SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Căn cứ vào công tác thống kê, bên phía Diệp Khiêm tổn thất hơn ba mươi người, trọng thương ba người, vết thương nhẹ mười tám người, tiêu diệt được ba trăm bốn mươi sáu thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, đây quả thật là là thành tích phi thường lợi hại a.

Tổn thất hơn ba mươi người, toàn bộ đều là thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, bên phía Nanh Sói, Thất Sát, cùng với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thì chỉ bị vết thương nhẹ mà thôi.

Thành viên Nanh Sói cùng Thất Sát có thể làm được như vậy, còn miễn cưỡng xem như hợp tình lý, dù sao bọn họ đều là người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất.

Chuyện khiến cho Diệp Khiêm cùng Lâm Phong không ngờ chính là, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại có thể huấn luyện ra một đám thủ hạ mạnh mẻ như vậy, qua đó có thể thấy được năng lực hơn người của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe a.

Thiên Diệp Thanh Cầm giao cho Độc Lang Lưu Thiên Trần, để cho hắn mang về một địa bàn bí mật của Phúc Thanh Bang giam giữ.

Về phần Y Tác Nhĩ Đức cùng thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, thì đêm đó Diệp Khiêm liền tiễn đưa bọn họ đi đến bến tàu.

Đội thuyền cũng đã sớm an bài thỏa đáng, đều là do những tập đoàn ở Nhật Bản mà Y Tác Nhĩ Đức giao hảo chuẩn bị, thi thể của thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi cũng đều chuyển lên thuyền.

Bất kể nói thế nào, cũng không thể để cho bọn họ chết nơi đất khách quê người, lá rụng về cội mới là đạo lý a.

Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đều tự mình đến đây tiễn đưa, về phần Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hắn cùng Y Tác Nhĩ Đức vốn không hơp nhau nên không có đi tiễn đưa.

Lính đánh thuê Bát Kỳ bị tiêu diệt, Diệp Khiêm cũng không biết Hắc Long hội sẽ có phản ứng gì, cho nên, vẫn nên tranh thủ thời gian đưa Y Tác Nhĩ Đức rời khỏi Nhật Bản.

Dù sao, Y Tác Nhĩ Đức là vì Diệp Khiêm nên mới tự mình đến Nhật Bản, cũng không thể để cho hắn xảy ra chuyện gì.


Tại Nhật Bản, Y Tác Nhĩ Đức vốn bị xem là phần tử khủng bố, lại không có thân phận hợp pháp với tư cách yểm hộ, nên cho dù Hắc Long hội không có động tác gì, thì một khi chính phủ Nhật Bản phát hiện tung tích của hắn, thì tất sẽ truy tra không ngớt, phiền toái trùng trùng điệp điệp.

Bến tàu, Diệp Khiêm cùng Y Tác Nhĩ Đức nắm tay nhau, nói: "Lần này vất vả anh rồi, lời nói sĩ diện tôi cũng không muốn nói nhiều, tóm lại, về sau vô luận tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi có chuyện gì, thì Nanh Sói tôi đều sẽ dốc sức tương trợ.

Không phải vì báo ân, mà là vì phần tình nghĩa huynh đệ này của chúng ta."
"Anh nói hay lắm!.

Nếu như anh xem như là báo ân thì coi như là tôi mắt mù, vì tôi đã không nhìn rõ anh." Y Tác Nhĩ Đức nói.

Dừng một chút, Y Tác Nhĩ Đức nói tiếp: "Diệp huynh đệ, vốn ý định của tôi là lưu lại giúp anh đối phó Hắc Long hội, bất quá anh đã nói không cho tôi nhúng tay, thì tôi cũng không nên nói thêm gì nữa.

Tóm lại, anh nhất định phải cẩn thận, lực lượng của Hắc Long hội tại Nhật Bản thâm căn cố đế, lại phi thường cường đại, so với lính đánh thuê Bát Kỳ thì mạnh hơn rất nhiều lần, anh phải chú ý cẩn thận, tôi cũng không hy vọng trong tương lai nghe được tin dữ gì."
Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Anh yên tâm đi, tôi vẫn chưa muốn chết đâu.

Toàn bộ kế hoạch tôi đã tính toàn kỹ càng, anh cứ đợi nghe tin tức tốt của ta a.

Lần này gặp nhau quá vội vàng, không có thể cùng anh chè chén một phen, đợi ngày Hắc Long hội bị tiêu diệt, tôi và anh sẽ hảo hảo uống rượu mừng công."
"Tốt, tôi đây tựu chờ tin tức tốt của anh." Y Tác Nhĩ Đức nói, "Đợi sau khi anh giải quyết Hắc Long hội xong, thì hãy tới Nam Phi ngồi một chút, đã hơn năm năm anh không có tới chỗ tôi rồi a? Chỗ đó hiện tại biến hóa rất lớn, tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi tôi cũng đã thành lập trụ sở mới, có thể nói là phi thường không tệ."
"Nhất định nhất định." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh, chúng ta là huynh đệ, có câu nói này tôi vẫn phải nói ra, anh ngàn vạn lần chớ nên để ý.


Tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi của anh mấy năm này phát triển quá nhanh, nên về phương diện chính phủ Nam Phi hay là các quốc gia Bắc Âu, trong lòng bọn họ đối với tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi sẽ có chút sợ hãi, nên sẽ có động tác, tôi cảm thấy anh nên thu liễm một chút.

Hoặc là làm một ít đầu tư kinh tế, trợ giúp chính phủ Nam Phi một chút, như vậy đối với tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi trăm lợi mà không có một hại."
Diệp Khiêm lo lắng không phải không có lý, ví dụ như là Nanh Sói, tại vùng Trung Đông là nơi quanh năm chiến loạn, nhưng chính phủ các quốc gia ở đây vẫn luôn cố gắng ngăn chặn sự phát triển của Nanh Sói, đem thế lực Nanh Sói định dạng tại một phạm vi nhất định.

Bất kỳ quốc gia nào, đều tuyệt đối sẽ không để cho lực lượng có thể có uy hiếp được bọn họ tồn tại, đây là tư tưởng mà bất cứ kẻ thống trị cũng sẽ có.

Mặc dù nói, hiện tại tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi có thế lực rất lớn tại Nam Phi, hơn nữa cũng có sức chiến đấu rất cường đại, nhưng bọn họ tuyệt đối đánh không lại cơ quan quốc gia, nếu như các quốc gia ở Nam Phi cố tình muốn tiêu diệt tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, thì mặc dù sẽ có chút độ khó, nhưng tuyệt đối không phải là vấn đề gì lớn.

Huống hồ, còn có những quốc gia thích xen vào việc của người khác như Mỹ và các quốc gia ở Châu Âu.

"Cảm ơn, tôi biết phải làm sao, anh cứ yên tâm đi." Y Tác Nhĩ Đức gật gật đầu, hồi đáp.

Bất quá nét mặt của hắn lại rõ ràng cho thấy hắn cũng không có xem trọng phương diện này, trong nội tâm của Diệp Khiêm âm thầm thở dài, cũng không nên nói thêm gì nữa, dù sao đây là chuyện của nhà người ta, hắn không thể quản quá nhiều.

Dừng một chút, Y Tác Nhĩ Đức lại chuyển hướng chủ đề, nói: "Diệp huynh đệ, nếu như còn có chuyện gì phiền toái thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ dốc sức tương trợ."
"Đa tạ." Diệp Khiêm nói, "Tiền tôi đã chuyển đến tài khoản của tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi rồi, anh cũng đừng cự tuyệt, giao tình quy giao tình, tôi cũng không thể để cho anh chịu thiệt được? Số tiền kia coi như là tôi cho những huynh đệ hy sinh một số tiền trà nước a."
Lời nói đã nói đến phân thượng này, Y Tác Nhĩ Đức cũng không thể cự tuyệt nữa, có chút nhẹ gật đầu, nói: "Nếu là như vậy, thì tôi đây xin nhận." Sau đó quay đầu nhìn Lâm Phong, Y Tác Nhĩ Đức nói tiếp: "Lần này có thể cùng tổ chức Thất Sát hợp tác, là vinh hạnh của tôi.

Lâm tiên sinh, nếu có cơ hội, hi vọng chúng ta có thể hợp tác thêm lần nữa."

"Tôi cũng vậy!" Lâm Phong vươn tay ra cùng Y Tác Nhĩ Đức nắm tay một chút, nói, "Có thể nhận thức Y Tác Nhĩ Đức tiên sinh, cũng là vinh hạnh của Lâm Phong tôi."
"Nếu có thời gian rãnh thì anh phải cùng Diệp tiên sinh đến Nam Phi làm khách a, tôi tại Nam Phi sẽ chờ đợi tin thắng lợi của các anh." Y Tác Nhĩ Đức nói.

"Nhất định nhất định." Lâm Phong có chút cười cười, nói, "Có Diệp huynh bày mưu nghĩ kế, anh hãy đợi nghe tin tức tốt a."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ nhìn Lâm Phong, lắc đầu nở nụ cười một chút, tiểu tử này tựa hồ là rất thích thổi phồng hắn rồi, luôn vô duyên vô cớ thổi phồng Diệp Khiêm vài câu, làm cho Diệp Khiêm hiện tại cũng có chút đắc chí.

Cũng may Diệp Khiêm tự mình hiểu lấy, không phải loại người nghe hai câu thổi phồng liền lâng lâng hết cả người, hành động đối phó lính đánh thuê Bát Kỳ lần này, nếu như không phải có sự giúp đỡ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thì thắng bại còn chưa biết được a.

"Nghe giang hồ đồn, Lang Vương Diệp Khiêm, Thất Sát Lâm Phong, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, chính là Sát Phá Lang tam tinh hạ phàm, hôm nay nhìn thấy tam cường liên thủ, quả nhiên khí thế phi phàm.

Tôi tin tưởng, tiêu diệt Hắc Long hội sẽ ở trong tầm tay." Y Tác Nhĩ Đức nói, "Tuy tôi không thích Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, nhưng lại không thể không bội phục năng lực của anh ấy.

Bất quá, vẫn là câu nói kia, Diệp huynh đệ, tôi hi vọng anh không nên xử trí theo cảm tính, ý muốn hại người có thể không có, nhưng nên có tâm phòng bị người ah.

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thủy chung vẫn là địch nhân của Nanh Sói, hơn nữa còn từng muốn giết chết anh, cho nên, tôi hi vọng anh vẫn nên cẩn thận ứng phó."
Diệp Khiêm cũng không nói thêm gì nữa, chuyện giữa hắn và Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, không phải Y Tác Nhĩ Đức có thể hiểu được.

Đối với Diệp Khiêm mà nói, Y Tác Nhĩ Đức chỉ có thể coi là một bằng hữu giao tình không tệ, thế nhưng mà Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe lại là huynh đệ sinh tử chi giao.

Mặc kệ Y Tác Nhĩ Đức đối với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có cái nhìn như thế nào, thì Diệp Khiêm vẫn kiên trì chấp niệm ở trong lòng mình, tin tưởng cảm giác của mình không có sai.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Tôi sẽ chú ý.

Tốt rồi, thời gian cũng không sớm, các anh cũng nên lên thuyền a."

"Vậy...!Chào tạm biệt gặp lại sau, Diệp huynh đệ, Lâm tiên sinh!" Y Tác Nhĩ Đức nói xong, liền bắt đầu phân phó tất cả thành viên lính đánh thuê Nam Phi lên thuyền.

Sau khi nhìn thấy đội thuyền rời khỏi bến tàu, Diệp Khiêm rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nếu như không có xảy ra chuyện gì, thì bọn họ sẽ rất nhanh chóng trở lại Nam Phi.

Nhìn Lâm Phong, Diệp Khiêm nói: "Như thế nào? Anh cảm thấy Y Tác Nhĩ Đức là người như thế nào?"
"Là bằng hữu đáng giá kết giao, bất quá có chút cố chấp cùng ngoan cố." Lâm Phong nói, "Đối với chuyện của tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi tôi cũng biết một ít, nếu như anh ấy không nghe lời anh nói, nếu như cứ tiếp tục phát triển như vậy thì không quá 5 năm, tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi sẽ bị tiêu diệt.

Cho dù là chính phủ Nam Phi hay các nước Bắc Âu cũng tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ tồn tại.

Hiện nay, tình trạng chống khủng bố trên quốc tế ngày càng khẩn trương, mà tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi lại còn khua chiêng gõ trống như thế, nhất định sẽ trở thành chim đầu đàn."
Có chút thở dài, Diệp Khiêm nói: "Chuyện tôi có thể làm cũng chỉ có bao nhiêu đó thôi, tương lai của tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi như thế nào thì vẫn phải dựa vào anh ấy, tôi cũng không thể giúp được chuyện gì.

Bất quá, Y Tác Nhĩ Đức là bằng hữu của tôi, cho nên tôi không thể không trơ mắt nhìn bọn họ bị tiêu diệt."
"Thế sự khó liệu, chuyện tương lai ai cũng không thể đoán được, nói không chừng Y Tác Nhĩ Đức bỗng nhiên nghĩ thông suốt, chúng ta cũng đừng nên ở chỗ này buồn lo vô cớ a." Lâm Phong nói, "Giằng co một đêm, cũng nên về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn phải đi tới Phúc Thanh Bang.

Ai, từ khi hợp tác với anh, tôi không có một ngày an bình, thậm chí ngay cả đi ngủ cũng ngủ không ngon giấc, tôi có chút hoài nghi lúc trước tôi đáp ứng anh đến cùng là đúng hay sai."
Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ Lâm Phong đang nói giỡn, ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Đây chẳng qua là vì tôi muốn tốt cho anh mà thôi, có lẽ anh phải cảm tạ tôi mới đúng a."
Lâm Phong trợn nhìn Diệp Khiêm, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Vâng, có lẽ tôi phải cảm tạ anh, anh có muốn tôi mời anh uống rượu hay không?"
"Uống rượu thì không cần.

Chờ khi anh có thời gian rãnh, thì mời tôi đi giết gà là được, nghe nói nhân viên massage suối nước nóng ở Nhật Bản rất không tồi, đã sớm muốn thử mà không có dịp." Diệp Khiêm có chút cười nói.

"Chỉ cần anh không sợ đám chị dâu ở nhà đánh anh, thì tôi không sao cả." Lâm Phong ha ha cười cười, nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi