SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Không phải người nào lớn lên cũng có võ công cái thế, Đại tướng chi tài; chỉ có người trải qua gặp trắc trở, từng bước một đứng lên mới có thể trở thành kiêu hùng.

Chịu khổ trung khổ, mới là nhân thượng nhân, Lâm Phong chính là như thế.

Năm năm trước, Lâm Phong bất quá chỉ là một học sinh nghèo tới Nhật Bản du học mà thôi, một người không có bất kỳ gia thế cùng bối cảnh gì.

Khi đó, Lâm Phong cùng Tạ Tử Y là bạn học cùng lớp.

Tính cách của Lâm Phong trầm mặc, ít nói, còn Tạ Tử Y thì lại hoạt bát sáng sủa, ở trường học đảm nhiệm rất nhiều chức vụ, cô cũng là người sáng lập Nhân Hoa xã.

Nhân Hoa xã, bất quá là một xã đoàn tại trường đại học mà thôi, mục đích Tạ Tử Y thành lập Nhân Hoa xã là muốn đoàn kết du học sinh người Hoa lại với nhau, giúp cho bọn họ không bị người Nhật Bản khi dễ.

Kỳ thật, chỉ có người đi tới Nhật Bản mới biết rõ, tại Nhật Bản địa vị của người Hoa rất thấp, người Nhật Bản đối với người Hoa rõ ràng chứa một loại kì thị chủng tộc.

Tạ Tử Y có Phúc Thanh Bang với tư cách hậu thuẫn, không cần e ngại những người Nhật Bản kia, bởi vậy cô muốn thành lập một xã đoàn như vậy để có thể trợ giúp cùng bảo hộ du học sinh người Hoa.

Khi đó, cuộc sống Lâm Phong trải qua rất vội vàng, vì gom góp tiền học phí, thường là không được ăn no bụng.

Lâm Phong làm công tại Nhật Bản, hắn cũng nếm lấy hết sự kỳ thị cùng vũ nhục của người Nhật Bản dành cho hắn, dù là như thế, số tiền mà Lâm Phong kiếm được vẫn rất ít.

Khi đó trên người Lâm Phong đâu có được sát khí đầm đặc như ngày hôm nay, hắn có khí chất giống như là thư sinh trói gà không chặt, chỉ có điều bởi vì quanh năm làm công, hai tay của hắn không có trắng nõn giống như những thư sinh kia.

Chính Tạ Tử Y đã giúp Lâm Phong kiếm được việc làm tại một nhà hàng ngươi Hoa phụ thuộc vào Phúc Thanh Bang, công việc của hắn là trợ lý đầu bếp.

Tạ Tử Y cũng không ngờ, trù nghệ của Lâm Phong lại tốt như vậy, món cay Tứ Xuyên mà hắn nấu quả thật là chính tông a, sắc hương vị đều đủ.


Cũng chính bởi vì được Tạ Tử Y trợ giúp, nên Lâm Phong mới có thể tiếp tục học tập ở Nhật Bản, cũng không cần lo đói bụng nữa rồi, hơn nữa còn tích góp được một số tiền.

Cho nên, Lâm Phong rất cảm kích Tạ Tử Y.

Bất quá, khi đó Lâm Phong cũng rất tự ti, hắn cảm thấy so với Tạ Tử Y, thì cô giống như là một công chúa Bạch Tuyết, còn hắn chỉ là một con sâu róm đáng thương, hắn căn bản cũng không có tư cách cùng Tạ Tử Y nói chuyện yêu đương.

Nhưng mà, Tạ Tử Y chính là loại nữ nhi giang hồ dám yêu dám hận, không chịu buông tha Lâm Phong vẫn truy cầu lấy hắn.

Có một lần, Tạ Tử Y bị mấy thành viên Yamaguchi Group bao vây, thiếu chút nữa đã mất mạng ở ngoài đầu đường.

Là Lâm Phong, lúc ấy hắn mạc dù không có chút nào công phu nào, nhưng mang theo quyết tâm liều chết vì Tạ Tử Y, hắn cầm theo hai thanh dao phay liều lĩnh phóng tới địch nhân.

Có lẽ là do bên trong Lâm Phong trời sinh mang theo một loại phỉ khí, nên lúc hắn cầm dao phay phóng tới đối phương, cặp kia mắt xích hồng của hắn quả thật đã khiến đối phương sợ hãi.

Dưới tình huống hứng chịu vô số tổn thương, Lâm Phong rốt cuộc đã dọa được những người kia.

Ai cũng thật không ngờ, mà ngay cả Tạ Tử Y lúc ấy cũng bị bộ dạng của Lâm Phong chấn nhiếp, một người cho tới bây giờ chưa từng đánh nhau lần nào, thậm chí có điểm tự ti nhu nhược, vậy mà tại giây phút này lại có dũng khí lớn như vậy, dưới tình huống mặt mũi toàn là máu tươi, lại vẫn ngạo nghễ cầm đao phóng tới đối phương.

Một khắc này, Tạ Tử Y chỉ cảm thấy trên người Lâm Phong có một loại mị lực khó nói lên lời, đây là một loại khí chất mãnh liệt hấp dẫn lấy cô.

Tạ Tử Y đưa Lâm Phong vào bệnh viện, dốc lòng chăm sóc hắn.

Thì ra là trong khoảng thời gian này, Lâm Phong bắt đầu tiếp nhận Tạ Tử Y, hắn đã phát giác ra điểm hấp dẫn từ từ trên người cô.

Cô không những có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn không ỷ vào thế lực trong nhà, trên người cô có loại khí chất kiên trì cùng quật cường đã hấp dẫn lấy hắn, khiến cho hắn không cách nào tự kềm chế tiến vào vực thẩm tình yêu.


Bất quá, Lâm Phong vẫn là rất rõ ràng chênh lệch giữa hắn cùng Tạ Tử Y, Tạ Tử Y là người rất ưu tú, vô luận là bối cảnh gia đình hay là mị lực cá nhân.

Mà hắn? Bất quá cũng chỉ là một học sinh nghèo với hai bàn tay trắng mà thôi.

Lâm Phong biết rõ, vô luận là từ phương diện nào, hắn cũng không thể so sánh với Tạ Tử Y được, có đôi khi hắn cũng không hiểu tại sao Tạ Tử Y lại yêu thích hắn.

Bất quá, Lâm Phong đã tiếp nhận tình yêu của Tạ Tử Y, hắn cẩn thận từng li từng tí che chở lấy đoạn tình cảm này.

Hắn cũng là người quật cường, hắn vẫn luôn cố gắng phấn đấu lấy, hi vọng có thể trở thành chỗ dựa cho Tạ Tử Y, tuy Tạ Tử Y có lẽ cũng không cần, nhưng Lâm Phong lại vẫn kiên trì như cũ.

Chênh lệch giữa hai người tuy rất lớn, nhưng cả hai đều cẩn thận từng li từng tí để bảo toàn đoạn tình cảm này, Tạ Tử Y lại người rất hiểu chuyện, chưa bao giờ yêu cầu Lâm Phong làm điều gì cho mình.

Cho nên, tình cảm của bọn họ phát triển rất nhanh và rất thuận lợi.

Sau khi ở chung được một năm, Tạ Tử Y mang theo Lâm Phong đi gặp cha của mình.

Thứ nhất, là muốn giới thiệu Lâm Phong cho Tạ Đông Bách; thứ hai, Tạ Tử Y là hi vọng Tạ Đông Bách có thể vừa ý Lâm Phong, sau đó dốc lòng tài bồi hắn.

Bởi vì cô nhìn ra, Lâm Phong là một người trẻ tuổi có tiền đồ, hắn chỉ thiếu chút kỳ ngộ mà thôi, một khi cho Lâm Phong cơ hội, hắn nhất định sẽ nhất phi trùng thiên.

Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng người Hoa phụ thuộc vào Phúc Thanh Bang.

Lúc Tạ Tử Y mang theo Lâm Phong đi vào trong phòng, Tạ Đông Bách đã ngồi ở đó rồi, cùng ngồi với hắn còn có sư gia Vưu Hiên.

Lâm Phong ăn mặc phi thường mộc mạc, tuy hắn cũng rất xem trọng lần gặp mặt này, bất quá cũng không có ăn mặc sang trọng.


Vốn Tạ Tử Y muốn mang Lâm Phong đi mua mấy bộ quần áo, thế nhưng mà Lâm Phong lại cự tuyệt, thứ nhất là hắn không muốn dùng tiền của Tạ Tử Y, thứ hai hắn cảm thấy tuy gặp cha của Tạ Tử Y là một chuyện rất quan trọng, nhưng lại không nhất định phải ăn mặc sang trong.

Tạ Đông Bách đã nghe Tạ Tử Y nói qua chuyện này trong điện thoại rồi, cho nên đại khái cũng hiểu được tình huống của Lâm Phong.

Nhìn thấy Lâm Phong đi đến, Tạ Đông Bách cao thấp đánh giá hắn một lần, lông mày có chút nhíu lại, hắn thật sự là nhìn không ra người trẻ tuổi này có chỗ nào hơn người.

"Cha, đây chính là bạn trai của con, Lâm Phong." Tạ Tử Y không có chú ý tới biểu hiện trên khuôn mặt của cha mình, vui vẻ lôi kéo cánh tay Lâm Phong, giới thiệu nói.

Sau đó lại nói với Lâm Phong: "Lâm Phong, đây chính là cha của em.

Vị này chính là Vưu thúc thúc, là trợ thủ của ba em."
"Con xin chào Tạ bá phụ và Vưu tiên sinh." Lâm Phong có chút câu nệ gật đầu một cái, lễ phép chào hỏi.

Tạ Đông Bách chỉ từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng than nhẹ, có chút "Ừ" một tiếng, xem như đáp lại Lâm Phong.

Vưu Hiên ở bên cạnh nhìn thấy như vậy, vội vàng ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Nhanh ngồi, ngồi ah." Sau khi nhìn thấy Tạ Tử Y lôi kéo Lâm Phong ngồi xuống, Vưu Hiên ha ha vừa cười vừa nói: "Lâm tiên sinh..."
"Gọi con Lâm Phong là được rồi." Lâm Phong đánh gãy lời Vưu Hiên nói.

"Tốt, vậy tôi đây cũng không khách khí ah." Vưu Hiên ha ha cười cười, nói, "Nghe đại tiểu thư nói cậu cùng cô ấy học cùng trường đại học? Ngành quản lý công thương, ngành này cũng không tệ lắm.

Như thế nào? Đối với tương lai cậu có tính toán gì hay không?"
Hít thật sâu một hơi, Lâm Phong nói: "Vốn tình sau khi tốt nghiệp sẽ về nước, sau đó tìm kiếm công việc, vừa làm vừa tiếp tục học MBA.

Bất quá, Tử Y hi vọng con ở lại Nhật Bản, cho nên con quyết định ở lại Nhật Bản kiếm việc để làm."
"Cậu cảm thấy có thể sinh tồn ở Nhật Bản được hay không? Hiện tại có rất nhiều người Nhật Bản thất nghiệp, áp lực công việc càng ngày càng lớn, cậu dựa vào cái gì cho là mình có thể sinh tồn? Huống hồ, cho dù cho cậu có tìm được việc làm, thì cậu cảm thấy lúc nào cậu mới có thể mua nổi xe mua nổi nhà? Cậu dựa vào cái gì có thể đảm bảo cuộc sống của con gái tôi?" Tạ Đông Bách lạnh lùng nói.

Tuy lời nói của Tạ Đông Bách có chút thái độ cường ngạnh, bất quá hắn nói chính là tình hình thực tế.

Một người Hoa muốn tại Nhật Bản tìm kiếm việc làm là việc không dễ dàng gì, đặc biệt là dưới tình huống nền kinh tế của Nhật Bản lại đang trì trệ như vậy.


Huống chi, với điều kiện sinh hoạt của Tạ Tử Y hôm nay, Lâm Phong thật sự không có cách nào khiến cho cô có điều kiện sống tốt hơn được.

"Cha, tương lai là dựa vào chính mình phấn đấu nha.

Con tin tưởng Lâm Phong, tin tưởng anh ấy có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi, tin tưởng anh ấy có thể chăm sóc tốt cho con.

Huống hồ, hai người ở cùng một chỗ, cũng không phải chỉ cần có tiền tài là được rồi, con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con, như vậy là đủ rồi." Tạ Tử Y nói.

"Hừ, tình yêu? Tình yêu có thể biến thành cơm để ăn sao? Nếu như ngay cả điều kiện sinh hoạt cơ bản nhất cũng không đảm bảo, thì còn nói chuyện tình yêu gì nữa?" Tạ Đông Bách khinh thường nói, "Con nói cậu ấy muốn dựa vào sự phấn đấu của mình hả, xã hội bây giờ không phải là chuyện con có bản lĩnh liền có thể xuất đầu, còn cần phải có quan hệ có nhân mạch, còn cần đủ loại cơ hội.

Huống chi, tại trên người cậu ấy cha thật đúng là nhìn không ra cậu ấy có bản lãnh gì đáng nói."
Dừng một chút, Tạ Đông Bách lại đưa ánh mắt chuyển hướng Lâm Phong, nói: "Người trẻ tuổi, mộng tưởng có đôi khi rất vĩ đại, thế nhưng mà sự thật thì lại rất tàn khốc.

Cậu thấy tôi nói có đúng không?"
Nhẹ gật đầu, Lâm Phong nói: "Bất quá con tin tưởng nhân định thắng thiên.

Con tin tưởng, không có một đại nhân vật nào đều một đường thuận buồm xuôi gió, nếu như không trải qua trắc trở, không trải qua đau khổ, thì không thể nào phát triển được."
"Nói như vậy, cậu thật sự có tự tin hả? Vậy cậu có biết hay không, chỉ cần hiện tại tôi nói một câu, cậu chẳng những mất đi tất cả, thậm chí ngay cả mạng của cậu đều không còn.

Dưới tình huống như vậy, cậu làm sao có thể nói cái gì mà nhân định thắng thiên?" Tạ Đông Bách cười lạnh một tiếng, nói.

Lâm Phong dừng một chút, tuy hắn cũng không thừa nhận những lời Tạ Đông Bách nói nhưng lại cũng không phản bác.

Kỳ thật, hắn cũng hiểu rõ những lời Tạ Đông Bách nói có được đạo lý nhất định, bất quá hắn không chịu thừa nhận.

Hắn tin tưởng nhân định thắng thiên, hắn tin tưởng chỉ cần hắn kiên trì, vậy thì không có chuyện gì mà hắn không làm được.

Đây là câu nói sau cùng mà cha của hắn đã nói với hắn, hắn vẫn còn nhớ kỹ trong đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi