Bách Địa Đoàn Tàng không phải là người ngu, nếu như ở thời điểm này còn không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã uổng phí làm người lãnh đạo gia tộc Ninja Y Hạ lâu nay rồi.
Hắn thật không ngờ, hết thảy đều giống như lời Diệp Khiêm nói, hết thảy đều là âm mưu của Trung Trạch Khánh Tử, là do cô liên hợp với Đằng Lâm Dực âm mưu chiếm lấy gia tộc Ninja Y Hạ.
Đến bây giờ, gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ lưỡng bại câu thương, để cho Đằng Lâm Dực nhặt được tiện nghi.
Hắn không sợ chết, thế nhưng mà, hôm nay đứa cháu trai mà hắn thương yêu nhất đang ở trong tay người khác, hắn khó tránh khỏi có chút sợ ném chuột vỡ bình.
Từ khi con trai của hắn Bách Địa Nhất Lang chết, Bách Địa Đoàn Tàng đem tất cả hi vọng ký thác vào Bách Địa Phong, đứa cháu này cũng không có để cho hắn thất vọng, tuổi còn trẻ mà đã chưởng quản tập đoàn Bách Địa, hơn nữa còn phát triển nó phi thường tốt, chuyện này để cho hắn cảm thấy an ủi không thôi.
Hắn chết cũng không sao, thế nhưng mà vô luận như thế nào thì hắn cũng không thể để cho cháu của hắn chết như vậy a, nếu như cháu của hắn chết rồi, thì hắn còn sống để làm gì nữa? Gia tộc Bách Địa cũng không còn tương lai gì hết?
Hắn hối hận vì đã không có nghe lời Diệp Khiêm nói, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra cục diện như vậy.
Thế nhưng mà bây giờ, cho dù hắn có hối hận thì cũng không thể làm nên chuyện gì, hắn chỉ có thể mong chờ có kỳ tích xuất hiện.
Nhưng mà, kỳ tích ở nơi nào? Ánh mắt của Bách Địa Đoàn Tàng không khỏi chuyển hướng sang Diệp Khiêm bên cạnh.
Đây có lẽ là hy vong duy nhất của hắn a? Ít nhất, vẻ mặt trấn định của Diệp Khiêm khiến cho hắn không thể không hoài nghi Diệp Khiêm hoàn toàn có lòng tin rời khỏi nơi đây, những chuyện này chỉ sợ cũng nằm trong dự đoán của Diệp Khiêm a? Thế nhưng mà, vừa rồi hắn lại muốn đối phó Diệp Khiêm, bây giờ Diệp Khiêm sẽ cứu hắn sao?
Phục Bộ Thiên Tầm cũng không có nhiều cố kỵ giống như Bách Địa Đoàn Tàng vậy, hắn biết rõ bản thân hắn hôm nay rất khó có thể sống sót rời khỏi nơi đây.
Hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ chính là cho dù hắn có chết, thì cũng muốn kéo theo Đằng Lâm Dực làm tấm đệm lưng.
Hắn không thể để cho Đằng Lâm Dực lợi dụng, mà không có bất cứ hành động đáp trả gì.
Nghe xong lời Đằng Lâm Dực nói, Trung Trạch Khánh Tử liền mang theo Bách Địa Phong đi đến bên cạnh Đằng Lâm Dực, kiều mỵ nói: "Đằng Lâm gia chủ, cuối cùng thì anh cũng đã đến, nếu như anh không đến thì chỉ sợ mạng của em cũng không giữ được a.
Vừa rồi lão già chết tiệt kia còn muốn giết chết em nữa a."
Nhìn thấy bộ dạng kiều mỵ kia, khiến cho Diệp Khiêm không khỏi rùng mình một cái, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi hướng một lão già làm nũng, thủy chung có chút chán ghét ah.
"Đừng sợ, tiểu bảo bối, không phải là anh đã đến rồi sao." Đằng Lâm Dực nói, "Yên tâm đi, đợi tí nữa anh sẽ thu thập bọn họ cho em." Vừa nói, Đằng Lâm Dực vừa kéo Trung Trạch Khánh Tử vào trong ngực của mình.
Ánh mắt liếc qua Bách Địa Phong đang nằm trên sàn nhà, mỉa mai nói: "Chậc chậc, đây là người trẻ tuổi nổi bật của gia tộc Ninja Y Hạ chúng ta sao? Tại sao là giống như con gà bại trận vậy, ngay cả một gã lính đánh thuê cũng thu thập không được, quả thật là làm mất hết mặt mũi của gia tộc Ninja Y Hạ chúng ta."
"Ai, tôi nói Đằng Lâm gia chủ, ông mắng Bách Địa Phong thì cứ mắng, sao lại vô duyên vô cớ đem tôi kéo vào để làm gì?" Diệp Khiêm buồn bực nói, "Tuy tôi chỉ là lính đánh thuê, nhưng tôi cũng không phải là quả hồng mềm, người nào cũng có thể niết."
"Vậy sao?" Đằng Lâm Dực cười lạnh một tiếng, nói, "Diệp tiên sinh rất trấn định a, chẳng lẽ anh không sợ tôi giết chết anh sao?"
"Đi ra lăn lộn, đã sớm tính trước chuyện này rồi.
Bất quá, không phải vừa rồi ông nói là muốn bắt tôi giao cho Hắc Long hội sao, cho nên tôi nghĩ ông sẽ không giết chết tôi." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Con gái của Thiên Diệp Trong Phu Nhị đương gia Hắc Long hội vẫn còn ở trong tay tôi, nếu như ông giết chết tôi, thì cô ấy nhất định sẽ bị giết chết, đến lúc đó Hắc Long hội nhất định sẽ trách tội xuống, ông có thể sẽ không dễ chịu nha."
Lông mày của Đằng Lâm Dực có chút nhíu lại, hắn không thể không thừa nhận lời Diệp Khiêm nói rất đúng sự thật, nếu như hắn giết chết Diệp Khiêm thì Thiên Diệp Thanh Cầm cũng sẽ bị giết chết, đến lúc đó mối quan hệ giữa hắn cùng Hắc Long hội sẽ không còn.
Nếu như không có Hắc Long hội ủng hộ, thì Đằng Lâm Dực quả thật không có tín tâm có thể thanh trừ dư nghiệt gia tộc Bách Địa cùng gia tộc Phục Bộ.
Huống hồ, hắn đã công nhiên phản bội Đảng Dân Chủ (JDP), người Đảng Dân Chủ (JDP) tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn a? Nếu như không có Hắc Long hội che chở, thì hắn nhất định sẽ bị giết chết.
Cười lạnh một tiếng, Đằng Lâm Dực nói: "Anh nói không sai, tôi quả thật sẽ không giết chết anh.
Bất quá, chỉ cần anh rơi vào trong tay tôi, thì tôi cũng sẽ không để cho anh sống an nhàn, hình phạt của gia tộc Ninja Y Hạ chúng tôi, chắc anh còn chưa có hưởng thụ qua a? Tôi cam đoan anh sẽ cảm thấy rất thoải mái."
Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm nói: "Ngay cả hình phạt của cơ quan tình báo trung ương (CIA) nước Mỹ tôi cũng đã hưởng thụ qua, thì nơi nào sẽ e ngại những hình phạt này a.
Huống hồ, tôi khuyên Đằng Lâm gia chủ vân nên cẩn thận chăm sóc tôi cho thỏa đáng, thân thể của tôi không được mạnh khỏe cho lắm, vạn nhất không chống chịu nổi, đi đời nhà ma thì Đằng Lâm gia chủ cũng sẽ gặp phải xui xẻo a." Dừng một chút, Diệp Khiêm lại nói tiếp: "Bất quá, tôi khuyên Đằng Lâm gia chủ cũng đừng nên quá đắc ý, chuyện này còn chưa kết thúc, ai thắng ai thua cũng còn chưa biết được.
Trung Trạch Khánh Tử cô thấy tôi nói có đúng không?".
Mỉm cười nhìn Trung Trạch Khánh Tử, hiển nhiên chính là là ám chỉ nàng.
Trung Trạch Khánh Tử tự nhiên là hiểu rõ ý tứ trong lới nói của Diệp Khiêm, chỉ là cô thật không ngờ Diệp Khiêm vậy mà đối với mình biết rõ ràng như vậy, cô có chút không rõ tại sao Diệp Khiêm lại biết kế hoạch của mình.
Bất quá, chuyện đã đến một bước này, tự nhiên là không có khả năng dừng lại, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Chỉ là, Trung Trạch Khánh Tử âm thầm quyết định, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Diệp Khiêm còn sống rời khỏi nơi đây, nếu không thì đúng là thả hổ về rừng hậu hoạn vô cùng.
Trung Trạch Khánh Tử lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, cũng không nói lời nào.
Đằng Lâm Dực hiển nhiên cũng không biết trong đó nội tình, cũng không có bất kỳ hoài nghi nào, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Đã sớm nghe nói Lang Vương Diệp Khiêm cơ trí hơn người, tôi thật sự rất muốn biết, hôm nay, anh làm thế nào để rời khỏi nơi đây."
"Ha ha, có lẽ tôi phải cám ơn sự khích lệ của Đằng Lâm gia chủ a, bất quá tôi cũng không có tính toán rời khỏi nơi đây." Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói.
Đằng Lâm Dực hiển nhiên cũng không phải là người am hiểu đấu võ mồm, căn bản không phải là đối thủ của Diệp Khiêm, sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, liền đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Bách Địa Đoàn Tàng, nói: "Bách Địa Đoàn Tàng, tôi biết rõ đây là đứa cháu trai mà ông thương yêu nhất, nếu như ông không muốn nó có việc gì thì ông tốt nhất hãy ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống đầu hàng, bằng không mà nói thì đừng có trách tôi tâm ngoan thủ lạt.
Tôi rất sợ ông, ông có biết không? Công phu của ông cao như vậy, tôi sợ ông giết chết tôi a."
Bách Địa Đoàn Tàng cười lạnh một tiếng, nói: "Nó thân là con cháu của gia tộc Bách Địa, cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, nếu như ông muốn động thủ thì cứ ra tay a.
Thế nhưng mà ông đừng mơ là tôi sẽ hướng ông đầu hàng."
"Vậy sao?" Đằng Lâm Dực một bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn cũng không vội lấy giải quyết chuyện này.
Dù sao hiện tại Bách Địa Đoàn Tàng cùng Phục Bộ Thiên Tầm vô luận như thế nào thì cũng đừng nghĩ có thể sống sót rời khỏi nơi đây, hắn vừa vặn có thể thống khoái chơi một chút, cũng đem những oán hận trong lòng mấy năm nay phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Quay đầu nhìn Trung Trạch Khánh Tử, Đằng Lâm Dực nói: "Tiểu bảo bối, đem tiểu tử này cứu tỉnh, anh muốn nhìn thử xem nó có phải là hạng người ham sống sợ chết hay không?."
"Vâng, Đằng Lâm gia chủ." Trung Trạch Khánh Tử lên tiếng, đặt tay lên hạ thân của Bách Địa Phong bấm véo vài cái.
Chỉ thấy Bách Địa Phong chậm rãi mở to mắt, sau khi nhìn thấy Trung Trạch Khánh Tử, liền nở nụ cười cảm kích một chút.
Hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, Bách Địa Phong hô một chút liền đứng lên, phát hiện ông nội của hắn cùng Phục Bộ Thiên Tầm đều bị thương nặng, không khỏi chấn động.
Sau khi nhìn thấy Đằng Lâm Dực cũng ở nơi đây, lập tức như bắt được cứu tinh, nói: "Đằng Lâm gia chủ, ông đã tới, Phục Bộ Thiên Tầm có ý đồ làm phản, ông hãy mau bắt ông ấy lại.
Còn có Diệp Khiêm, hết thảy mọi chuyện đều là do nó ra tay cản trở, hôm nay tuyệt đối không thể để cho nó rời khỏi nơi đây."
Đằng Lâm Dực có chút cười cười, nói: "Bách Địa đại thiếu gia đây là đang ra lệnh cho tôi sao?"
Lông mày của Bách Địa Phong có chút nhíu lại, nói: "Đằng Lâm gia chủ, ông đây là có ý gì?"
"Có ý tứ gì? Ông ta đang cười thằng ngốc anh đó." Diệp Khiêm bĩu môi, nói, "Chẳng lẽ anh không nhìn ra, hết thảy mọi chuyện đều là âm mưu của Trung Trạch Khánh Tử cùng Đằng Lâm Dực sao? Đều sắp chết đến nơi rồi, mà còn nghĩ đến chuyện đối phó tôi, tôi xem như phục anh rồi."
Bách Địa Phong hơi sững sờ, ánh mắt không khỏi chuyển hướng Bách Địa Đoàn Tàng, hiển nhiên là đang hỏi thăm hắn.
Bách Địa Đoàn Tàng hung hăng trợn mắt nhìn Bách Địa Phong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ông đã sớm nói với cháu rồi, không nên trầm mê nữ sắc, kêu cháu cách cô gái này xa một chút, nhưng cháu vẫn không nghe.
Hiện tại tốt rồi, gia tộc Bách Địa chúng ta sắp bị hủy trong tay cô gái này rồi."
Tựa như sấm sét giữa trời quang, Bách Địa Phong vô luận như thế nào cũng thật không ngờ, tình nhân của hắn vậy mà bán đứng hắn, vậy mà liên hợp với Đằng Lâm Dực âm mưu tạo phản đối phó hắn, hắn quả thật không thể tin được.
Quay đầu nhìn về phía Trung Trạch Khánh Tử, Bách Địa Phong nói: "Khánh Tử, chuyện này có thật là như thế không? Hết thảy đều là kế hoạch của cô? Là cô phái người ám sát tôi sau đó hãm hại Phục Bộ gia chủ? Là cô liên hợp với Đằng Lâm Dực âm mưu đối phó gia tộc Bách Địa tôi?"
"Chuyện đã bày ra ở trước mắt, anh chẳng lẽ không thấy rõ sao?" Trung Trạch Khánh Tử nói, "Anh cho rằng tôi sẽ thích anh sao? Người tôi thích chính là Đằng Lâm gia chủ, chỉ có người đàn ông giống như Đằng Lâm gia chủ mới có mị lực hấp dẫn tôi.
Về phần anh? Hừ, chỉ là thứ bỏ đi."
Khóe miệng của Bách Địa Phong không ngừng co rúm lấy, hiển nhiên là phẫn nộ không thôi, hung hăng trừng mắt Trung Trạch Khánh Tử nói: "Cô là đồ nữ nhân rắn rết, uổng công tôi đối với cô tốt như vậy, vậy mà cô lại bán đứng tôi?"
"Đừng đem mình nói vĩ đại như vậy, anh đối với tôi tốt hay là xấu, chỉ có anh là người rõ ràng nhất.
Hừ, nếu như không phải suy nghĩ vì đại cục, thì tôi đã bị anh sai sử giống như nô lệ rồi." Trung Trạch Khánh Tử nói.
Sau đó lại quay đầu nhìn Đằng Lâm Dực, làm nũng nói: "Đằng Lâm gia chủ, anh cần phải làm chủ cho người ta a, lúc em ở bên cạnh Bách Địa Phong, thì em toàn bị Bách Địa Phong khi dễ, anh nhất định phải báo thù cho em ah.".