SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Sự hoài nghi của Bách Địa Phong cũng không phải là không có đạo lý, nếu như không phải Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đem tình huống chân thật nói ra, thì Diệp Khiêm cũng sẽ có suy nghĩ giống như Bách Địa Phong vậy.

Huống hồ, Bách Địa Phong cũng không có dự liệu được trợ thủ Trung Trạch Khánh Tử của hắn lại đang đùa nghịch hắn, nên hắn có suy nghĩ như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nghe Bách Địa Phong nói như vậy, Phục Bộ Thiên Tầm khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Quả thật là vớ vẩn, nếu như tơi muốn giết cậu thì cần gì phải giả thần giả quỷ giả trang thành người lưu phái Ninja Giáp Hạ làm gì? Có ai không biết, Phục Bộ Thiên Tầm tôi thống hận nhất chính là người lưu phái Ninja Giáp Hạ.

Huống hồ, nếu như tôi muốn dồn cậu vào chỗ chết thì cậu cảm thấy cậu còn có thể sống cho đến bây giờ sao? Tuy gia tộc Phục Bộ tôi không có người tài ba gì, nhưng muốn tìm ra mấy người lợi hại thì vẫn phải có, tuy Bách Địa Phong cậu được gọi người trẻ tuổi nổi bật nhất của gia tộc Ninja Y Hạ, nhưng không có nghĩa là cậu là vô địch thiên hạ.

Muốn giết cầu, cần gì phải phiền toái như vậy a."
"Lời tuy nói như thế, nhưng mấu chốt của vấn đề là, Phục Bộ gia tộc cũng không phải muốn giết chết tôi, mà chỉ muốn khơi mào tranh đấu giữa gia tộc Ninja Y Hạ cùng lưu phái Ninja Giáp Hạ, sau đó thừa dịp hỗn loạn để đục nước béo cò.

Gia tộc Phục Bộ một mực chưởng quản gia tộc Ninja Y Hạ mấy trăm năm, về sau lại bị gia tộc Bách Địa vượt qua, chưởng quản gia tộc Ninja Y Hạ, cho nên gia tộc Phục Bộ không có cam lòng.

Điểm ấy, Phục Bộ gia chủ không phải không thừa nhận chứ?" Bách Địa Phong nói.

"Đúng vậy, tôi không phục, thế nhưng mà tôi cũng không cần đùa nghịch thủ đoạn như vậy a.

Cậu tin cũng tốt không tin cũng thế, tóm lại Phục Bộ Thiên Tầm tôi làm người đoan chính, không sợ bị cậu vu oan hãm hại." Phục Bộ Thiên Tầm nói.

"Ách, cái kia..." Diệp Khiêm cười cười, nói, "Hai người đừng cãi nữa, tạm thời hãy nghe tôi nói đã.

Chuyện này, quả thật có chút phức tạp, xem như kế trúng kế.

Kỳ thật, bốn gã Ninja ám sát Bách Địa Phong tiên sinh đúng là người của lưu phái Ninja Giáp Hạ, mà người chủ mưu ở phía sau màn cũng hi vọng Bách Địa Phong tiên sinh sẽ có ý nghĩ như vậy, đem mục tiêu đặt trên người Phục Bộ gia chủ.


Mục đích là gì, không nói cũng hiểu, đơn giản là muốn khơi mào tranh đấu bên trong gia tộc Ninja Y Hạ, từ đó làm ngư ông đắc lợi."
"Là ai? Nói như vậy, Diệp tiên sinh đã biết rõ người nào là chủ mưu của chuyện này hả?" Bách Địa Đoàn Tàng nói.

"Đúng vậy a, Diệp tiên sinh đã biết rõ là ai thì hãy mau nói ra a.

Nếu để cho tôi biết là ai đang ở sau lưng hãm hại tôi, thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, tôi sẽ cho kẻ đó biết được cảm giác sống không bằng chết." Phục Bộ Thiên Tầm phẫn nộ nói.

"Hay là thôi đi, dù cho tôi có nói ra, thì mọi người cũng sẽ nghĩ là tôi cố ý châm ngòi ly gián mối quan hệ của mọi người.

Dù sao chuyện này đều đã qua, tôi cảm thấy vẫn không nên truy cứu thì tốt hơn." Diệp Khiêm nói.

Lạt mềm buộc chặt, đây bất quá chỉ là thủ đoạn kích thích bình thường mà thôi, bất quá nó lại thường có tác dụng rất lớn.

"Không được, Diệp tiên sinh, anh đã nói đến phân thượng này rồi sao có thể không nói rõ ràng ra a? Nếu như tôi không tin Diệp tiên sinh thì tôi đã không hỏi như vậy rồi, còn hi vọng Diệp tiên sinh có thể ăn ngay nói thật, đưa cho tôi một cái công đạo a." Phục Bộ Thiên Tầm có chút vội vàng nói.

"Đúng vậy a, Diệp tiên sinh, có lời gì thì cứ việc nói thẳng ra a, chúng tôi tuyệt đối tin tưởng cách làm người của Diệp tiên sinh." Bách Địa Đoàn Tàng nói.

"Đã như vậy, tôi sẽ nói thẳng ra a." Diệp Khiêm có chút thở dài, nói, "Kỳ thật chuyện này nói phức tạp cũng không phức tạp, muốn biết rõ ràng chuyện này thì mọi người cứ trực tiếp đi hỏi thăm trợ thủ Trung Trạch Khánh Tử tiểu thư của Bách Địa Phong tiên sinh, cô ấy sẽ nói cho mọi người biết rõ ràng mọi chuyện."
"Trung Trạch Khánh Tử? Chuyện này cùng cô ấy có quan hệ gì?" Lông mày của Bách Địa Phong có chút nhíu lại, có chút không vui nói.

Diệp Khiêm vốn cũng không có ý định đem chuyện này nói ra, chuyện Đằng Lâm Dực có âm mưu muốn cướp lấy vị trí người lãnh đạo gia tộc Ninja Y Hạ, hơn nữa, còn kèm theo một Trung Trạch Khánh Tử lai lịch không rõ ràng.

Như vậy, sẽ khiến cho gia tộc Ninja Y Hạ càng thêm hỗn loạn, đối với Diệp Khiêm sẽ càng có lợi.


Bất quá, chuyện đã phát triển đến một bước này, Diệp Khiêm cảm thấy nói ra thì tốt hơn, thứ nhất có thể để cho Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm điều tra lai lịch của Trung Trạch Khánh Tử, thứ hai cũng có thể để cho gia tộc Ninja Y Hạ trở nên hỗn loạn, thứ ba coi như là hồi báo đối với ám chỉ của Phục Bộ Thiên Tầm dành cho hắn lúc sáng.

Lông mày của Bách Địa Đoàn Tàng hơi chút nhíu lại, hắn đối với chuyện giữa Bách Địa Phong cùng Trung Trạch Khánh Tử tự nhiên cũng biết rõ, bất quá hắn đối với Trung Trạch Khánh Tử cũng không có bao nhiêu hảo cảm, cảm giác cô gái này quá có tâm cơ, hơn nữa quá mức yêu mị.

Sau khi nghe Diệp Khiêm nói chuyện này cùng Trung Trạch Khánh Tử có quan hệ, lông mày không khỏi nhíu lại một chỗ, ẩn ẩn cảm thấy có lẽ còn có nội tình gì đó.

Phục Bộ Thiên Tầm tự nhiên cũng nhận thức Trung Trạch Khánh Tử, vừa nghe Diệp Khiêm nói như vậy, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Nguyên lai là tranh đấu nội bộ a, bị người một nhà bán đứng.

Hừ, quả thật buồn cười, đường đường là người lãnh đạo gia tộc Ninja Y Hạ, lại bị một tiểu nha đầu đùa bỡn, quả thật buồn cười ah."
"Diệp tiên sinh, còn hi vọng anh đem chuyện này nói rõ ràng một chút, tôi không hiểu ý của anh là gì, chuyện này cùng Trung Trạch Khánh Tử có quan hệ gì?" Bách Địa Đoàn Tàng nói.

"Chuyện này còn nhìn thấy không rõ sao? Là Trung Trạch Khánh Tử muốn giết chết cháu trai của ông, mục đích là muốn châm ngòi ly gián mâu thuẫn giữa gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ, cô ấy muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Lai lịch của cô gái này nhất định không đơn giản, thế nhưng mà cháu trai của ông lại không điều tra rõ ràng, quả thạt là vớ vẩn ah." Phục Bộ Thiên Tầm nói.

"Tất cả mọi người đừng tranh luận nữa, nếu muốn biết kết quả của chuyện này, thì chỉ cần kêu Trung Trạch Khánh Tử đi ra hỏi, không phải là chuyện gì cũng đều rõ ràng rồi sao." Diệp Khiêm nói.

"Đúng vậy a, Bách Địa gia chủ, ông có dám gọi Trung Trạch Khánh Tử đi ra đối chất hay không?" Phục Bộ Thiên Tầm nói.

"Phong nhi, còn không mau chóng gọi Trung Trạch Khánh Tử trở về.

Hừ, tôi cũng muốn nhìn xem cô gái này đến cùng đang đùa nghịch thủ đoạn gì." Lông mày của Bách Địa Đoàn Tàng nhíu lại một chỗ, phẫn nộ nói.


Bách Địa Phong nhìn thấy tình hình như vậy, cũng không có biện pháp nào khác rồi, tuy hắn rất thích Trung Trạch Khánh Tử, nhưng hắn sẽ không vì cô gái này mà chậm trễ tiền đồ của mình.

Ông nội của hắn đã lên tiếng, hắn vô luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt, nếu không sẽ lưu lại cái nhìn không tốt trong mắt ông nội của hắn, đến lúc đó tiền đồ của hắn có thể sẽ bị phá hủy.

Gật gật đầu, Bách Địa Phong cuống quít bấm số điện thoại của Trung Trạch Khánh Tử.

Lúc này Trung Trạch Khánh Tử đang nằm trong nhà Đằng Lâm Dực, đang cùng hắn anh anh em em, thân thể dây dưa.

Sau khi nghe được tiếng chuông điện thoại di động, Trung Trạch Khánh Tử liền bắt máy, nói.

"Dạ, Địa Phong thiếu gia!" Trung Trạch Khánh Tử dùng giọng dịu dàng nói.

Đằng Lâm Dực ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, hai tay vờn quanh người Trung Trạch Khánh Tử không ngừng vuốt ve.

"Em bây giờ đang ở nơi nào? Mau chóng trở lại, có việc gấp muốn tìm em thương lượng." Bách Địa Phong nhìn Bách Địa Đoàn Tàng, đối với điện thoại nói.

"Chuyện gì vậy? Bây giờ em đang ở bên ngoài xử lý nghiệp vụ công ty, tạm thời có khả năng đi không được nha." Lông mày của Trung Trạch Khánh Tử có chút nhíu lại, nói.

Tuy dĩ vãng lúc Bách Địa Phong nói chuyện với cô cũng có thái độ cường ngạnh, nhưng cũng không có vội vàng cùng khẩn trương giống hôm nay như vậy, Trung Trạch Khánh Tử ẩn ẩn cảm giác được tựa hồ có chút không ổn.

"Nghiệp vụ công ty tạm thời để ở một bên, tranh thủ thời gian tới nhà của anh, ông nội của anh có chuyện tìm em." Bách Địa Phong nói, "Có nghe hay không, tranh thủ thời gian trở về."
"Tốt, em sẽ lập tức chạy trở về." Trung Trạch Khánh Tử cũng không có biện pháp nào khác, cũng mơ hồ phát giác được tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rất quan trọng, bởi vậy không dám lãnh đạm, trả lời vớ vẩn nữa.

Bách Địa Phong sau khi nói xong liền cúp điện thoại, nhìn Bách Địa Đoàn Tàng, nói: "Cô ấy đang xử lý nghiệp vụ công ty, bất quá cháu đã bảo cô ấy lập tức trở về."
Nhẹ gật đầu, Bách Địa Đoàn Tàng "Ừ" một tiếng, cũng không nói lời nào nữa.

"Chuyện gì vậy? Tên tiểu tử thúi kia lại gọi điện thoại đến?" Đằng Lâm Dực nói, "Nếu như không phải suy nghĩ vì đại cục, thì lão phu thật muốn để cho em lập tức rời khỏi tên tiểu tử thúi kia rồi.

Em có biết không? Mỗi lần nghĩ đến chuyện em cùng gã đàn ông khác ngủ chung với nhau, thì trong lòng lão phu khó chịu biết bao nhiêu ah."

Trung Trạch Khánh Tử mập mờ nở nụ cười một tiếng, nói: "Đằng Lâm gia chủ, đừng nóng vội, đợi đến lúc anh chính thức nắm giữ gia tộc Ninja Y Hạ, thì em sẽ là của anh.

Việc nhỏ không nhẫn tất loạn việc lớn, kỳ thật em cũng không muốn rời khỏi anh, thế nhưng mà vì tương lai của chúng ta, nên tạm thời chỉ có thể nhẫn nại."
"Vẫn là tiểu bảo bối của anh khéo hiểu lòng người.

Đằng Lâm Dực anh xin thề, nếu tương lai anh nắm giữ gia tộc Ninja Y Hạ, thì anh nhất định sẽ không bạc đãi em." Đằng Lâm Dực lời thề sắt son nói.

Trong ánh mắt của Trung Trạch Khánh Tử lóe lên một tia âm hiểm, sau đó liền khôi phục lại nguyên trạng, nũng nịu nói: "Anh đối với em thật tốt, thật muốn cả đời đều ở bên cạnh anh."
Ha ha cười cười, Đằng Lâm Dực nói: "Em là bảo bối của anh, anh không đối tốt với em, thì biết đối tốt với ai a.

Đúng rồi, vừa rồi tiểu tử thúi kia nói gì với em?"
"Cũng không có nói gì, bất quá nghe ngữ khí của Bách Địa Phong thì hình như là rất sốt ruột, hơn nữa, Bách Địa Phong còn nói là Bách Địa Đoàn Tàng lão gia hỏa kia muốn gặp em.

Ngữ khí của Bách Địa Phong rất không đúng, thoạt nhìn tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, chỉ có điều là Bách Địa Phong cũng không có nói rõ, cho nên em cũng đoán không ra." Trung Trạch Khánh Tử nói.

Lông mày của Đằng Lâm Dực có chút nhíu lại một chút, nói: "Chẳng lẽ bọn họ đã biết rõ chuyện của chúng ta? Tiểu bảo bối, anh thấy em không nên trở về thì tốt hơn, dù sao hiện tại lực lượng của chúng ta có lẽ cũng đã đầy đủ để đối phó Bách Địa Đoàn Tàng rồi, cũng không cần phải e ngại lão già đó nữa."
"Không được.

Tuy hiện tại lực lượng của chúng ta là đã đủ rồi, bất quá gần đây em nghe được tiếng gió, giống như Hắc Long hội có ý muốn cùng với gia tộc Ninja Y Hạ hoà giải.

Chuyện này một khi thành công, thì Bách Địa Đoàn Tàng lão gia hỏa kia sẽ không cần cố kỵ lưu phái Ninja Giáp Hạ nữa rồi, nếu như lúc này chúng ta ra tay thì sẽ rất bị động.

Hơn nữa, chúng ta không phải chỉ muốn thu thập Bách Địa Đoàn Tàng, mà chúng ta còn muốn thu thập cả gia tộc Ninja Y Hạ, hiện tại thời cơ chưa tới, chúng ta vẫn nên tạm thời ẩn nhẫn thì tốt hơn.

Huống hồ, em nghĩ Bách Địa Đoàn Tàng chắc có lẽ không biết rõ chuyện của chúng ta, lần này chỉ sợ là có chuyện gì khác a.

Chúng ta vẫn nên tạm thời án binh bất động, không nên tự mình làm rối loạn trận cước." Trung Trạch Khánh Tử nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi