SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Lời Y Tác Nhĩ Đức nói cũng không phải không có lý, bất quá, Diệp Khiêm cũng không hy vọng xuất hiện cục diện như vậy.

Dù sao, nếu như Y Tác Nhĩ Đức tại Nhật Bản xảy ra chuyện gì thì Diệp Khiêm khó có thể thoát khỏi tội.

Chỉ cần giải quyết tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ, như vậy đối với Hắc Long hội có thể xem là một sự đả kích, tin tưởng có thể khiến cho Hắc Long hội rối loạn tay chân.

Sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Y Tác Nhĩ Đức xong, lúc Diệp Khiêm chuẩn bị đứng dậy rời khỏi, thì âm thanh điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Vừa mới bắt máy, đối diện liền truyền đến âm thanh của Mặc Long, lộ ra có chút sốt ruột.

"Nói chậm một chút, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, mày nói rõ hơn một chút a." Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, nói.

"Vừa mới rồi lúc chúng em chuẩn bị an bài cho Nghiêm Hàm rời khỏi Nhật Bản, thì tại bến tàu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều Ninja đánh lén." Mặc Long nói.

Lông mày của Diệp Khiêm nhíu chặt lại, hỏi: "Vậy bây giờ như thế nào rồi?"
"Nghiêm Hàm bị thương, bất quá có lẽ cũng không có vấn đề gì lớn.

Lão đại, anh có muốn qua đây nhìn xem một chút hay không? Em cảm thấy chuyện này có chút không đúng." Mặc Long nói.

"Tốt, tao lập tức đi qua." Diệp Khiêm nói xong, liền cúp điện thoại.

Hắn cũng không phải quan tâm đến an nguy của Nghiêm Hàm, nói thật, sinh tử của Nghiêm Hàm đối với Diệp Khiêm mà nói cũng không có trọng yếu như vậy, bất quá đã đáp ứng đưa hắn an toàn rời khỏi Nhật Bản, vậy thì nói được thì phải làm được a.

Huống chi, chuyện này thoạt nhìn cũng không phải đơn giản như vậy.

Chuyện Nghiêm Hàm rời khỏi Nhật Bản, người biết cũng không nhiều, hơn nữa còn có Phúc Thanh Bang ra mặt phụ trách an bài.

Mà những Ninja tập kích tại bến tàu kia, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, chuyện này không thể không khiến cho Diệp Khiêm coi trọng.


Nếu như là bởi vì bên phía Phúc Thanh Bang tiết lộ tin tức, đã nói lên bên trong Phúc Thanh Bang có người của Hắc Long hội, chuyện này đối với hành động sau nay là phi thường bất lợi.

Bất quá, cũng có khả năng là do Diệp Khiêm suy nghĩ quá nhiều rồi, có khả năng là do những Ninja kia thăm dò ra được thời gian và địa điểm Nghiêm Hàm rời khỏi Nhật Bản, cho nên mới đi tới chặn đường.

Dù sao, những Ninja kia cũng là những nhân viên tình báo đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất.

"Diệp Khiêm, nếu anh có chuyện thì cứ đi đi, tôi bên này không có việc gì đâu, anh cứ yên tâm đi." Y Tác Nhĩ Đức hiển nhiên là nhìn ra đã có chuyện xảy ra, cho nên rất lý giải nói.

Diệp Khiêm cũng không có nói nhiều, vỗ vỗ bả vai Y Tác Nhĩ Đức, nói: "Vậy tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm anh." Nói xong, Diệp Khiêm nhìn Lâm Phong nhẹ gật đầu, Lâm Phong sau khi cùng Y Tác Nhĩ Đức nói lời tạm biệt, hai người liền rời khỏi nơi đây, trực tiếp hướng địa điểm mà Mặc Long đã nói đi tới.

"Xảy ra chuyện gì? Nhìn dáng vẻ của anh hình như rất nghiêm trọng." Lâm Phong nhìn thấy lông mày của Diệp Khiêm nhíu chặt, hỏi.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Mấy ngày hôm trước tôi trong lúc vô tình đã từ trong tay Ninja Giáp Hạ cứu được một thành viên Cục Quốc An, vốn định thông qua Phúc Thanh Bang giúp hắn rời khỏi Nhật Bản, thế nhưng mà, vừa mới rồi tại bến tàu, lại bị Ninja đánh lén, hơn nữa hắn còn bị thương." Dừng một chút, Diệp Khiêm hỏi: "Anh Lâm, anh đối với chuyện này cảm thấy thế nào?"
"Tạm thời nói gì cũng không tốt." Lâm Phong có chút trầm ngâm một lát, nói, "Có thể là do Ninja Giáp Hạ tự mình tra ra hành tung của hắn, nên mới ở đó mai phục, cũng có khả năng là bên phía Phúc Thanh Bang để lộ ra tin tức gì.

Chuyện cụ thể như thế nào, thì cần phải đợi nhìn thấy bọn họ mới biết được."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Diệp Khiêm nói, "Nếu như bên phía Phúc Thanh Bang xuất hiện vấn đề gì, thì chuyện này sẽ rất nghiêm trọng.

Có lẽ tất cả kế hoạch của chúng ta đã đã bị bạo lộ ở trước mặt địch nhân, may mắn là chúng ta còn không có động tác gì, nếu không nếu thật bên phía Phúc Thanh Bang xuất hiện vấn đề gì, thì chúng ta có thể sẽ thất bại thảm hại."
Lâm Phong tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm là gì, rõ ràng là đang lo bên trong Phúc Thanh Bang xuất hiện phản đồ.

Vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, Lâm Phong nói: "Có lẽ chuyện này cũng không đến mức hỏng bét hết đâu, Phúc Thanh Bang nhiều người nhiều miệng, đem tin tức tiết lộ đi ra ngoài cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Loại tổ chức xã hội đen này khác với tổ chức chúng ta, kết cấu bên trong tổ chức bọn họ cũng không có nghiêm cẩn như vậy, cũng không phải chính quy, thượng cấp đối với phía dưới khống chế rất rời rạc, tố chất nhân viên cũng chênh lệch rất nhiều."
"Hi vọng như thế đi." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, đã xuất hiện chuyện này, xem ra chúng ta cần phải chuẩn bị lại kế hoạch một lần nữa.

Đợi đem chuyện này giải quyết rõ ràng, lại tiếp tục quyết định a."

"Như vậy cũng tốt." Lâm Phong gật gật đầu, nói, "Kỳ thật tôi cũng không phải rất đồng ý chuyện anh đối phó lính đánh thuê Bát Kỳ, hiện tại còn không phải là thời cơ tốt nhất.

Bất quá, anh đã tìm người tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi tới hỗ trợ, cho nên tôi cũng không có phản đối gì.

Hiện tại lại xuất hiện chuyện như vậy, xem như là cho chúng ta một hồi chuông cảnh tỉnh, đem chuyện này hoãn lại một chút cũng được."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm cũng không nói gì thêm nữa.

"Đúng rồi, tôi đã liên hệ với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe rồi, cũng đem ý của anh nói đơn giản với anh ấy rồi." Dừng một chút, Lâm Phong nói.

"Thiên Hòe nói như thế nào?" Diệp Khiêm hỏi.

Có chút nhún vai, Lâm Phong nói: "Tính tình của anh ấy, anh có lẽ hiểu rõ hơn so với tôi a, anh ấy cái gì cũng không nói, chỉ Ah một tiếng rồi thôi.

Bất quá, trong mắt của ta, thì đây chính là điềm báo anh ấy đã đồng ý."
"Nếu có sự trợ giúp của Thiên Hòe, thì hành động của chúng ta tại Nhật Bản nhất định sẽ càng thêm thuận lợi.

Bổn sự của Thiên Hòe so với tôi thì mạnh hơn rất nhiều, trong thời gian ngắn mà anh ấy có thể tổ chức một lực lượng khổng lồ như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng a." Diệp Khiêm nói, "Hơn nữa, theo suy đoán của tôi, tôi cảm thấy phương diện thu thập tình bào của Thiên Hòe so với tôi và anh thì mạnh hơn rất nhiều.

Tin tưởng anh ấy đối với tình thế Nhật Bản so với tôi và anh thì rõ ràng hơn rất nhiều a."
"Anh cũng đừng quá tự coi thường chính mình ah, anh cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đều là nhân trung chi long, ai cũng có sở trường riêng." Lâm Phong có chút nở nụ cười, nói.

"A!" Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, không có nói thêm gì nữa.

Không có bao lâu, liền đến địa điểm Mặc Long đã nói.

Gõ cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh của Tạ Tử Y, "Ai?"

"Là anh, Diệp Khiêm!" Diệp Khiêm trả lời.

Cửa liền mở ra, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi vào.

Bởi vì chuyện này phát sinh quá đột ngột, Mặc Long cũng có suy nghĩ giống như Diệp Khiêm, cho nên cũng không có đem Nghiêm Hàm an bài tại địa bàn của Phúc Thanh Bang, mà tìm một ngôi nhà hoang không có người ở.

"Hắn như thế nào rồi?" Vừa vào cửa, Diệp Khiêm liền hỏi.

"Bị chém máy đao, bất quá khá tốt, không có thương tổn đến chỗ hiểm, có lẽ không có vấn đề gì." Tạ Tử Y nói, "Đại ca, Mặc Long đang ở bên trong giúp hắn xử lý vết thương, đi vào rồi nói sau."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm đi theo Tạ Tử Y vào trong phòng.

Nhìn thấy Nghiêm Hàm đang nằm ở trên giường, Mặc Long thì đang giúp hắn xử lý vết thương, lông Diệp Khiêm có chút nhíu lại, cất bước đi tới.

"Lão đại!" Nhìn thấy Diệp Khiêm, Mặc Long đứng dậy kêu lên.

Sau đó lại nhìn Lâm Phong nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.

"Anh không sao chớ?" Đi đến bên cạnh Nghiêm Hàm, Diệp Khiêm hỏi.

"Không có việc gì, còn chưa chết được." Nghiêm Hàm hồi đáp.

Ngữ khí vẫn giống như trước kia giống như ai đang thiếu nợ hắn vậy, bất quá cũng may Diệp Khiêm đối với đức hạnh của tiểu tử này đã hiểu rõ nhất định, cho nên cũng không có để ý.

"Không có việc gì là tốt rồi.

Thật xin lỗi, không nghĩ tới chẳng những không có giúp đỡ được anh, còn kém chút nữa đã hại anh mất mạng, là sơ sẩy của tôi." Diệp Khiêm nói.

Sau đó quay đầu nhìn Mặc Long, hỏi: "Có biết lai lịch của đám người kia hay không?"
"Hẳn là người của lưu phái Ninja Giáp Hạ.

Tôi cùng bọn họ đánh nhau nhiều lần, đao pháp của bọn họ khá quỷ dị, hơn nữa, cũng chỉ có bọn họ mới có thể để ý tới tôi như vậy." Nghiêm Hàm tiếp lời hồi đáp.

"Tôi cũng sẽ không hỏi anh tại Nhật Bản chấp hành nhiệm vụ gì, bởi vì tôi biết rõ anh không tiện nói ra.


Bất kể nói thế nào, anh cũng là bởi vì tôi nên mới bị thương, thù này Diệp Khiêm tôi nhớ kỹ, sớm muộn sẽ thay anh đòi lại." Diệp Khiêm nói.

Nói xong, quay đầu nhìn Tạ Tử Y, nói: "Có bao nhiêu người biết chuyện này? Ý của anh là, có bao nhiêu người biết rõ đêm nay Nghiêm Hàm sẽ tới bến tàu rời khỏi Nhật Bản?".

"Đại ca, anh đang hoài nghi Phúc Thanh Bang xảy ra vấn đề?" Tạ Tử Y kinh ngạc nói, "Không có khả năng, đệ tử Phúc Thanh Bang từ trước đến nay đều rất đoàn kết.

Tuy chúng em không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không làm ra loại chuyện bán đứng huynh đệ mình."
"Em đã hiểu lầm ý anh Diệp rồi." Mặc Long nói, "Đại ca tuyệt đối không có hoài nghi Phúc Thanh Bang bán đứng bọn anh, chỉ là, chuyện này phát sinh quá mức kì quái, cho nên anh ấy mới có phỏng đoán như vậy."
Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Tạ tiểu thư, Mặc Long nói chính là ý tứ mà anh muốn biểu đạt.

Chuyện này ảnh hưởng phi thường nghiêm trọng, một khi không cẩn thận, rất có thể sẽ phá hư tất cả kế hoạch.

Không phải anh hoài nghi Phúc Thanh Bang, mà là chúng ta không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Nếu như không phải bên phía Phúc Thanh Bang xuất hiện vấn đề, thì là tốt nhất.

Còn nếu như bên trong Phúc Thanh Bang xuất hiện phản đồ, thì em hãy thử ngẫm lại, xem hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cở nào?"
Lông mày của Tạ Tử Y có chút nhíu lại, cô không thể không thừa nhận lời Diệp Khiêm nói rất đúng tình hình thực tế.

Diệp Khiêm nghĩ như vậy, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nếu quả thật đúng là bên phía Phúc Thanh Bang tiết lộ tin tức, thì đó cũng không phải là chuyện đùa giỡn, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng đến tất cả hành động của Diệp Khiêm tại Nhật Bản.

Hậu quả ở trong đó, Tạ Tử Y nhìn thấy rất rõ ràng.

"Bởi vì đây là chuyện do đích thân đại ca nhờ vả, cho nên bên phía chúng em phi thường coi trọng, người ở bên trong Phúc Thanh Bang biết rõ chuyện này tuyệt đối không hơn mười người, bao gồm em, cha em cùng với Vưu sư gia." Tạ Tử Y hồi đáp.

"Nhân số không phải rất nhiều, việc điều tra sẽ thuận tiện hơn rất nhiều." Diệp Khiêm nói, "Em hãy đem tên cùng địa chỉ của những người kia nói cho anh biết, chuyện này sẽ do anh phụ trách.

Chuyện này em tuyệt đối không được nói lại với bất kỳ người nào, kể cả Tạ bang chủ cùng Vưu sư gia." Nhìn thấy Tạ Tử Y có chút sửng sốt, Diệp Khiêm cuống quít giải thích nói: "Không phải anh không tin Tạ bang chủ cùng Vưu sư gia, mà là anh không muốn khiến cho bọn họ cảm thấy anh đang hoài nghi Phúc Thanh Bang, chuyện này đối với mối quan hệ giữa hai tổ chức chúng ta có ảnh hưởng rất lớn.

Tạ tiểu thư, em là người Mặc Long yêu thích, anh cũng xem em là người một nhà rồi, cho nên, anh hi vọng em hãy làm theo giống như lời anh nói.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi