SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Ném vỏ đao xuống sàn nhà, Phục Bộ Thiên Tầm dùng hai tay cầm đao, chậm rãi giơ đao lên cao hơn đỉnh đầu, hai chân có chút uốn lượn, bày ra thức mở đầu.

Bất luận võ thuật gì, đều chú trọng đến khí thế.

Nếu như không phần khí thế kia, thì đã xem như thua một nửa rồi.

"Đã sớm nghe nói Phục Bộ gia chủ là cao thủ kiếm thuật nhất lưu, có xu thế Hoành Tảo Thiên Quân, hôm nay may mắn được lĩnh giáo, xem ra là vinh hạnh của Bách Địa Đoàn Tàng tôi ah." Bách Địa Đoàn Tàng nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng, nói.

"Hừ, tôi học chính là kiếm thuật Y Hạ chính tông, không so được với Bách Địa gia chủ học rộng tài cao, tinh thông các loại kiếm thuật a, còn hi vọng Bách Địa gia chủ nhường cho tôi một chút a." Phục Bộ Thiên Tầm hừ lạnh một tiếng, nói.

"Tốt, tôi sẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không giết ông.

Tôi muốn để cho ông nhìn thấy tận mắt cảnh người gia tộc Phục Bộ bị tiêu diệt, nhìn thấy thân nhân của ông bị giết chết, tôi muốn ông nếm hết thảy thống khổ của nhân gian sau đó mới giết chết ông." Bách Địa Đoàn Tàng cười lạnh một tiếng, hét lớn một tiếng, trong giây lát liền vọt tới.

Kiếm thế như sóng biển cuồn cuộn, xu thế công kích không ngớt không dứt.

Phục Bộ Thiên Tầm cũng không cam lòng rớt lại phía sau, giẫm chận tại chỗ nghênh tiếp.

Võ thuật Nhật Bản chú ý chính là dùng công thay thủ, một chiêu ra, nhất định phải có xu thế đập nồi dìm thuyền, không đả thương địch thủ quyết không quay đầu lại.

Bởi vậy, người ra tay sau sẽ rất bất lợi, cho nên, Phục Bộ Thiên Tầm tất nhiên là không cam lòng bị Bách Địa Đoàn Tàng chiếm đi tiên cơ.

Diệp Khiêm nhìn thấy tình như vậy hình, không khỏi tức giận mắng một câu."Mịa, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không? Con mẹ nó, mày đánh đấm như đàn bà thế này mà cứ huênh hoang khoác lác, mau tránh ra, lão tử còn muốn xem trận quyết chiến thế kỷ này." Diệp Khiêm trừng mắt Bách Địa Phong, tức giận mắng.


Bách Địa Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ, đường đường Lang Vương Diệp Khiêm vậy mà cũng mở miệng nói ra lời ô uế, đây là cách làm người của anh sao? Tống Nhiên, cô có lẽ đã nhìn rõ ràng rồi a, tiểu tử này căn bản không xứng với cô.

Người như cô có lẽ nên tìm một người có võ công nhất lưu, có phong độ thân sĩ mới đúng."
"Ah? Vậy không biết người mà Bách Địa tiên sinh nói là muốn chỉ ai?" Tống Nhiên lạnh nhạt nói.

"Còn phải nói hả, nhất định là nó đang nói chính nó chứ ai." Diệp Khiêm nói, "Người không biết xấu hổ tao thấy nhiều lắm rồi, thế nhưng mà loại người không biết xấu hổ giống như mày thì tao còn là lần đầu tiên gặp ah.

Tao nói lời ô uế thì thế nào hả? Tao là một người nhà quê nhà ở nông thôn, là một kẻ lưu manh, thế nhưng mà chị Nhiên vẫn yêu thích tao, mày có thể làm gì tao a."
"Hừ, chờ khi tôi giết chết anh, tôi muốn nhìn xem anh còn có thể hung hăng càn quấy nữa hay không." Bách Địa Phong hừ lạnh một tiếng, nói.

"Đjxmm~, mày cho là lão tử thật sự sợ mày hả? Cho chút mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!" Diệp Khiêm nhướng mày, trong giây lát tăng cường khí thế trên người mình lên, cổ khí tức tà ác trong cơ thể Diệp Khiêm không ngừng vận chuyển, tạo thành xu thế đinh ốc, không ngừng du tẩu khắp thân thể của Diệp Khiêm.

Bách Địa Phong chấn động, hiển nhiên là hắn không ngờ rằng Diệp Khiêm vẫn có lưu lại thủ đoạn như vậy.

Bất quá, Bách Địa Phong cũng không phải loại người lương thiện gì, hắn có thể trở thành người trẻ tuổi nổi bật trong gia tộc Ninja Y Hạ cũng không phải là hư danh, cho nên công phu của hắn tự nhiên không kém.

Chỉ có điều, nhất thời kinh ngạc, lập tức khiến cho hắn rơi vào thế hạ phong.

Thế công của Diệp Khiêm như sóng biển cuộn trào, liên miên bất tận, Diệp Khiêm không có ý nghĩ cho Bách Địa Phong có cơ hội xoay người.

Huống hồ, lúc đối chiến vừa rồi, Diệp Khiêm cũng đã nhìn thấy rõ ràng lỗ thủng trong chiêu thức của Bách Địa Phong rồi, nên càng giống như là cá gặp nước vậy.

Trận chiến giữa Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm, có thể nói là cuộc chiến có một không hai rồi, Diệp Khiêm cũng không muốn bỏ qua cơ hội quan sát trận chiến này.

Nếu như có thể nhìn rõ ràng trận chiến giữa Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm, nếu có thể từ bên trong trận chiến của bọn họ nhìn ra nhược điểm của bọn họ, thì đối với hắn sẽ có lợi rất lớn.


Hơn nữa, hai người này chính là người đại biểu cho gia tộc Ninja Y Hạ, nếu như có thể hiểu rõ võ công của bọn họ, thì chẳng khác nào là đã biết rõ tất cả võ công của gia tộc Ninja Y Hạ, vạn nhất một ngày nào đó Nanh Sói cùng gia tộc Ninja Y Hạ xảy ra chiến đấu, thì biết rõ nhược điểm của đối phương luôn tốt hơn là chuyện gì cũng không biết a.

Thế công ngày càng hung mãnh, giống như sóng biến, từng lớp sóng liên miên bất tận không dứt, theo thời gian dần trôi Bách Địa Phong cảm giác có chút áp lực.

Hơn nữa, Bách Địa Phong chỉ cần vừa ra chiêu, thì Diệp Khiêm phảng phất giống như đã dự liệu được chiêu thức kế tiếp của hắn là gì, hơn nữa, Diệp Khiêm còn có thể nhanh chóng tìm ra lỗ thũng trong mỗi chiêu thức của Bách Địa Phong, chuyện này khiến cho Bách Địa Phong cảm thấy chấn động.

Nếu như tiếp tục như vậy thì Bách Địa Phong sẽ không năng lực có đánh trả, trong nội tâm của hắn không khỏi có chút khẩn trương cùng bất an.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, trào phúng nói: "Làm sao vậy? Bách Địa đại thiếu gia, nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ có chút sợ hãi ah.

Hay là chúng ta tạm thời dừng lại để cho anh có thời gian nghỉ ngơi một chút? Nếu không thì đợi tí nữa anh thua, anh lại nói là tôi đùa nghịch thủ đoạn gì đó."
"Hừ, không cần." Bách Địa Phong nói, "Tôi chưa từng biết sợ là gì? Tôi chính là đại thiếu gia của gia tộc Ninja Y Hạ, là người thừa kế gia tộc Ninja Y Hạ, tôi sao có thể sợ một kẻ lưu manh như anh?"
"Không sợ?" Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói, "Đã không sợ, vậy anh phát run như thế làm gì? Anh đừng có nói với tôi là anh bị bệnh Parkinson nha, tôi sẽ không tin đâu."
"Tôi đây là hưng phấn, hưng phấn vì hôm nay có thể giết chết anh." Bách Địa Phong nói.

Kỳ thật, đây bất quá là lời nói lừa mình dối người mà thôi, Bách Địa Phong cũng vô cùng rõ ràng, thật sự là hắn đang cảm thấy sợ hãi.

Hắn cũng không biết vì cái gì, cổ khí tức trên người Diệp Khiêm phảng phất có được lực lượng kỳ dị, khiến cho hắn cảm thấy lạnh hết cả người.

Nhìn thấy tình trạng của Bách Địa Phong như vậy, Bách Địa Đoàn Tàng tức giận hừ một tiếng, mắng: "Baka (ngu ngốc), cháu muốn ông phải nói với cháu thêm bao nhiêu lần nữa, cháu sao có thể bị người ta hù dọa như vậy được?"
"Bách Địa Đoàn Tàng, ông hãy tự lo cho mình a, cùng tôi đối chiến mà ông vẫn còn có thể phân tâm chiếu cố người khác, quả thật quá không đem Phục Bộ Thiên Tầm tôi để vào mắt đi a." Phục Bộ Thiên Tầm hừ lạnh một tiếng nói.

Tiếng nói rơi đi, thế công của Phục Bộ Thiên Tầm càng thêm mãnh liệt, một đao bổ thẳng xuống.


Bách Địa Đoàn Tàng nhất thời không kịp phòng thủ, nên đã bị ăn một đao, vết thương kéo dài trên người của hắn.

Cũng may là Bách Địa Đoàn Tàng kịp thời trốn tránh kịp, nếu không một đao kia chỉ sợ đã chém chết hắn rồi.

Bách Địa Đoàn Tàng hiểu rõ, hiện tại hắn đã không thể tiếp tục chú ý tới Bách Địa Phong rồi, nếu không thì ngay cả hắn cũng sẽ bị Phục Bộ Thiên Tầm giết chết.

Cao thủ quyết đấu, tối kỵ nhất chính là phân tâm, phải chuyên tâm ứng phó địch nhân trước mắt a.

Công phu của Bách Địa Đoàn Tàng vốn tương đương với Phục Bộ Thiên Tầm, một khi hắn phân tâm thì sẽ bị Phục Bộ Thiên Tầm chiếm thế thượng phong.

Phục Bộ Thiên Tầm đã bắt được cơ hội này, tự nhiên không chịu đơn giản bỏ qua, một chiêu không có kết quả, liền biến chiêu công kích tới.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, một mực bị Bách Địa Đoàn Tàng chiếm lấy thế thượng phong, trong nội tâm của Phục Bộ Thiên Tầm biệt khuất vô cùng, hôm nay có cơ hội xoay người, nên hắn đâu chịu buông tha cho Bách Địa Đoàn Tàng, muốn nhất cổ tác khí liền đem Bách Địa Đoàn Tàng cầm xuống.

Chỉ cần giải quyết Bách Địa Đoàn Tàng, thì những người còn lại của gia tộc Bách Địa cũng không thể gây loạn rồi, Phục Bộ Thiên Tầm có lòng tin sẽ đem toàn bộ gia tộc Bách Địa diệt trừ.

Bất quá, lời nói mặc dù như thế, nhưng muốn bắt được Bách Địa Đoàn Tàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bách Địa Đoàn Tàng cũng có thể xem là một vị thiên tài, tinh thông nhiều loại kiếm thuật, chiêu thức xảo trá tai quái, nên Phục Bộ Thiên Tầm rất khó có thể giữ vững được thế thượng phong.

Trung Trạch Khánh Tử nhìn thấy thấy Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm đánh bất phân thắng bại, trong nội tâm tự nhiên là cao hứng vô cùng.

Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, xem chừng Đằng Lâm Dực cũng sắp tới rồi, khuôn mặt của cô lộ ra nụ cười đắc ý.

Đợi đến lúc Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm lưỡng bại câu thương, như vậy có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, dễ dàng giải quyết hết tất cả đối thủ.

Cổ khí tức tà ác trong cơ thể Diệp Khiêm vận chuyển điên cuồng, tốc độ tấn công của hắn dần dần tăng nhanh hơn.


Áp lực của Bách Địa Phong càng lúc càng lớn, tuy Bách Địa Đoàn Tàng đã nhắc nhở hắn, thế nhưng mà đối mặt tình hình như vậy, Bách Địa Phong vẫn khó tránh khỏi có chút bối rối, chiêu thức của hắn cũng có chút lộn xộn.

Kinh nghiệm chiến đấu của Bách Địa Phong so với Diệp Khiêm thì kém đâu chỉ nghìn vạn dặm, tố chất tâm lý của hắn cũng không thể so với Diệp Khiêm.

Xem chuẩn thời cơ, Diệp Khiêm đột nhiên sử dụng một chiêu Bát Cực Thiếp Sơn Kháo đột nhiên đụng vào Bách Địa Phong.

Ngón giữa nắm tay phải của Diệp Khiêm nhô lên, trực tiếp đánh vào ngực của Bách Địa Phong.

Lập tức, chỉ thấy cả người Bách Địa Phong giống như diều bị đứt dây bị đụng bay ra ngoài.

Bởi vì ngực của hắn bị ngón giữa của Diệp Khiêm điểm trúng, cổ khí tức tà ác từ trong cơ thể Diệp Khiêm trùng trùng điệp điệp nện vào trái tim của Bách Địa Phong, hắn chỉ cảm thấy tức ngực, sau đó "Oa" một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

Trung Trạch Khánh Tử cuống quít đi lên nghênh đón, ôm lấy Bách Địa Phong, một bộ dạng giống như rất ân cần thần sắc, kêu lên: "Thiếu gia, đại thiếu gia, anh không sao chớ?" Ở bên trong ánh mắt của cô rõ ràng lộ ra vẻ đắc ý.

Cô cũng không có quan tâm đến sự sống chết của Bách Địa Phong, nếu như hắn chết thì là tốt nhất, miễn cho cô đợi tí nữa còn phải tự mình ra động.

Cô cũng không có sợ Diệp Khiêm, công phu của Diệp Khiêm cho dù có cao, thì đợi khi Đằng Lâm Dực mang ngươi đến đây, Diệp Khiêm cũng chỉ có thể bó tay chờ chết mà thôi.

Diệp Khiêm cũng không có để ý đến Bách Địa Phong đã ngất đi, khoan thai tự đắc quay đầu, một bộ dạng nhàn nhã nhìn xem trận đấu giữa Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm.

Trận đấu của hai người lúc này đã tiến vào giai đoạn gay cấn, công kích càng ngày càng mãnh liệt, căn bản không có chút chỗ trống nào để thở dốc.

Tin tưởng lúc này, nếu như người nào công kích chậm lại hoặc là bị chuyện gì ảnh hưởng, thì chỉ sợ sẽ bị đối phương đưa vào chỗ chết.

Bách Địa Đoàn Tàng nhìn thấy cháu của mình bị Diệp Khiêm đánh ngã xuống đất ngất xỉu, trong nội tâm tự nhiên là sốt ruột không thôi.

Tức giận nói: "Khánh Tử, cô còn ở chỗ này thất thần làm gì, còn không tranh thủ thời gian giết chết Diệp Khiêm." Vốn hắn đã bị thế công mãnh liệt của Phục Bộ Thiên Tầm bức bách có chút khẩn trương rồi, bây giờ lại nhìn thấy Bách Địa Phong bị đánh đến tình trạng ngất xỉu, trong nội tâm tự nhiên là bị ảnh hưởng, chiêu thức cũng có chút hỗn loạn rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi