SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có chút lắc đầu, nói: "Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Không nghĩ tới, nó vẫn lưu lại hậu chiêu như vậy.

Cho tới nay, tôi đều cho rằng công phu của nó thuộc loại nhu hòa, thiếu khuyết cương mãnh chi khí, xem ra là tôi đã sai rồi ah.

Lúc trước tôi và nó cùng bái một sư phụ, tuy sư phụ đã dốc túi truyền thụ, nhưng tôi lại chỉ yêu thích Bát Cực Quyền, bởi vì nó có thế công hung mãnh, có xu thế Hoành Tảo Thiên Quân.

Còn nó thì lại thích Thái Cực Quyền, ưa thích lấy nhu thắng cương.

Thật không ngờ, một thân công phu cương mãnh của nó cũng không kém hơn tôi chút nào a."
Đây cũng không phải là Diệp Khiêm cố ý tàng tư.

Lúc trước thật sự rất thích Thái Cực Quyền, ưa thích loại vị đạo tứ lạng bạt thiên cân này, thế nhưng mà công phu của hắn đã đạt đến trình độ nhất định, nếu muốn tiến bộ thì rất khó khăn.

Mà nếu như muốn đánh vỡ bình cảnh này, thì nhất định phải dùng một lối tắt khác, chính là tu luyện một loại công phu khác hoàn toàn so với công phu đang dùng hiện tại, từ đó mới có thể khiến cho công phu hiện tại tiến bộ.

Vô luận là ngoại gia quyền hay là nội gia quyền, đều chẳng qua là một môn quyền pháp mà thôi, chẳng qua là phương pháp tu luyện khác nhau mà thôi.

Thế nhưng mà cũng bởi vì phương pháp tu luyện khác nhau, lại thường có thể đền bù chỗ thiếu hụt của nhau, từ đó có thể giúp cho công phu của mình tăng lên.

"Xem ra anh ấy ngay cả anh cũng giấu giếm a, anh ấy cũng không hiền hậu ah." Lâm Phong có chút lắc đầu, vừa cười vừa nói.

Hắn tự nhiên không phải là đang trách cứ Diệp Khiêm, chỉ là một loại phương thức trêu đùa mà thôi.

Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.


Mặc dù nói những chiêu thức Diệp Khiêm đang dùng uy lực vô cùng, nhưng cũng không phải là nói công phu của Diệp Khiêm còn cao hơn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe a.

Đối với thiên phú của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Diệp Khiêm vẫn luôn bội phục không thôi, những năm gần đây công phu của hắn có chút tiến bộ, thì công phu của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng có tiến bộ vượt bậc.

Cho dù Diệp Khiêm tu luyện thành công những chiêu thức cương mãnh này, thì hắn cũng không cho rằng hắn có thể đánh bại Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, hơn nữa, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ muốn đánh bại Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.

Thế công của Diệp Khiêm càng ngày càng mãnh liệt, chiêu thức ra càng ngày càng nhanh, mà ngay cả chút ít sơ hở cũng bởi vì tốc độ ra đòn quá nhanh nên thuận lợi che giấu đi, Cho dù Địch Nhượng có nhìn ra sơ hở, thì cũng không có biện pháp bắt lấy sơ hở để công kích Diệp Khiêm.

Bất quá, nếu như đổi lại là Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thì sẽ là một cảnh tượng khác a.

Nếu như Diệp Khiêm để lộ ra sơ hở, thì Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhất định có thể nhanh chóng chuẩn xác nắm bắt lấy.

"Phanh" một tiếng, hai nắm đấm của Diệp Khiêm đột nhiên nện vào trên người Địch Nhượng, lập tức đem cả người hắn đánh bay ra ngoài, đụng vào dây thừng xung quanh lôi đài.

Địch Nhượng thuận thế giơ tay bắt lấy dây thừng, ổn định lại thân thể của mình, lúc muốn phản kích, thì lại phát hiện bản thân hắn không còn có chút khí lực nào hết.

Xem ra một đòn vừa rồi của Diệp Khiêm khiến cho hắn bị thương không nhẹ.

"Tôi thua!" Địch Nhượng ảo não nói, vẻ mặt chán chường, biểu lộ cô đơn và tuyệt vọng.

Hắn thua không chỉ về mặt công phu, mà còn thua mất tôn nghiêm của mình, thua mất giấc mộng của mình, thậm chí thua luôn tương lai của mình.

"Muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên a."
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Anh có khi nào nói muốn giết em a? Phương pháp giết người có rất nhiều loại, nếu như anh muốn giết em, thì tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp như vậy."
"Cho dù anh không giết tôi, thì tôi cũng sẽ không cảm kích anh đâu.


Muốn để cho tôi làm tay sai cho anh, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra, tôi biết rõ loại người giống như anh thích nhất là nhìn thấy cái gì? Anh không phải là muốn nhìn thấy loại người giống như tôi bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay sao, cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ đều muốn nịnh bợ anh.

Tôi nói cho anh biết, anh sai rồi, tuy Địch Nhượng tôi không phải là đại nhân vật nào, cũng không có năng lực gì, thế nhưng mà ít nhất thì tôi còn có mấy phần cốt khí." Địch Nhượng dứt khoát kiên quyết nói.

"Cốt khí?" Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, nói, "Một người ngay cả cơ hội bày ra trước mặt của mình nhưng lại không biết quý trọng, thì chính là kẻ ngu dốt, không có thuốc chữa, là người vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành người thành công."
"Hừ, thế nhưng mà nếu vì thành công, liền đánh đổi tôn nghiêm của mình thì thành công lại có làm được cái gì? Vẫn bị người ta nhạo báng là một kẻ phế vật mà thôi." Địch Nhượng nói.

"Địch..." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe há to miệng, vừa định muốn nói ra, Diệp Khiêm lại phất tay cắt đứt lời nói của hắn.

Hướng về phía Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nở nụ cười có chút áy náy, Diệp Khiêm cho hắn một ánh mắt, hắn hiểu ý, liền không nói thêm gì nữa.

Sau đó, ánh mắt của Diệp Khiêm lại hướng đến trên người Địch Nhượng, nói: "Cái gọi là tôn nghiêm, bất quá chỉ là một loại tâm lý tự ti trong một khoảng thời gian dài của em mà thôi.

Thù hận trong tâm lý của em quá nghiêm trọng, có phải em cảm thấy tất cả những người có tiền trên thế giới này đều là người từ nhỏ đã giàu có?.

Anh nói cho em biết, không phải.

Anh biết rõ em là người Ân Độ, là người dân nghèo sống dưới đáy xã hội Ấn Độ, em muốn liều mạng dùng đôi tay của mình để cải biến vận mệnh của mình, tuy nhiên lại vấp phải trắc trở khắp nơi.

Anh cũng không ngại nói thẳng cho em biết, đúng vậy, anh quả thật có ý muốn lôi kéo em về bên cạnh anh, thế nhưng mà anh có nói là muốn cướp đoạt sự tôn nghiêm của em sao? Anh có thể nói cho em biết, bên trong những huynh đệ của anh, có rất nhiều người có công phu còn cao hơn em, cho nên cho dù thiếu đi em thì đối với anh cũng không là gì hết.

Anh chỉ cảm thấy trên người của em còn có mấy phần đáng giá để anh trợ giúp, cho nên anh mới nguyện ý cho em cơ hội, bởi vì anh cũng từng giống như em, cũng từng sinh hoạt dưới đáy xã hội, chịu đủ sự cười nhạo cùng mỉa mai của người khác, nếm hết thế gian ấm lạnh.

Chút ít vũ nhục mà em chịu đựng thì tính toán là gì? So với anh thì không đáng giá nhắc tới."
Địch Nhượng có chút sửng sốt một chút, hiển nhiên là hắn không ngờ Diệp Khiêm cũng từng có cuộc sống giống như hắn, ánh mắt không khỏi chuyển hướng về phía Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ở dưới đài.


Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe là ân nhân cứu mạng của hắn, vì vậy hắn tự nhiên tin tưởng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.

Nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhẹ gật đầu, nhưng cũng không có nói lời nào.

Địch Nhượng biết rõ lời Diệp Khiêm nói chỉ sợ là sự thật.

"Em cho rằng em tới tham gia giải thi đấu võ thuật là có thể cải biến vận mệnh của mình sao? Hừ, em đối với xã hội này còn chưa hiểu thấu triệt a.

Không nói đến chuyện công phu của em có thể đánh tới trận chung kết hay không, cho dù em tiến vào trận chung kết, thì em cũng tuyệt đối không đoạt được chức quán quân.

Em đừng nghĩ đây là giải thi đấu công bình, đây chẳng qua là công phu mặt ngoài mà thôi, nương theo giải thi đấu võ thuật lần này, em có biết là có bao nhiêu sòng bạc ngầm tiến hành giao dịch sao? Chỉ cần em ảnh hưởng đến việc buôn bán của những sòng bạc ngầm này, thì cuộc sống của em sẽ chấm dứt.

Chớ nói chi là, người tham gia giải thi đấu võ thuật lần này đều là cao thủ số một số hai của một số thế lực lớn, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho em đoạt chức quán quân." Diệp Khiêm chậm rãi nói.

Địch Nhượng có chút trầm mặc, sửng sờ không biết phải làm sao.

Hắn không muốn tin tưởng vào những lời Diệp Khiêm nói, nhưng dựa theo kinh nghiệm sống nhiều năm của hắn, thì sự thật quả đúng là như thế.

Thế nhưng mà, đây là cơ hội duy nhất của hắn, là cơ hội để hắn biến ước mơ thành sự thật, nếu như ngay cả cơ hội lần này hắn cũng bỏ lỡ, thì hắn không biết hắn còn có thể mong đợi điều gì.

"Chỉ cần em nguyện ý, anh có thể cho em ngồi lên vị trí quán quân giải thi đấu võ thuật lần này.

Thậm chí, là cho em từ nay về sau công thành danh toại, không cần phải bị người ta cười nhạo cùng coi thường như trước kia nữa." Diệp Khiêm nói, "Mấu chốt là phải xem em có can đảm này hay không?."
Địch Nhượng có chút ngẩn người, lông mày lúc nhíu chặt lúc lại buông lỏng ra.

Không thể không nói, mỗi câu mỗi chữ của Diệp Khiêm đều đang đả kích lòng của hắn, từng chút từng chút mở ra phòng bị của hắn, mở ra tâm lý tự ti của hắn.

"Điều kiện là gì?" Địch Nhượng hỏi.

Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tươi, hắn sợ nhất chính là Địch Nhượng không chịu nói, chỉ cần Địch Nhượng nói ra, thì đã nói lên hắn đã thành công hơn phân nửa.


"Điều kiện chỉ có một, chính là anh sẽ xem em giống như huynh đệ của anh, anh cũng hi vọng em sẽ anh là huynh đệ của em.

Nếu như tương lai em nhìn thấy anh không vừa mắt, hoặc là cảm thấy anh có chỗ nào có lỗi với em, thì em chỉ cần nói với anh một tiếng là tốt rồi, anh cũng sẽ không yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì, em đi dương quan đạo của em, còn anh sẽ đi cầu độc mộc của anh.

Lúc gặp lại, là địch là bạn, liền do em tự quyết định." Diệp Khiêm chậm rãi nói.

Cả người Địch Nhượng triệt để mộng rồi, quả thật là không thể tin được, cái này mà cũng có thể xem là điều kiện sao? Cái này hoàn toàn là đối với hắn có lợi nha.

Địch Nhượng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Khiêm, miệng ngập ngừng, nhưng không biết nên nói cái gì? Cự tuyệt, tựa hồ là có chút không biết tán thưởng a; đồng ý, vạn nhất kết quả cuối cùng cũng không phải như vậy thì sao? Địch Nhượng cũng không muốn thiếu nợ nhân tình a, đến lúc đó dù cho biết rõ Diệp Khiêm là tên khốn kiếp, thì hắn cũng không có cách nào bứt ra.

"Địch Nhượng, em tin anh không?" Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chậm rãi nói.

Quay đầu nhìn Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, Địch Nhượng nói: "Anh là ân nhân cứu mạng em, em tự nhiên là tin ngươi rồi.

Mạng của em là do anh cứu, anh muốn em làm cái gì đều được, dù bắt em đi chết thì em cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút."
"Tốt." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe khẽ gật đầu, nói, "Nếu như em tin lời anh, thì em hãy đi theo Diệp Khiêm đi.

Một con người khi còn sống cũng không có bao nhiêu lần cơ hội, bỏ qua một lần có khả năng sẽ bỏ lỡ cả đời.

Tuy Diệp Khiêm không phải là đại nhân vật hô phong hoán vũ gì, nhưng Diệp Khiêm quả thật có thể giúp em giảm bớt rất nhiều đường vòng quanh co không cần thiết, để cho con đường thành công của em càng thêm thông thuận một chút."
"Ân nhân nói như vậy, em tự nhiên tin tưởng, em cũng tin tưởng anh ấy có năng lực như thế." Địch Nhượng nói, "Thế nhưng mà, thiên hạ này không có bữa cơm trưa miễn phí, giống như lời anh ấy đã nói, công phu của em chỉ bình thường mà thôi, trên người cũng không có chỗ nào ưu tú, em cũng không biết tại sao anh ấy lại giúp em.

Nếu như nói là vì đã từng trải qua cuộc sống giống như em thì em không tin, trên cái thế giới này người trải qua cuộc sống như vậy rất nhiều, chẳng lẽ gặp người nào là anh ấy liền giúp người ấy sao?"
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Tốt.

Nếu như em nhất định muốn anh nói ra nguyên nhân thì anh có thể nói cho em biết, là vì anh nhìn trúng công phu của em, nhìn trúng thuật Yoga của em.

Đương nhiên, anh sẽ không cần em dạy anh, cũng sẽ không yêu cầu em dạy bất luận kẻ nào; bất quá có một điểm, nếu như về sau gặp được người tu luyện thuật Yoga giống như em, thì em phải nói cho anh biết nhược điểm của bọn họ ở chỗ nào.

Như thế nào? Chuyện này có lẽ không khó làm a?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi