SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Vưu Hiên biết rất rõ chuyện thủ lĩnh tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi Y Tác Nhĩ Đức tới Nhật Bản, cũng biết Y Tác Nhĩ Đức là do Diệp Khiêm mời tới để đối phó lính đánh thuê Bát Kỳ.

Lính đánh thuê Bát Kỳ là một cái chi nhánh của Hắc Long hội mà thôi.

Hiện tại, Vưu Hiên luôn chú ý tới hướng đi của Diệp Khiêm, muốn hiểu rõ tất cả kế hoạch của hắn, ít nhất, cũng phải biết rõ lúc nào Diệp Khiêm sẽ ra tay đối phó lính đánh thuê Bát Kỳ, như vậy, Hắc Long hội có thể mượn cơ hội này, đến bắt rùa trong hũ, đem Diệp Khiêm tiêu diệt.

Bởi vậy, trong thời khắc trọng yếu như vậy, Vưu Hiên cho dù có năng lực cứu ra những người nằm vùng kia thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy, để tránh phá hư tất cả kế hoạch của mình.

Huống hồ, những người nằm vùng kia đã sớm có quyết tâm chết rồi.

Về phần những đệ tử phản bội Phúc Thanh Bang, sống chết của bọn họ cùng Vưu Hiên cũng không có nửa điểm quan hệ.

Vưu Hiên tin tưởng, chỉ cần mình có thể tiếp tục ở lại Phúc Thanh Bang, thì liền có thể thu phục rất nhiều người để phục vụ cho hắn.

Sau khi đưa Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đến ngoài cửa, Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn Vưu Hiên, nói: "Vưu Sư Gia, không cần phải tiễn đưa nữa rồi, ông hãy trở về lo chuyện của mình đi a.

Hiện tại Phúc Thanh Bang đang ở trong giai đoạn mấu chốt, ông ngàn vạn lần không thể để cho Phúc Thanh Bang hỗn loạn a, nếu không đối với hành động của chúng ta lần này sẽ phi thường bất lợi."
"Diệp tiên sinh yên tâm, chỉ cần có Vưu Hiên tôi ở đây, thì Phúc Thanh Bang tuyệt đối sẽ không loạn lên." Vưu Hiên nói, "Diệp tiên sinh, có muốn tôi giúp anh an bài cho người kia rời khỏi Nhật Bản một lần nữa hay không? Chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi, hiện tại người nằm vùng bên trong Phúc Thanh Bang đã bị thanh trừ, tôi tin tưởng sẽ không xuất hiện vấn đề gì nữa đâu."
"Chuyện đã qua Vưu Sư Gia cũng đừng có nhắc lại làm gì, tôi tin tưởng Vưu Sư Gia cũng không hy vọng chuyện này phát sinh a.

Hiện tại thương thế của anh ấy còn chưa có khỏi hẳn, qua một thời gian ngắn rồi nói sau." Diệp Khiêm nói, "Chuyện này cuối cùng khẳng định vẫn muốn phiền toái Vưu Sư Gia, tôi cũng không có năng lực lớn như vậy để tiễn đưa anh ấy rời khỏi Nhật Bản."
"Diệp tiên sinh nói quá lời." Vưu Hiên nói, "Diệp tiên sinh là khách quý của Phúc Thanh Bang, chuyện của anh chính là chuyện của Phúc Thanh Bang, tất cả đệ tử Phúc Thanh Bang tự nhiên phải dốc hết sức để trợ giúp cho Diệp tiên sinh a."

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Có những lời này của Vưu Sư Gia thì tôi có thể yên tâm rồi.

Vưu Sư Gia không cần đưa tiễn chúng tôi nữa, mau trở về đi, tôi cùng anh Lâm tự đi là được rồi."
"Tốt, vậy xin thứ cho tôi không thể tiễn xa." Vưu Hiên nhẹ gật đầu, nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nhìn Lâm Phong, hai người chui vào trong xe, rất nhanh liền biến mất khỏi khu vực quán trà.

Triệu Hâm sau khi rời khỏi quán trà, trong nội tâm rốt cục âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chuyện vừa rồi hắn đã mạo hiểm quá mức rồi, thiếu chút nữa đã đem cái mạng nhỏ của mình thêm vào rồi.

Bất quá, tuy chuyện này cũng không có hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, không có hãm hại được Vưu Hiên, nhưng cũng đã giúp cho cha mình đòi lại công đạo, hơn nữa còn bóc trần nhiều người nằm vùng bên trong Phúc Thanh Bang như vậy, cũng có thể xem như là thành công.

Triệu Hâm lái xe hơi nhanh chóng rời khỏi địa điểm tổ chức đại hội của Phúc Thanh Bang, trực tiếp hướng biệt thự của Sơn Gia chạy tới.

Tuy Triệu Hâm không phải là người rất thông minh, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, vừa rồi hắn ở trên đại hội đối phó Vưu Hiên, hơn nữa còn ý đồ hãm hại Vưu Hiên, tuy Vưu Hiên biểu hiện ra ngoài cũng không có ý trách cứ hắn, cũng tha thứ cho tội lỗi mà hắn gây nên, bất quá Triệu Hâm biết rõ, hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm, ai biết Vưu Hiên có thể âm thầm phái người đối phó hắn hay không? Hiện tại bên trong Phúc Thanh Bang người có thể bảo hộ hắn cũng chỉ có Sơn Gia, cho nên hắn cũng không dám dừng lại, liều mạng chạy tới biệt thự của Sơn Gia.

Đã đến biệt thự của Sơn Gia, Triệu Hâm ngừng xe lại, sau đó trực tiếp hướng trong biệt thự đi đến.

Tại cửa ra vào, có hai gã thủ hạ của Sơn Gia giơ tay ngăn cản không cho Triệu Hâm đi vào, nói: "Sơn Gia đi họp rồi, anh tới nơi này làm cái gì?"
"Tôi biết Sơn Gia không có đây.

Vừa rồi tôi cũng có đi tham dự đại hội Phúc Thanh Bang, Sơn Gia bảo tôi tới đây trước." Triệu Hâm nói.


Hai gã thủ hạ kai cũng biết Triệu Hâm, cũng biết đêm qua Sơn Gia cùng Triệu Hâm đã trao đổi một đêm, cho nên cũng không có hoài nghi gì.

Sau khi nhẹ gật đầu, bọn họ liền để cho Triệu Hâm đi vào.

"Vậy anh đi vào phòng khách ngồi chờ một lát a, nhớ kỹ, nhớ đừng có đi loạn bốn phía, cũng đừng có đụng đến đồ đạc gì a, nếu không thì đừng trách anh em chúng tôi không có khách sáo."
Triệu Hâm có chút nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường.

Tiến vào trong biệt thự của Sơn Gia, Triệu Hâm rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đến trên ghế sa lon nằm xuống, Triệu Hâm từ trong lòng ngực lấy ra một điếu thuốc nhen nhóm, sau khi hút một hơi, trong đầu hắn nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, không khỏi tức giận mắng: "Đồ chó chết Vưu Hiên, nếu không phải lão tử thông minh thì có lẽ đã chết ở trong tay ông rồi.

Hừ, tuy lần này không có hãm hại được ông, bất quá ông cũng chớ đắc ý, Sơn Gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông."
Dừng một chút, Triệu Hâm lại lẩm bẩm nói: "Mình quản nhiều chuyện như vậy làm gì a? Vẫn nên tranh thủ thời gian đợi Sơn Gia trở về, để cho ông ấy sắp xếp cho mình rời khỏi Nhật Bản a.

Con mịa nó, nơi này quả thật quá nguy hiểm, lão tử cũng không muốn đem mạng nhỏ của mình nằm lại ở chỗ này a."
"Thật to gan!" Ngay lúc Triệu Hâm vừa mới nói xong, một cái bóng đen không biết từ nơi nào đi đến, một câu nói, khiến cho Triệu Hâm sợ tới mức nhảy dựng.

Âm thanh âm này hắn rát quen thuộc, chính là người đã từng cứu hắn một mạng a, hơn nữa còn cho hắn một phần danh sách người nằm vùng ở bên trong Phúc Thanh Bang.

Người này không phải ai khác, chính là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.


Ở trong kế hoạch của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, cũng không có để cho Triệu Hâm hãm hại Vưu Hiên, nhưng mà, Triệu Hâm lại tự tiện làm chủ, ở phía sau tăng thêm một chút tư liệu như vậy, thiếu chút nữa làm hại cho toàn bộ kế hoạch của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thất bại, bởi vậy hắn sao có thể không tức giận cho được? Triệu Hâm tự nhiên vô cùng rõ ràng, sau khi có chút sửng sốt, hỏi: "Là anh hả? Anh vào bằng cách nào?"
"Hừ, nếu như ngay cả nhà của một đường chủ Phúc Thanh Bang mà tôi cũng vào không được, vậy thì tôi còn có thể lăn lộn tiếp sao?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lạnh lùng nói, "Nói, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?"
"Chuyện...!Chuyện gì đã xảy ra?" Triệu Hâm cuống quít nói, "Tôi hoàn toàn dựa theo lời anh phân phó, ở trên đại hội đem danh sách người nằm vùng đưa ra ngoài ah.

Lại nói tiếp, tôi thật đúng là muốn cám ơn anh, anh chẳng những đã cứu tôi, còn trả lại trong sạch cho cha tôi, có lẽ tôi phải hảo hảo cám ơn anh mới được a."
"Cảm ơn thì không cần.

Tôi chỉ muốn biết, anh vì cái gì không làm theo lời tôi đã nói, là ai cho phép anh hãm hại Vưu Hiên?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe dùng âm thanh khiển trách nói.

Trong nội tâm của Triệu Hâm vốn còn có ý nghĩ may mắn, chính là nơi diễn ra đại hội Phúc Thanh Bang phòng thủ nghiêm mật như vậy, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sẽ không có khả năng biết rõ chuyện mà hắn đã làm.

Hôm nay xem ra, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đã biết tất cả a, trong nội tâm không khỏi có chút run lên, run run rẩy rẩy nói: "Anh...!Anh làm sao biết được?"
"Anh cho rằng chút ít thủ đoạn kia của anh có thể lừa gạt được tôi sao?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói, "Nếu như không phải tôi giết chết Diêm Khôn, anh có thể thuận lợi từ bên trong đại hội Phúc Thanh Bang đi ra như vậy sao? Tôi nghĩ, anh còn không biết một chuyện a? Diêm Khôn cũng là người nằm vùng do Hắc Long hội phái tới, một mực tiềm phục tại bên người cha anh, Vưu Hiên có ý định muốn để cho Diêm Khôn hãm hại cha anh a."
"Nói như vậy, Vưu Hiên thật sự là người nằm vùng hả?" Triệu Hâm giật mình nói.

"Đúng vậy, Vưu Hiên quả thật là người nằm vùng.

Bất quá, bây giờ còn không phải là thời điểm đối phó ông ấy, hơn nữa, cũng không tới phiên anh làm chủ.

Anh cho rằng bằng lực lượng của một mình anh là có thể đối phó ông ấy hả? Anh cho rằng anh cùng Sơn Gia thông đồng với nhau liền có thể kéo Vưu Hiên xuống nước?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cười lạnh một tiếng, nói, "Anh tốt nhất là đem mọi chuyện nói ra từ đầu tới cuối, tôi có thể cứu anh một lần, cũng có thể giết anh một lần."
"Tôi nói, tôi sẽ nói ra mọi chuyện." Triệu Hâm hoảng sợ nói, "Đêm đó sau khi anh đem tư liệu giao cho tôi, tôi dựa theo sự phân phó của anh đi gặp Sơn Gia, hi vọng ông ấy có thể ở trên đại hội giúp tôi nói chuyện.

Đây cũng là do anh nói, nếu có Sơn Gia ủng hộ tôi, thì tôi sẽ bình yên vô sự.

Thế nhưng mà, Sơn Gia sau khi nhìn thấy những tài liệu kia, lại để cho tôi ghi thêm tư liệu của Vưu Hiên vào trong đó, để cho tôi ở trên đại hội vạch ra Vưu Hiên cũng là người nằm vùng.


Thật sự, đây hết thảy đều do Sơn Gia phân phó, không phải là ý muốn của tôi ah."
"Đã như vậy, anh vì cái gì sau khi đi ra khỏi nơi tổ chức đại hội Phúc Thanh Bang, không có đi tới nơi mà tôi đã ước định với anh, mà lại chạy đến nơi đây?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lạnh giọng nói.

"Đại ca, tôi ở trên đại hội vu hãm cho Vưu Hiên, anh nói, ông ấy sẽ bỏ qua cho tôi sao? Bây giờ người có thể bảo hộ của tôi chỉ có thể là Sơn Gia, tôi không đến tìm ông ấy, thì tôi có thể tìm ai a? Tôi cũng không muốn chết ah." Triệu Hâm nói.

Lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhìn Triệu Hâm, nói: "Anh có biết tôi đối phó người không nghe lời tôi như thế nào người không? Anh có biết hay không, thiếu chút nữa là anh đã làm hư toàn bộ kế hoạch của tôi rồi."
"Tôi...!Tôi..." Triệu Hâm nói quanh co cả buổi, cũng không nói ra cái gì.

Bỗng nhiên, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống trước mặt Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nói: "Là lỗi của tôi, là tôi đã không có làm theo lời phân phó của anh, bất quá tôi cũng bị người khác ép buộc a, nếu như tôi không làm thì Sơn Gia sẽ không chịu giúp tôi a.

Nếu như Sơn Gia không hỗ trợ, thì tôi cũng không có khả năng có cơ hội vạch những người nằm vùng kia ra, cũng không có khả năng thay cha tôi rửa sạch oan khuất, không phải sao? Van cầu anh, van cầu anh tha cho tôi một mạng, về sau anh muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không dám tự tiện làm chủ."
"Nói xạo tất nhiều, anh đừng cho là tôi không biết rõ tâm tư của anh." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lạnh lùng nói, "Cũng may là Vưu Hiên vẫn bình yên vô sự.

Bất quá, tôi vẫn không thể lưu anh được." Vừa mới nói xong, dao găm trong tay Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lóe lên, Triệu Hâm căn bản không kịp phản ứng, cổ của hắn đã bị vạch ra một vết thương rất sâu, thân hình té xuống, không ngừng co rúm lấy.

Nhìn thi thể của Triệu Hâm, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nhanh chóng rời khỏi biệt thự Sơn Gia.

Thần không biết quỷ không hay.

Trên đường trở lại khách sạn, Diệp Khiêm vẫn nhịn không được sự kinh ngạc trong lòng mình, nói: "Anh Lâm, chuyện này anh cảm thấy thế nào? Anh cho rằng là ai muốn đối phó Vưu Hiên? Triệu Hâm là bị ai sai khiến?"
"Ở bên trong Phúc Thanh Bang, có năng lực cùng Vưu Hiên khiêu chiến, tôi thấy cũng chỉ có Sơn Gia.

Hơn nữa, dựa theo tình hình vừa rồi, thì những hành động của Triệu Hâm hẳn là do Sơn Gia chỉ thị." Lâm Phong nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi