SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Vì cái gì người điên thường có khí lực rất lớn? Đó là bởi vì tâm tình của bọn họ căn bản không bị khống chế, dưới tình huống như vậy, thường thường có thể kích phát tiềm năng của bản thân ra, cho nên khí lực đặc biệt lớn. Lúc con người tại thời điểm nguy hiểm, hoặc là lúc tức giận cũng thường thường có thể phát huy ra lực lượng khác xa so với lúc bình thường. Hôm nay, tình hình của Diệp Khiêm cũng giống như vậy, cổ khí tức tà ác đang điều khiển cơ thể của hắn, hai mắt của hắn đỏ giống như đang chảy máu. Hắn hiện tại chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là giết, giết sạch tất cả mọi người trước mặt hắn.

Bất quá, nói thế nào thì Diệp Khiêm cũng là thủ lĩnh Nanh Sói, hắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, ý chí của hắn không phải là người bình thường có thể so sánh. Nhưng nổi thống khổ do cổ khí tức tà ác kia mang đến là rất lớn, tựu như là có ngàn vạn kim châm không ngừng đâm vào cơ thể của hắn.

Mặc Long lo lắng nhìn Diệp Khiêm, hắn không biết nên làm thế nào. Hắn đi theo Diệp Khiêm lâu như vậy, tình cảm mà hắn dành cho Diệp Khiêm rất sâu sắc. Trong lòng Mặc Long đã sớm xem Diệp Khiêm là anh trai của hắn, hắn có thể không có cha mẹ, nhưng không thể không có Diệp Khiêm a.

Lúc mười sáu tuổi Diệp Khiêm tiến vào Nanh Sói, còn Mặc Long thì vào lúc mười ba tuổi tiến vào Nanh Sói, hai người sống nương tựa lẫn nhau đên nay cũng gần 10 năm. Nhìn thấy Mặc Long hướng mình đi tới, Diệp Khiêm cuống quít phất tay ngăn cản, quát: "Đừng qua đây, mày mau chay khỏi nơi đây đi." Hắn dùng ý chí kiên cường của mình, áp chế phần cuồng bạo trong lòng xuống, hắn biết rõ, nếu như hắn không thể khống chế nổi phần cuồng bạo kia, thì nhất định sẽ làm tổn thương Mặc Long.

"Lão đại, chúng ta đã sống với nhau được gần 10 năm rồi, tao làm sao có thể bỏ mặc không để ý đến mày cho được." Trên khuôn mặt của Mặc Long hiện ra vẻ tươi cười, chậm rãi hướng Diệp Khiêm đi tới.

Đây là lần đầu tiên Diệp Khiêm trông thấy Mặc Long cười, tuy nụ cười của hắn cũng không phải rất sáng lạn, nhưng lại là một nụ cười rất ấm áp. Bất quá, Diệp Khiêm đã có cảm giác không thể áp chế phần cuồng bạo kia được nữa rồi. Nhìn thấy Mặc Long từng bước từng bước hướng mình đi tới, Diệp Khiêm vậy mà cảm giác được một tia sợ hãi. Hắn sợ sẽ tự tay giết chết anh em của mình.

Hiện tại Diệp Khiêm chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là phải đem phần cuồng bạo kia áp chế xuống dưới, một lần nữa khôi phục lại bản thân. Thế nhưng mà, hắn biết rõ hắn căn bản không có cách nào khống chế. Sau khi gặp Hoàng Phủ Kình Thiên, Hồ Hội, lão tăng ở chùa Linh Long cùng với Trần Nhất, Diệp Khiêm càng thêm hiểu rõ, chỉ sợ phần khí tức cuồng bạo trong cơ thể hắn cũng là một loại khí mà người Luyện Khí luyện tập a? Tuy mình không cách nào khống chế nó, nhưng bọn họ nhất định là có thể a.

Bỗng nhiên, linh quang Diệp Khiêm lóe lên, nhớ tới một màn đã phát sinh tại chùa Linh Long. Lúc ấy, khi Diệp Khiêm nhìn tấm bia đá, hắn đã từng xuất hiện qua hiện tượng như vậy, nhưng lúc đó vị Vô Danh lão tăng kia chỉ nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn một chút, hắn liền tỉnh táo lại. Đúng đúng, Diệp Khiêm nhớ vị Vô Danh lão tăng kia hình như đã dể lại một cổ khí trong cơ thể hắn. Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm cũng không dám lãnh đạm, cuống quít nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm cổ khí tức kia trong cơ thể của mình.

Đối với một người chưa từng tiếp xúc qua phương diện này mà nói, thì khó càng thêm khó a. Kỳ thật, trong cơ thể của con người đều tồn tại một cổ khí, cổ khí này mạnh hay yếu thì tùy người mà thôi. Người ta thường nói, tinh khí thần, chữ khí trong đó là chỉ cổ khí này.

Lúc ở Đài Loan, Hồ Hội đã từng dẫn đạo Diệp Khiêm tiến hành huấn luyện qua phương diện này, tuy thời gian cũng không dài, nhưng đối với tình huống hiện tại của Diệp Khiêm có trợ giúp rất lớn. Cổ khí mà vị Vô Danh lão tăng kia lưu lại, sau khi cảm giác được ý niệm của Diệp Khiêm, nhanh chóng trở nên sinh động, bắt đầu chạy khắp người Diệp Khiêm, cùng cổ khí tức tà ác cuồng bạo tiến hành đối kháng.

Chuyên này giống như có hai người đang cầm súng máy ở trong cơ thể Diệp Khiêm bắn phá điên cuông vậy, phần thống khổ kia có thể nghĩ tới a. Lập tức, toàn thân Diệp Khiêm ướt đẫm mồ hôi.

Một màn này, Trần Nhất tự nhiên nhìn thấy rõ, có chút sửng sốt một chút. Hiển nhiên là Trần Nhất không ngờ rằng Diệp Khiêm vậy mà cũng biết phương pháp nhắm mắt điều tức này, bất quá lúc này hắn cũng không được phép suy nghĩ nhiều rồi, hắn có thể cảm giác được phần khí tức tà ác cường đại ở trên người DIệp Khiêm, chỉ sợ Diệp Khiêm không cách nào tự mình áp chế nó xuống được. Cho nên, hắn phải mau chóng giải quyết hai người trước mặt, sau đó đi giúp Diệp Khiêm một tay.

Nghĩ tới đây, Trần Nhất tăng cường thế công của mình. Mặc dù nói quyền sợ trẻ trung, thế nhưng mà Trần Nhất dù sao cũng từng là trưởng lão Mặt Gia, cho dù tại ở bên trong Mặc Gia thì thân thủ của hắn cũng có thể xem là nhất lưu. Tuy bởi vì vết thương cũ, nên hắn không cách nào khôi phục đến đỉnh phong như trước kia, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, dươi sự tấn công liên miên bất tận của hắn, hai gã thanh niên kia cũng không thể chống chịu được nữa rồi. Hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu của Trần Nhấtphong phú hơn bọn họ, chuyện này càng làm gia tăng ưu thế của hắn.

Thời điểm cao thủ quyết đấu, võ công không phải là yếu tố quyết định thắng lợi. Tín tâm, khí thế, kinh nghiệm, mới là mấu chốt của sự chiến thắng.

Chỉ nghe hai tiếng kêu thảm thiết, thân hình của hai gã thanh niên giống như diều bị đứt dây bay ra ngoài. Trần Nhất cũng không có thời gian để ý tới bọn họ nữa rồi, cuống quít đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, một chưởng vỗ vào đầu vai của Diệp Khiêm.

Dưới sự trợ giúp của Trần Nhất, cổ khí tức cuồng bạo trong cơ thể Diệp Khiêm lập tức bị áp chế xuống. Nhưng chuyện làm cho Trần Nhất giật mình không nhỏ, là hắn không ngờ trong cơ thể của Diệp Khiêm lại có hai loại khí khác nhau hoàn toàn, hơn nữa cổ khí tức tà ác tựa hồ có lực lượng rất cường đại. May mắn hiện tại Diệp Khiêm cũng không hiểu được cách vận dụng, cũng không phải là Luyện Khí sư, bằng không mà nói, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của Diệp Khiêm a.

Thế nhưng mà, một hồi tranh đấu giữa hai loại khí trong cơ thể Diệp Khiêm vừa rồi, để lại cho Diệp Khiêm vết thương chồng chất, tinh thần của hắn rốt cuộc đã không thể chống chịu nổi nữa, cả người té xuống. Mặc Long cuống quít đi lên đở lấy Diệp Khiêm, khẩn trương nhìn Trần Nhất, hỏi: "Tiền bối, lão đại không có sao chứ?"

"Không có việc gì, cậu ấy chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi." Trần Nhất nói. Thế nhưng mà, bởi vì vừa rồi hắn đã chiến đấu kịch liệt một hồi, lại tăng thêm việc hỗ trợ Diệp Khiêm áp chế cổ khí tức cuồng bạo, nên Trần Nhất cũng có chút mỏi mệt. Hắn đã già rồi, hơn nữa vết thương cũ chưa lành, tinh thần vừa có chút buông lỏng, cả người đã đứng không vững phải đặt mông ngồi trên mặt đất.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, lúc Diệp Khiêm tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm ở trên giường trong biệt thự của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu. Lâm Phong cùng Mặc Long đều ngồi ở bên cạnh giường, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

Diệp Khiêm cảm kích nhìn bọn họ, nó: "Tôi trở về lúc nào a?"

Nhìn thấy Diệp Khiêm tỉnh lại, Lâm Phong cùng Mặc Long cũng không khỏi tràn ra vẻ tươi cười. "Anh quả thật có thể ngủ a, vậy mà thoáng cái đã ngủ ba ngày ba đêm." Lâm Phong có chút cười cười, nói, "Có cảm thấy đói bụng hay không? Tôi kêu người làm vài món cho anh ăn."

Nói xong, Lâm Phong liền muốn đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Anh Lâm, tôi phát hiện anh bây giờ giống như là vợ của tôi nha."

Bất đắc dĩ trợn nhìn Diệp Khiêm, Lâm Phong nói: "Anh là Gay còn tôi thì không phải a. Anh phải nhớ kỹ phần ân tình này, về sau lúc tôi bị thương, anh cũng phải chăm sóc tôi như vậy."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm không nói gì thêm nữa, nhìn Lâm Phong chậm rãi đi ra khỏi phòng. Hắn đương nhiên biết rõ, Lâm Phong nói bất quá chỉ là lời nói vui đùa mà thôi, nếu Lâm Phong là loại người cần người báo ân, thì hắn đã không xem Diệp Khiêm là bằng hữu của hắn rồi, mà Diệp Khiêm cũng sẽ không xem hắn là huynh đệ.

Kỳ thật, Diệp Khiêm cũng hiểu rõ, đây là Lâm Phong cố ý bỏ đi. Hắn biết mình vừa mới tỉnh lại, khẳng định có rất nhiều lời muốn hỏi Mặc Long, tuy hắn và Diệp Khiêm là huynh đệ, nhưng có một số việc hắn vẫn không nên biết. Sau khi nhìn thấy Lâm Phong đi ra ngoài, Diệp Khiêm nhìn Mặc Long, nói: "Tao như thế nào lại ngủ lâu như vậy? Ông Trần không có sao chứ?"

"Ông ấy không có việc gì, bất quá ông ấy đã rời khỏi thành phố Murmansk." Mặc Long hồi đáp.

Trần Nhất cũng không ngờ, người Mặc Gia vậy mà lại đến nhanh như vậy. Lúc trước, bởi vì Trần Nhất muốn tránh né người Mặc Gia, cho nên hắn mới trốn tới thành phố Murmansk Hắn cũng không muốn xen vào tranh đấu bên trong Mặc Gia, chuyện này cũng không có nghĩa là hắn nhu nhược, chỉ là trải qua nhiều năm như vậy, tâm cảnh của hắn đã cải biến rất nhiều. Hôm nay, người Mặc Gia đã tìm tới hắn, chuyện này đã nói lên hắn không thể ở lại thành phố Murmansk nữa rồi.

Bất quá, chuyện để cho hắn không yên lòng chính là Mặc Long, đây là hậu nhân duy nhất của Mặc Gia. May mắn chính là, hiện tại người Mặc Gia cũng không biết đến sự tồn tại của Mặc Long, có lẽ nhờ vậy mà Mặc Long có thể bảo trụ mạng sống của mình a. Đợi đến lúc Mặc Long tìm được Hoàng Phủ Kình Thiên, sau khi biết rõ mọi chuyện, hắn quyết định làm thế nào thì là chuyện của riêng hắn a.

"Ông ấy có nói gì với mày hay không?" Diệp Khiêm hỏi.

"Có, ông ấy nhờ tao nói với mày mấy chữ, tự giải quyết cho tốt." Mặc Long nói.

Có chút nhíu lông mày lại, Diệp Khiêm không khỏi lại nghĩ tới tình cảnh khi ấy, hắn vẫn còn nhớ rõ cổ khí tức cuồng bạo ở trong cơ thể hắn tàn sát bừa bãi. Hiện tại Diệp Khiêm cũng rất muốn biết, trong cơ thể của hắn đang xảy ra chuyện gì, tin tưởng Luyện Khí sư sẽ biết a? Tìm lão tăng tại chùa Linh Long hiển nhiên là không thể nào, vậy chỉ có thể tìm Hoàng Phủ Kình Thiên hoặc là Hồ Hội rồi, tin tưởng bọn họ sẽ biết rõ chuyện gì đang xảy ra trong cơ thể hắn.

"Tao đã không có việc gì rồi. Mặc Long, không có việc gì thì mày trở về Hoa Hạ trước đi, đi tìm Hoàng Phủ Kình Thiên, sau đó đem mọi chuyện hỏi ra rõ ràng." Diệp Khiêm nói, "Chút nữa tao sẽ đưa số điện của Hoàng Phủ Kình Thiên cho mày, sau đó tao sẽ gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Kình Thiên nói trước một chút."

"Lão đại, chuyện này cũng không cần phải vội. Tao tính lưu lại giúp mày giải quyết Cáo Bắc Cực, sau đó lại trở về Hoa Hạ tìm Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không muộn." Mặc Long nói.

Diệp Khiêm có chút sửng sốt, lập tức nhẹ gật đầu. Hắn có thể nhìn thấy rõ, tin tưởng Mặc Long cũng có thể nhìn thấy rõ, ben trong Mặc Gia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, mà thôi hiện tại Mặc Long cũng không có năng lực thay đổi bất cứ chuyện gì. Dù sao hắn cũng đã chờ đợi thời gian dài như vậy rồi, nên cũng không quan tâm đến việc phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa. "Cũng tốt, đợi chuyện bên này giải quyết xong, tao với mày sẽ đi gặp Hoàng Phủ Kình Thiên." Diệp Khiêm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi