SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Giờ khắc này Diệp Khiêm mới ý thức tới việc học thêm ngoại ngữ là quan trọng đến cỡ nào.

Hắn cùng bọn người này nói chuyện, quả thật là ống nói gà bà nói vịt, không có biện pháp câu thông, những người này cũng không biết hắn đang nói cái gì, nên làm sao có thể để ý tới hắn.

Hơn nữa, coi như là có thể nghe hiểu được, thì đám người kia cũng sẽ không thật sự ngu ngốc buông tha công kích đối với Diệp Khiêm, mà đi đối phó thành viên Ẩn Long a?
Hung hăng trợn mắt nhìn thành viên Ẩn Long, Diệp Khiêm nói: "Mịa, xem như anh hung ác, lão tử bây giờ cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi." Nói xong, Diệp Khiêm triển khai thế công của mình, từng chiêu thức liên tiêp tiếp được tung ra.

Giống như những lớp sóng ngày càng dâng cao.

Hơn nữa, những chiêu thức của Diệp Khiêm cũng đã có cải biến rất lớn, càng thêm xảo trá.

Những chiêu thức này cũng không phải là bản gốc của Diệp Khiêm, mà là lần trước tại nước Nga, cùng Thất Sát lần thứ nhất chính thức hợp tác, Diệp Khiêm đã học trộm từ trên người Lâm Phong.

Nói là học trộm, nhưng thật ra là hai người bọn họ cố ý luận bàn, cố ý đem chiêu thức của mình dạy cho đối phương.

Không thể không nói, chiêu thức của Lâm Phong đối phó những Ninja này hiệu quả tựa hồ so với chiêu thức gốc của Diệp Khiêm thì càng thêm hữu hiệu.

Tựa hồ, những chiêu thức của Lâm Phong chuyên môn chỉ dùng để đối phó những Ninja này vậy.

Cho nên, Diệp Khiêm rõ ràng có chút kinh ngạc, bất quá ngẫm lại, có lẽ là bởi vì Thất Sát đã từng cùng gia tộc Ninja Y Hạ tiếp xúc, cho nên đối với Ninja tương đối hiểu rõ, bởi vậy Lâm Phong mới có thể sáng tạo ra những chiêu thức xảo trá như vậy a.

Sau khi Diệp Khiêm giải quyết một người cuối cùng, thì thành viên Ẩn Long cũng giải quyết xong đối thủ của mình.

Nhìn thành viên Ẩn Long, Diệp Khiêm có chút nhếch miệng, nói: "Mịa, xem như tôi rãnh rỗi sinh nông nỗi.

Lên xe, tôi đưa anh rời khỏi nơi đây." Nói xong, Diệp Khiêm trực tiếp hướng xe của mình đi đến.

Thành viên Ẩn Long cho dù có ngạo khí thế nào, cũng biết tình cảnh của mình hiện tại.


Hắn hiện tại đang bị những Ninja kia nhìn chằm chằm, nếu hắn không mau chóng rời khỏi nước Nhật thì sẽ mất đi cái mạng nhỏ của mình ở chỗ này.

Thành viên Ẩn Long từ chỗ Hoàng Phủ Kình Thiên nghe nói qua rất nhiều chuyện của Diệp Khiêm, biết rõ Diệp Khiêm thần thông quảng đại, Diệp Khiêm đã xuất hiện tại Nhật Bản, như vậy hắn tin tưởng Diệp Khiêm có thể giúp hắn an toàn rời khỏi Nhật Bản.

Cho nên, hắn cũng sẽ không ngu cùng Diệp Khiêm bực bội, sau khi nghe xong lời Diệp Khiêm nói, liền vội vàng hấp tấp đi theo.

Chui vào trong xe Diệp Khiêm, Diệp Khiêm nổ máy xe nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ đó.

"Nói như thế nào thì tôi cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng của anh a? Thế nhưng mà còn không biết tên của anh là gì, anh có phải nên tự giới thiệu một chút hay không?" Diệp Khiêm lườm thành viên Ẩn Long, nói.

"Tôi tên là Nghiêm Hàm." Thành viên Ẩn Long nói.

"Nghiêm Hàm? Tên thật kỳ cục." Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói.

Hắn biết rõ quy củ của Cục Quốc An, cho nên cũng không có đi nghe ngóng mục đích của Nghiêm Hàm đến Nhật Bản là gì.

Những chuyện này hắn không muốn biết, hơn nữa, cho dù hắn có hỏi, Nghiêm Hàm cũng nhất định sẽ không nói ra.

"Tôi đã từng nghe cục trưởng nói về anh, thủ lĩnh Nanh Sói Lang Vương Diệp Khiêm.

Danh tự nghe cũng rất kỳ quái, so với tôi cũng không khá hơn chút nào." Nghiêm hàm nói, "Cục trưởng từng đề cập với tôi về năng lực của anh, anh nhất định sẽ có biện pháp đưa tôi ra khỏi Nhật Bản, có phải không?"
Diệp Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một chút, nói: "Biện pháp tôi đương nhiên là có, hơn nữa còn rất nhiều.

Thế nhưng mà, mấu chốt là tại sao tôi phải giúp anh? Vừa rồi lão tử hảo tâm giúp anh giải quyết những người kia, thế nhưng mà anh lại không biết phân biệt tốt xấu a.

Thân phận của anh thập phần mẫn cảm, bây giờ kinh động đến những người kia, chỉ sợ hiện tại ở sân bay bến tàu cũng đã bị giới nghiêm rồi? Anh muốn rời khỏi Nhật Bản, đó là nói chuyện hoang đường viển vông."
"Những Ninja lưu phái Ninja Giáp Hạ kia, xác thực rất khó đối phó, bất quá anh có lẽ tinh tường, loại người giống như chúng tôi đã sớm không để ý đến mạng sống của mình rồi.


Nếu như anh không muốn hỗ trợ thì cũng không có sao, chỉ là khiến cho tôi xem thường anh mà thôi, anh không xứng đáng là người Hoa Hạ." Nghiêm Hàm nói.

"Móa, anh cũng đừng có kích thích tôi, tôi sẽ không mắc lừa đâu.

Tôi nói cho anh biết, tôi có xứng là người Hoa Hạ hay không, cũng không phải do anh tính toán.

Hơn nữa, anh đừng tưởng rằng anh làm được một vài chuyện thì đã giỏi lắm rồi, kỳ thật nói toạc ra, bất quá là chó má." Diệp Khiêm nói, "Tôi biết rõ anh không sợ chết, thế nhưng mà anh khổ cực đi vào Nhật Bản như vậy, hơn nữa còn đắc tội với Ninja lưu phái Giáp Hạ là vì mục đích gì? Tin tưởng anh có lẽ so với tôi thì rõ ràng hơn a? Nếu như những tin tình báo kia của anh không thể chuyển đến tay Hoàng Phủ Kình Thiên, thì anh mới chính là tội nhân thiên cổ."
Toàn thân Nghiêm Hàm không khỏi chấn động.

Hắn không thể không thừa nhận, lời Diệp Khiêm nói rất đúng với sự thật, mạng sống đối với hắn mà nói, cũng đã sớm không còn trọng yếu, từ lúc hắn gia nhập Cục Quốc An, thì mạng sống của hắn cũng đã giao cho quốc gia.

Chỉ là, nếu như tin tình báo mà hắn đã vất vả đoạt được không thể an toàn chuyển đến trong tay Hoàng Phủ Kình Thiên, thì cho dù hắn có vứt bỏ mạng sống của mình cũng không có bất kỳ giá trị gì.

"Hừ, vậy anh cũng quá coi thường người Cục Quốc An rồi?" Nghiêm hàm nói, "Phương thức truyền lại thông tin tình báo có rất nhiều loại, anh sẽ không ngốc đến nổi nghĩ chúng ta cần phải về nước mới có thể đem tin tình báo truyền đạt trở về chứ? Hơn nữa, không lẽ anh cho rằng tại Nhật Bản cũng chỉ có một nhân viên tình báo là tôi chứ?"
"Nếu anh đã có biện pháp thì là chuyện tốt nhất rồi.

Thế nhưng mà, tôi nghĩ anh còn không biết tính tình của tôi a? Anh có thể đi hỏi cục trưởng Hoàng Phủ Kình Thiên của anh một chút.

Anh hỏi ông ấy một chút, lão tử có phải là người dễ dàng chịu thua như vậy sao?" Diệp Khiêm nói, "Hiện tại anh còn dám nói lời trêu chọc tôi, tôi thấy đầu anh choáng rồi nha, nếu như bay giờ anh không cầu xin tôi, thì tôi sẽ lập tức đưa anh đến lưu phái Ninja Giáp Hạ.

Anh có tin hay không?"
Nghiêm Hàm ngạc nhiên, hiển nhiên là bị lời Diệp Khiêm nói khiến cho giật mình, loại chiêu số này cũng thiệt thòi Diệp Khiêm nghĩ ra được.

"Anh không phải là đang nói thật chứ?" Nghiêm Hàm mờ mịt nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm, nói.

"Tôi nói được thì sẽ làm được." Diệp Khiêm nói.


"Móa, anh không sợ người khác chửi, mắng anh là quân bán nước sao?" Nghiêm Hàm nói.

Thôi đi pa ơi..., anh nghĩ đám người các anh đều là người tốt hả, đừng con mẹ nó mang trên đầu một cái mũ Cục Quốc An thì liền cho mình tài giỏi, giống như toàn bộ Hoa Hạ chỉ có các anh là người yêu nước.

Lão tử nói cho anh biết, tôi cái gì cũng sợ, chỉ không sợ bị người khác mắng chửi.

Da tôi dầy, lợn chết không sợ nước sôi, người khác mắng chửi như thế nào cũng được.

Chỉ cần lão tử cao hứng là OK." Diệp Khiêm bĩu môi, nói.

Nghiêm Hàm đánh giá Diệp Khiêm từ trên xuống dưới, thật sự không rõ lời Diệp Khiêm nói rốt cuộc là thật hay là giả.

Công phu Diệp Khiêm vừa rồi hắn đã tận mắt nhìn thấy, so với hắn thì mạnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, cho dù công phu Diệp Khiêm không bằng hắn, hắn cũng không dám làm gì Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Kình Thiên đã từng nghiêm lệnh tất cả thành viên Cục Quốc An, đối đãi với thành viên Nanh Sói nhất định phải khách khí phải tôn kính, ngàn vạn lần không thể đắc tội.

Thế lực của Nanh Sói rất khổng lồ, nếu như đắc tội với Nanh Sói, hơn nữa còn đưa tới sự trả thù của Nanh Sói, vậy thì Nghiêm Hàm hắn mới thật sự là tội nhân.

"Mịa, xem như anh lợi hại." Nghiêm Hàm do dự một lát, nói, "Vừa rồi là tôi không đúng, thật xin lỗi."
"Ừ? Anh nói cái gì, tôi nghe không rõ." Diệp Khiêm một bộ dạng mờ mịt, nói.

Nghiêm Hàm phiền muộn nhìn Diệp Khiêm, đề cao âm lượng nói: "Thật xin lỗi."
"Cái gì? Vừa rồi lúc đánh nhau lỗ tai của tôi bị thương, nên nghe có chút không rõ ràng lắm, anh có thể lớn tiếng thêm chút nữa hay không?" Diệp Khiêm nói.

"Đã đủ rồi, anh cũng đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ah." Nghiêm Hàm nói.

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Anh thật sự ngay cả một điểm tư tưởng cũng không có.

Có phải lão đầu kia dạy dỗ mọi người đều có dạng đức hạnh này hay không?"
Nghiêm Hàm ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, há to miệng, muốn nói điều gì, thế nhưng mà cuối cùng vẫn phải cưỡng ép xuống.

Hắn không rõ tính tình của Diệp Khiêm, hiện tại thật vất vả mới có thể hóa giải mâu thuẫn vừa rồi, hắn không muốn bởi vì một câu nói của mình lại trêu chọc ra chuyện gì nữa.


Cho nên, hắn đã có sự lựa chọn rất thông minh chính là ngậm miệng của mình lại.

"Tôi là người rất coi trọng chữ tín, anh đã hướng tôi xin lỗi rồi, tôi cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ a." Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, từ trong lòng ngực lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Đông Bách.

Nói đơn giản với Tạ Đông Bách một chút, Tạ Đông Bách rất sảng khoái đáp ứng.

Tự nhiên, Diệp Khiêm sẽ không đem thân phận của Nghiêm Hàm nói ra.

Diệp Khiêm muốn nhờ Tạ Đông Bách đưa một người ra khỏi Nhật Bản, loại chuyện đơn giản này không phải chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết rồi sao.

Phúc Thanh Bang tại Nhật Bản cũng có thể xem là rắn rít địa phương, loại chuyện nhập cư trái phép này đối với bọn họ mà nói, tự nhiên là chuyện rất đơn giản rồi.

Huống hồ, đây là do Diệp Khiêm nhờ vã, Tạ Đông Bách tự nhiên sẽ cố gắng làm hết sức chu toàn.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm nhìn Nghiêm Hàm, nói: "Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, có lẽ trong vòng hai ngày là anh có thể rời khỏi Nhật Bản.

Bây giờ tôi sẽ đưa anh tới Phúc Thanh Bang, để cho bọn họ an bài chỗ ở cho anh.

Chỗ đó rất an toàn, anh hoàn toàn có thể yên tâm, không cần phải lo lắng sẽ có Ninja Giáp Hạ tìm tới."
"Phần ân tình này tôi nhớ kỹ.

Lần này xem như tôi nợ anh, về sau có cơ hội tôi nhất định sẽ trả lại cho anh." Nghiêm Hàm nói, "Lần này vì cứu tôi, anh đã đắc tội Ninja Giáp Hạ, về sau anh cũng phải chú ý một chút.

Những người kia cũng không phải là người có thể dễ dàng đối phó, sau lưng của bọn họ còn có Hắc Long hội, có thể nói, tại Nhật Bản bọn họ hoàn toàn có thể đi ngang.

Anh phải thật cẩn thận, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thì ngàn vạn lần đừng nói là tôi không có nhắc nhở anh a."
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, lườm Nghiêm Hàm, âm thầm thầm nghĩ: "Xem ra mình nghĩ không sai, mục tiêu của Nghiêm Hàm chính là Hắc Long hội." Hiện tại tổng tuyển cử sắp diễn ra, Hắc Long hội đang hoạt động rất sôi nổi, với tư cách là người ủng hộ chủ nghĩa quân phiệt, Hoa Hạ tự nhiên không hy vọng Hắc Long hội cầm quyền, cho nên phái ra nhân viên tình báo Cục Quốc An đến điều tra động tĩnh của Hắc Long hội cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nghiêm Hàm có thể nói tới phân thượng này, xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, làm một nhân viên tình báo, hắn là tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra tin tức của Hắc Long hội.

Bất quá, Diệp Khiêm nói như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, tuy tính tình của hắn rất ngạo khí, nhưng còn không đến mức không phân rõ lí lẽ, cho nên, hắn vẫn đem chuyện này đơn giản nói ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi