Phần ỷ lại này, lại khiến cho Diệp Khiêm có một loại cảm giác sợ hãi, hắn sợ bản thân hắn sẽ hãm sâu vào trong đó không cách nào tự kìm chế, sợ hãi chính mình sẽ ỷ lại vào phần cảm giác này.
Nếu như là vậy thì sau này hắn làm sao có thể đối mặt với những khó khăn mà hắn sẽ gặp trong tương lai? Hắn làm sao còn có thể phấn đấu quên mình không để ý tới sinh tử giống như trước? Loại người làm nghề giống như hắn, nếu như không thể bỏ qua chuyện sinh tử thì sẽ rất dễ chết.
Chỉ có quên đi cảm giác sợ hãi khi tử vong, thì mới có thể sống lâu hơn một chút.
Đã đến cửa ra vào nơi Diệp Chính Nhiên từng ở, Diệp Khiêm ngừng cước bộ của mình lại, hít thật sâu một hơi, quay đầu lại đi ra khỏi đó.
Ở phía bên trong, Đường Thục Nghiên hiển nhiên cũng nhìn thấy Diệp Khiêm, biểu hiện do dự của hắn vừa rồi bà cũng nhìn thấy rõ ràng ở trong mắt.
Đối với cách làm của Diệp Khiêm như vậy, bà cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thở dài mà thôi, bất quá trong nội tâm lại có loại cảm giác rất không thoải mái.
Ngay lúc vừa rồi, bà rất khát vọng Diệp Khiêm có thể tiến vào, thế nhưng mà Diệp Khiêm cũng cũng không có tiến vào.
Bất quá, Diệp Khiêm có thể biết rõ bà không có tham gia thọ yến, hơn nữa còn tới nơi này tìm bà, thì bà đã rất thỏa mãn.
Không biết vì cái gì, từ tối hôm qua sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm, trong nội tâm Đường Thục Nghiên đối với khát vọng con trai mình còn sống càng ngày càng sâu, nỗi nhớ con cũng càng ngày càng đậm.
Nếu như con của bà không chết, thì có lẽ cũng cỡ tuổi Diệp Khiêm rồi, bà thậm chí nhịn không được âm thầm nghĩ, nếu như Diệp Khiêm là con của bà thì thật tốt biết bao ah.
Bất quá, bà rất rõ ràng, chuyện này là không thể nào.
Mặc kệ mình cùng Diệp Khiêm có hợp ý với nhau cỡ nào, thì Diệp Khiêm thủy chung cũng không phải là con trai của mình, hơn nữa còn có An Tư ở bên cạnh Diệp Khiêm, bằng tính cách của An Tư, tin tưởng bà ấy tuyệt đối sẽ không cho phép Diệp Khiêm cùng mình lui tới quá mật thiết.
Nghĩ tới đây, Đường Thục Nghiên nhịn không được âm thầm thở dài.
Tiểu Thúy ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Đường Thục Nghiên như vậy, cũng âm thầm thở dài, nói: "Nhị phu nhân, em thật sự không hiểu nổi, tại sao chị lại giúp bọn họ như vậy? Trong tương lai không biết bọn họ sẽ đối với chị như thế nào nữa đây, chị cần gì phải làm như thế."
Đường Thục Nghiên nở nụ cười một chút, nói: "Không quản chuyện bọn họ sẽ đối với chị như thế nào, chị chỉ làm việc mà chị cho rằng đáng làm mà thôi.
Diệp Khiêm là con trai của Chính Nhiên, thì nên trở về Diệp gia.
Huống hồ, An Tư còn vì Chính Nhiên lưu lại huyết mạch.
Kỳ thật, bà ấy cũng là người phụ nữ đáng thương.
Em yên tâm đi, chị tin tưởng chỉ cần lão gia tử còn sống, thì bà ấy cũng không nhấc lên nổi sóng gió gì."
Tiểu Thúy cũng không biết nên nói thế nào rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.
Diệp Khiêm bất tri bất giác, đi đến bên trong một cái sân, từ rất xa đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quát lớn, không khỏi khiến cho Diệp Khiêm từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở giữa sân nhỏ, một người thanh niên trẻ tuổi đang tập luyện quyền pháp.
Quyền pháp mạnh mẽ hữu lực, lúc vung vẩy cánh tay mang theo tiếng gió ồ ồ.
Quyền pháp đại khai đại hợp, rất có phong cách quý phái, chỉ là nó thiếu đi một loại cảm giác, cụ thể là cái gì, thì Diệp Khiêm cũng nói không nên lời, hắn chỉ cảm thấy bộ quyền pháp này thiếu lực sát thương.
Tuy nó có phong cách quý phái, nhưng nếu như cùng người khác đối chiến thì chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt.
Diệp Khiêm cũng không có quấy rầy người thanh niên trẻ tuổi kia, một mực lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn xem, cho đến khi người thanh niên trẻ tuổi luyện xong bộ quyền pháp, mới mỉm cười vỗ tay, nói: "Đánh rất hay a."
Người thanh niên trẻ tuổi hơi sững sờ, xoay đầu lại, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm thì trên mặt rõ ràng lộ ra một tia kinh ngạc, nói: "Anh là ai?"
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Tôi là ai cũng không trọng yếu, ngược lại là anh, anh là ai? Là người Diệp gia hả? Hẳn không phải a, nếu như là người Diệp gia thì đã tham dự thọ yến 80 tuổi của lão gia tử rồi?"
"Hừ, tôi nào có tư cách kia, Diệp gia có thể cho tôi một nơi sống yên ổn thì đã xem là ân huệ lớn lao đối với tôi rồi, còn việc tham dự thọ yến của lão gia tử, tôi cũng không có phúc khí như vậy." Người thanh niên trẻ tuổi có chút tức giận bất bình tự giễu nói, ngôn ngữ kia rõ ràng để lộ ra hận ý đối với Diệp gia.
Chuyện này khiến cho Diệp Khiêm có chút suy nghĩ không thông, người có thể ở chỗ này, rất rõ ràng là người Diệp gia, nếu là người Diệp gia, thì tại sao lại không có đi tham dự thọ yến của lão gia tử?
Diệp Khiêm nhìn lướt qua bốn phía, cái sân nhỏ này phi thường vắng vẻ, xem ra người trẻ tuổi này hẳn không phải là người Diệp gia dòng chính, mà là chi thứ a? Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tôi có thể vào không?"
Khóe miệng của người thanh niên trẻ tuổi nở ra một nụ cười lạnh, nói: "Anh còn không có nói cho tôi biết anh là ai? Diệp gia cũng không phải là nơi mà anh có thể tùy tiện đi lại, anh có thể ở trong Diệp gia qua lại tự nhiên, chắc hẳn là tới mừng thọ lão gia tử, hơn nữa trong giang hồ còn có địa vị rất cao a?"
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Ta không biết anh đây là đang khích lệ tôi, hay là đang châm chọc tôi nữa.
Đúng là tôi tới mừng thọ lão gia tử, tuy nhiên tôi lại không có địa vị gì trong giang hồ, nếu quả thật phải nói, thì tôi cũng chỉ có thể xem là một con chim non mới bước vào giang hồ mà thôi.
Tôi tên là Diệp Khiêm, Khiêm của khiêm tốn."
Người thanh niên trẻ tuổi có chút sửng sốt, kinh ngạc nói: "Anh cũng họ Diệp? Vậy anh..."
"Có người nói tôi là người Diệp gia, cũng có người nói tôi không phải là người Diệp gia.
Bất quá, chuyện này đối với tôi mà nói cũng không có trọng yếu, có phải người Diệp gia hay không, thì Diệp Khiêm tôi cũng không thêm được cái gì, cũng sẽ không thiếu đi cái gì, càng sẽ không cải biến bất cứ cái gì." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói, "Tốt rồi, hiện tại anh đã biết rõ tên của tôi rồi, xuất phát từ lễ phép, cũng có thể cho tôi biết tên của anh là gì a?"
"Diệp Hàn Lẫm." Người thanh niên trẻ tuổi nói, "Nghe anh nói chuyện thật có ý tứ, anh hãy vào đi.
Mặc kệ anh có phải là người Diệp gia hay không, thì anh cũng có thể xem là người khôi hài, mau vào trong đây tâm sự a."
Diệp Khiêm mỉm cười, cất bước đi vào, ánh mắt tùy ý lườm một chút, ha ha vừa cười vừa nói: "Không tệ a, hoàn cảnh ưu mỹ thanh tĩnh, tôi nghĩ, nơi đây có lẽ là một địa phương khác của Diệp gia a."
"Tôi không biết anh đây là đang khích lệ, hay là đang châm chọc.
Nơi đây nói thật dễ nghe thì là hoàn cảnh ưu mỹ thanh tĩnh, nói khó nghe chính là nơi chim không thèm ỉa a, dù sao tôi cũng không thấy nó có chỗ tốt nào." Diệp Hàn Lẫm thản nhiên nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, tiểu tử này xem ra cũng có vài phần tương tự hắn a, cũng là một người có tính tình quật cường.
"Diệp Hàn Lẫm, vậy anh hẳn là người Diệp gia rồi, xế chiều hôm nay sẽ diễn ra thi đấu luận võ giữa các hậu bối Diệp gia, anh không đi tham gia sao?" Diệp Khiêm hỏi.
"Tôi đương nhiên sẽ đi, chúng tôi chờ đợi thời gian dài như vậy, chính là vì chờ đợi ngày này.
Tôi muốn cho những người Diệp gia dòng chính kia nhìn thấy rõ ràng, bọn họ không phải là tương lai Diệp gia, mà tôi mới là tương lai Diệp gia.
Tôi muốn ở trên võ đài đường đường chính chính đánh bại người Diệp gia dòng chính, tôi muốn cho lão gia tử nhìn thấy rõ ràng, người chi thứ chúng tôi cũng không phải là người không thể trọng dụng." Diệp Hàn Lẫm kiên định nói.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy một loại hận ý mãnh liệt đối với Diệp gia, cùng với một loại dục vọng mãnh liệt muốn trở nên nổi bật.
Trong nội tâm Diệp Khiêm có một chút xúc động, trên người người thanh niên trẻ tuổi này tựa hồ có bóng dáng của hắn lúc trước.
Lúc trước, hắn không phải cũng là như vậy sao? Không phải cũng có dục vọng mãnh liệt muốn trở nên nổi bật? Tuy Diệp Khiêm còn không rõ ràng mối quan hệ giữa Diệp Hàn Lẫm cùng Diệp gia, nhưng đại khái có thể suy đoán một chút, chắc hẳn Diệp Hàn Lẫm chính là người Diệp gia chi thứ a? Loại phân chia dòng chính cùng chi thứ này rất dễ đả thương tự tôn con người, hơn nữa, người chi thứ vĩnh viễn chỉ có thể vì người dòng chính làm mai mối.
Không chỉ như thế, bọn họ ở trước mặt người dòng chính cũng không có bất kỳ địa vị gì.
Loại tập tục phong kiến xấu này, một mực cũng không có cải thiện, một mực kéo dài xuống.
Ngay cả người có tài kinh thế tuyệt luân như lão gia tử Diệp Phong Mậu cũng không có đi thử cải biến loại tập tục xấu này, có lẽ ở trong đó còn có lo nghĩ của ông ấy, nhưng Diệp Khiêm cảm thấy cách làm như vậy chưa hẳn là tốt nhất.
Nhìn Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười một chút, nói: "Mộng tưởng không tệ, bất quá muốn thực hiện mộng tưởng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Giải thi đấu luận võ giữa các hậu bối Diệp gia, mặc dù nói chỉ cần là người Diệp gia liền có thể lên đài, nhưng mà có thể thủ vững võ đài hay không thì cần phải có bản lĩnh thật sự."
Lông mày Diệp Hàn Lẫm có chút cau lại, nói: "Như thế nào? Anh cảm thấy công phu của tôi vừa rồi không phải là đối thủ của bọn họ sao?"
Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Tôi không có xem qua công phu của bọn họ, cho nên cũng không biết giữa các anh thì ai mạnh ai yếu.
Anh đã có ý định đánh bại bọn họ, thì chắc hẳn anh biết rõ công phu của bọn họ hơn tôi mới đúng, không phải sao? Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng nha."
"Mặc dù không có chính thức cùng bọn họ giao thủ, nhưng công phu của bọn họ tôi lại nắm trong lòng bàn tay.
Cho nên, muốn đánh bại bọn họ cũng không khó." Diệp Hàn Lẫm tự tin nói.
Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tuy anh rất tự tin, bất quá tôi lại cảm thấy công phu của anh còn có chỗ thiếu hụt rất lớn.
Ví dụ như bộ quyền pháp của anh vừa rồi a, tuy là đại khai đại hợp rất có phong cách quý phái, nhưng lại thiếu đi lực sát thương.
Ừ, nói như thế nào đây, chính là thiếu khí phách tìm đường sống trong cõi chết a."
Diệp Hàn Lẫm có chút ngẩn người, lông mày chăm chú nhíu lại, tựa hồ là đang suy tư lời Diệp Khiêm nói.
Sau nửa ngày, Diệp Hàn Lẫm quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Tôi vẫn có chút không rõ."
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, âm thầm thầm nghĩ, xem ra tiểu tử này là một kẻ chỉ biết vùi đầu luyện võ, là một võ si a, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến.
Cũng thế, đã hôm nay bị mình gặp phải, lại giống như cùng mình rất hợp duyên, mình hãy giúp hắn một tay a.
Chậm rãi đứng lên, Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Có hứng thú luận bàn một chút hay không?"
Diệp Hàn Lẫm hơi sững sờ, ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, sau đó mỉm cười, đứng lên.
Từ khi cha mẹ của hắn chết, không còn có người nào cùng hắn luận bàn tỷ thí, bởi vậy, hắn cũng không biết công phu của mình đã đến cảnh giới nào, hắn chỉ biết rõ là mỗi ngày hắn đều vùi đầu khổ luyện..