói đêm nay sẽ rất hỗn loạn, nên hy vọng cậu Diệp không đi ra ngoài, để tránh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Cậu Diệp cứ yên tâm đi, đêm nay An Đông chết chắc rồi."
"Tôi biết rõ hắn chết chắc rồi, cho nên mới muốn tranh thủ lúc hắn còn sống đến gặp hắn một lần." Diệp Khiêm liếc mắt, nói, "Tốt rồi, anh hãy lấy xe đưa chúng tôi tới nhà của hắn, nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi tự chịu trách nhiệm."
"Thế nhưng mà..." Gã thủ hạ vẫn có chút ấp úng, dù sao nếu như đêm nay xảy ra chuyện gì, thì hắn cũng không biết phải ăn nói thế nào với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, bị giáo huấn chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả mạng nhỏ của hắn cũng khó bảo vệ a.
Lông mày của Diệp Khiêm có chút cau lại, sắc mặt âm trầm lại, giọng nói có chút sâm lãnh nói: "Như thế nào? Lời tôi nói anh không nghe thấy sao? Mau đi lái xe!" Diệp Khiêm cơ hồ là lớn tiếng quát rống, gã thủ hạ bị hù dọa run rẩy toàn thân, đâu còn dám nhiều lời, cuống quít chạy tới ga ra lái xe.
Tuy Diệp Khiêm không giống Thanh Phong cùng Lý Vĩ hận thiên hạ không đại loạn, nhưng hắn cũng phải là người an phận gì, ví dụ như đêm nay, vào thơi khác quan trọng này, nếu như hắn không đi chộn rộn một chút, thì trong nội tâm của hắn sẽ cảm thấy ngứa ngáy. Đương nhiên, hắn cũng không phải loại ngươi tùy tiện, chuyện gì cũng có thể câu dẫn được hắn. Hắn cho dù có muốn đi tham gia náo nhiệt, thì hơn phân nửa chuyện này cũng nằm trong sự khống chế của hắn. Diệp Khiêm cũng sẽ không ngốc đến nổi trở thành con cá để người khác câu.
An Đông nói như thế nào cũng là thủ lĩnh một phương của gia tộc Tư Lạp Đạt, tại thành phố Murmansk, hắn cũng là một người nổi tiếng. Đêm nay là đêm cuối của hắn, nên Diệp Khiêm muốn đi gặp hắn một lần, nếu không chẳng phải là đã uổng công khi đến thành phố Murmansk sao. Huống hồ, đây cũng có thể xem như là đưa tiễn An Đông, thuận tiện giải khai nghi hoặc ở trong lòng hắn, cho hắn biết hắn thua trong tay ai, miễn cho đi địa ngục còn không an lòng.
"Chỉ xem náo nhiệt, hay là muốn chơi một chút?" Lâm Phong nhìn Diệp Khiêm, hỏi.
"Xem tình huống a, tôi chỉ muốn đi xem náo nhiệt, thế nhưng mà lại sợ anh nhịn không được. Tôi biết anh đã lâu rồi không có giết người, chắc trong nội tâm có chút nghẹn khuất a?" Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.
Trợn nhìn Diệp Khiêm, Lâm Phong nói: "Tôi cũng không biến thái giống như anh nói, anh cho rằng tôi là sát nhân cuồng à? Được, đã anh nói như vậy, thì tối nay tôi cũng chỉ xem náo nhiệt không nói lời nào."
"Keo kiệt!" Diệp Khiêm ha ha cười cười, ôm bả vai Lâm Phong.
Đang khi nói chuyện, gã thủ hạ đã lái xe chạy đến trước mặt hai người, sau đó xuống xe cung kính mở cửa xe cho Diệp Khiêm cùng Lâm Phong, sau đó nổ máy xe hướng nhà của An Đông chạy tới. Hắn từ trước tới nay đều là cận vệ của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, hắn đã cùng với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đi tới rất nhiều nơi, hơn nữa An Đông tại thành phố Murmansk rất nổi tiếng, bởi vậy hắn biết rõ vị trí nhà của An Đông.
Xe chạy ra ngoài không có bao lâu, Diệp Khiêm liền nghe thấy từng đợt tiếng súng, ngẫu nhiên còn có âm thanh của lựu đạn vang lên. Diệp Khiêm âm thầm chép miệng tắc luỡi, nghĩ thầm, Mafia quả thật không giống với xã hội đen a. Đây quả thật giống như là chiến tranh cục bộ chứ nào có giống đấu tranh giành địa bàn ah.
Nếu như xã hội đen trên thế giới đều giống như vậy, hơn nữa còn có thể tổ chức, thì cho dù là tham gia chiến tranh thế giới đoán chừng cũng không có vấn đề gì ah.
Vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, Diệp Khiêm nói ra: "Anh Lâm, hâm mộ sao?"
Lâm Phong có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hỏi: "Hâm mộ cái gì?"
"Hâm mộ cuộc sống như vậy a, chỉ huy thiên quân vạn mã tranh đấu, anh không cảm thấy phấn khởi sao?" Diệp Khiêm nói.
"Nhất tướng công thành Vạn Cốt khô, kỳ thật tôi không thích loại tranh đấu này, vì người chết quá nhiều." Lâm Phong ngôn ngữ chân thành nói.
Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt, lập tức ha ha nở nụ cười, tiến đến bên tai Lâm Phong, nhỏ giọng nói: "Nếu như nói cho người khác biết thủ lĩnh Thất Sát Lâm Phong không thích giết người, chỉ sợ nói ra cũng không có ai tin tưởng ah."
"Người trong giang hồ, thân bất do kỷ." Lâm Phong nói.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu càng đánh càng hăng a, nhìn thấy thủ hạ của mình công kích như thế chẻ tre, khiến cho lòng tin hắn tăng lên rất nhiều. Diệp Khiêm đưa ra phương pháp công kích gợn sóng này, hoàn toàn phát huy ưu điểm của bọn họ, chẳng những có thể hấp dẫn thành viên gia tộc Tư Lạp Đạt, mà còn có thể nhanh chóng tiêu diệt bọn họ.
Trong nội tâm của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, giờ phút này sự khâm phục của hắn đối với Diệp Khiêm đã không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt nữa rồi. Nghẹn lâu như vậy, bị Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cùng An Đông đàn áp lâu như vậy, nén giận lâu như vậy, hôm nay, rốt cục có thể thống khoái trả thù. Mà hết thảy chuyện này, toàn bộ đều là công lao của Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm vừa tới thành phố Murmansk, liền không chút do dự đã giúp hắn giải quyết đối thủ Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, mà hôm nay dưới kế hoạch Diệp Khiêm định ra, tiêu diệt An Đông cũng chỉ là chuyện trước mắt. Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thậm chí có một loại ảo giác, nếu như hắn theo lời Diệp Khiêm nói thì tiền đồ của hắn sẽ càng rộng thênh thang.
Bất quá, loại ý nghĩ này hắn cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, cũng không dám hành động. Thứ nhất, gia tộc Mafia Khố Lạc Phu Tư đối đãi với phản đồ từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, hơn nữa An Đức Liệt đối với hắn có ơn tri ngộ, hắn không thể có lỗi với An Đức Liệt. Thứ hai, Diệp Khiêm hiện đang cùng ông chủ của hắn hợp tác, cho dù hắn muốn đầu nhập vào Diệp Khiêm, thì Diệp Khiêm cũng sẽ không để ý đến hắn. Hơn nữa, dù sao Diệp Khiêm hiện tại cũng đứng bên phe hắn, hắn cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Kỳ thật, tuy Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tự mình tham chiến, nhưng do phương pháp công kích Diệp Khiêm chế định là phương pháp công kích gợn sóng, cho nên, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu căn bản hoàn toàn không có cơ hội phát huy. Từng đợt sóng phía trước hắn đã sớm đem đối thủ đánh thương tích đầy mình. Việc hắn có thể làm, chính là nhìn xem thi thể của đối thủ ở trên đường.
Bởi vì chính phủ thành phố Murmansk đã được Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thông báo trước, cho nên đối với chuyện xảy ra đêm đều không quan tâm. Dù sao, thế lực của gia tộc Khố Lạc Phu Tư tại nước Nga vẫn tương đối lớn, bất kể là phương diện kinh tế hay là bên trong chính phủ, đều có thêm nhân mạch rất thâm hậu. Hơn nữa, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu sống tại thành phố Murmansk đã lâu, quan hệ giữa hắn và chính phủ địa phương so với Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cùng An Đông thì thâm hậu hơn nhiều.
Về phần dân chúng bình thường, sau khi nghe thấy tiếng súng, đã sớm đem cửa nhà khóa chặt lại rồi, đâu còn dám đi ra ngoài nữa. Sống ở chỗ này thời gian dài, bọn họ đối với loại tranh đấu hắc bang này đã sớm tập mãi thành thói quen rồi, chỉ có mang theo tâm tình chuyện này không liên quan đến mình, thì mới có thể sống thọ.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thì vui vẻ thoải mái, còn An Đông giờ phút này lại giống như kiến bò trên chảo nóng, sau khi nghe thủ hạ truyền tới tin tức xấu liên tiếp, đầu của hắn nhức đến muốn nổ. Hắn không ngờ công kích của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu lại mãnh liệt như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chỉ sợ đêm nay hắn khó thoát khỏi cái chết.
Giờ phút này An Đông đã hiểu rõ, từ trước đến nay, Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu đều cố ý nhượng bộ hắn. Bất quá, An Đông lại không cho rằng, hành động trước đây của hắn là sai. Muốn nói sai, thì chỉ có thể là do cao tầng gia tộc Tư Lạp Đạt sai, nếu như không phải bọn họ chậm chạp không chịu phái người tới, làm cho hắn không cách nào tập trung lực lượng đi công kích gia tộc Khố Lạc Phu Tư, thì hắn làm sao rơi vào hoàn cảnh này a.
Bất quá, lúc này nói cái gì thì cũng đã chậm rồi. Hiện tại coi như là gia tộc Tư Lạp Đạt phái người tới, cũng không còn kịp rồi. Đào tẩu? An Đông nghĩ cũng không dám nghĩ, coi như hắn hiện tại chạy thoát khỏi thành phố Murmansk, chỉ sợ về sau cũng không cách nào ở lại nước Nga, hơn nữa cho dù hắn có chạy trốn tới quốc gia khác, thì gia tộc Tư Lạp Đạt cũng sẽ phái người đem hắn móc ra. Bởi vậy, bây giờ chuyện mà hắn có thể làm chính là tổ chức hết thảy lực lượng triển khai phản kích, liều lĩnh phản kích.
"Nhanh, đem tất cả thành viên toàn bộ tập trung lại đậy, không cần quản những nơi khác. Dùng hỏa lực mạnh nhất đối với Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu tiến hành phản kích. Nếu như không đánh bại được bọn họ, thì chúng ta đừng mong sống sót." An Đông nhìn thủ hạ lớn tiếng quát.
Gã thủ hạ đâu còn dám lên tiếng, cuống quít đi ra ngoài, điện thoại không ngừng phân phó xuống dưới.
An Đông tức giận hừ một tiếng, nói: "Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, chúng ta quyết sống mái một phen a, nhìn xem rốt cuộc là ông lợi hại, hay tôi lợi hại hơn. Tôi cũng không tin, tôi sẽ thua ở trong tay ông." Dừng một chút, lại nhìn thủ hạ của mình quát: "Nhìn cái gì? Còn không mau đi chuẩn bị đi, mịa nó."