SIÊU CẤP BINH VƯƠNG


Nhan Tư Thủy là đại đệ tử của cự tử Mặc Giả Hành Hội, mà Mặc Giả Hành Hội hiện tại đang do đệ tử Ám Mặc khống chế, sớm muộn có một ngày, Mặc Long sẽ đi đoạt lại thứ vốn thuộc về hắn.

Lúc đó, Nhan Tư Thủy nhất định sẽ trở thành chướng ngại vật của Mặc Long, Trận chiến giữa Diệp Khiêm cùng cô ấy chỉ sợ cũng không thể tránh né.

Tuy Diệp Khiêm cũng không có cùng Nhan Tư Thủy giao thủ, nhưng từ khí thế ở trên người Nhan Tư Thủy, Diệp Khiêm có thể cảm giác được công phu của cô ấy cũng không đơn giản, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

Diệp Khiêm đã biết rõ không phải là đối thủ của cô ấy, thì hắn cần gì phải cùng cô ấy tỷ thí? Lúc này còn chưa phải là lúc đánh nhau.

Hơn nữa, nơi đây là Diệp gia, Nhan Tư Thủy là khách tới mừng thọ lão gia tử, cô ấy cũng tuyệt đối không dám ở Diệp gia náo ra chuyện gì, bằng không mà nói người của Diệp gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Huống hồ, Diệp Khiêm cũng rất muốn bảo trì một loại cảm giác thần bí, khiến cho đối phương không đoán ra thực lực của hắn, như vậy mới có thể bảo đảm ưu thế tuyệt đối ở trận chiến trong tương lai.

Tính cách của Nhan Tư Thủy mặc dù có chút cực đoan, đối với nam nhân có một loại địch ý rất mãnh liệt, nhưng cô lại chưa từng có gặp loại người lưu manh giống như Diệp Khiêm vậy, chuyện này khiến cho cô không biết phải ứng phó như thế nào.

Từ đầu đến cuối, những câu nói của Diệp Khiêm hình như là tràn đầy địch ý, nhưng lại giống như là đang nói đùa, hơn nữa, không chút nào bận tâm mặt mũi của mình, cũng không sợ bị người khác giễu cợt, khiến cho cô không biết nên làm như thế nào mới phải.

Diệp Hàn Lẫm có chút khó hiểu nhìn Diệp Khiêm, đối với loại thái độ này của Diệp Khiêm khiến cho hắn có chút nghĩ không thông.

Theo Diệp Hàn Lẫm, thì lúc đối mặt khiêu chiến tuyệt đối không thể nhượng bộ, đặc biệt là dưới dạng tình huống như vậy, chuyện này không chỉ làm mất mặt Diệp Khiêm, mà còn liên quan đến đến danh dự gia tộc.

Diệp Khiêm hiển nhiên là nhìn ra ý tứ trong ánh mắt Diệp Hàn Lẫm, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười một chút, cũng không có giải thích quá nhiều.


Diệp Hàn Lẫm lâu nay chỉ ở trong Diệp gia, nên tầm mắt của hắn khó tránh khỏi sẽ có chút hạn hẹp, không hiểu được vào lúc đặc biệt thời thì phải biết biến báo ý nghĩ của mình.

Nhan Tư Thủy dừng một chút, nói: "Tôi có thể lý giải là Diệp tiên sinh đang sợ tôi không?" Tuy cô hiểu rõ là Diệp Khiêm cũng không phải là đang sợ cô, bất quá cô lại thật sự rất muốn biết thực lực chân chính của Diệp Khiêm, cho nên mới dùng ngôn ngữ kích thích Diệp Khiêm một chút.

Thế nhưng mà, cô lại không biết Diệp Khiêm là loại heo chết không sợ nước sôi, đối với sự châm chọc này hắn căn bản là không để ở trong lòng.

Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm nói ra: "Đầu là của cô, cô muốn nghĩ như thế nào thì tôi cũng không thể khống chế nổi, không phải sao?" Diệp Khiêm đem nguyên lời của Nhan Tư Thủy nói trả lại cho cô.

Nếu như Diệp Khiêm thật sự không muốn tỷ thí, thì hiên tại Nhan Tư Thủy cũng không có bất kỳ phương pháp gì khiến cho hắn phải cùng cô tỷ thí.

Nếu như đổi lại địa phương khác thì cô hoàn toàn có thể ra tay độc ác bức Diệp Khiêm ra tay, thế nhưng mà nơi đây là Diệp gia, nếu như Diệp Khiêm không muốn động thủ thì cô cũng không có biện pháp nào a.

Đang lúc Nhan Tư Thủy không biết nên phải ứng đối như thế nào, bỗng nhiên ngoài cửa có mấy người đi đến.

Cầm đầu chính là trưởng tôn Diệp gia Diệp Hàn Thụy, chỉ thấy hắn vẻ mặt phẫn nộ, mới vừa vào cửa, liền lớn tiếng quát mắng nói: "Cẩu nô tài, đi ra cho tao." Hiển nhiên, "Cẩu nô tài" trong miệng hắn chính là đang nói Diệp Hàn Lẫm.

Theo sát phía sau, còn có Diệp Hàn Hào, Diệp Hàn Đình cùng Diệp Hàn Hiên.

Đều là con cháu dòng chính Diệp gia, có lẽ bọn họ là đi theo trợ uy cho Diệp Hàn Thụy a.

Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm cũng ở đây, Diệp Hàn Hiên hơi gật đầu cười, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm lắp bắp kinh hãi, bất quá cũng mỉm cười đáp lại một chút, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: "Xem ra Diệp Hàn Hiên so với những người khác thì hiểu rõ lí lẽ hơn một chút a, không hổ là người ở trong quân đội, cũng có vài phần cốt khí cùng tâm huyết quân nhân a."
Lúc Diệp Hàn Hào nhìn thấy Diệp Khiêm, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận bất bình, sắc mặt giận dữ, là vì vừa rồi Diệp Khiêm đã đánh gãy một cái xương sườn của hắn, tuy đã được chữa trị, nhưng thân thể vẫn còn có chút không thoải mái, hắn biết rõ cho dù hắn có động thủ thì cũng không phải là đối thủ của Diệp Khiêm.


"Mày cũng ở đây hả? Vậy thì thật là tốt." Diệp Hàn Thụy lườm Diệp Khiêm, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói.

Sau đó lại đưa ánh mắt lườm hướng về phía Diệp Hàn Lẫm, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cẩu nô tài, còn có thời giờ rãnh rỗi ở chỗ này nghỉ ngơi hả."
Nhìn thấy một màn như vậy, khóe miệng của Nhan Tư Thủy không khỏi lộ ra một nụ cười tươi, một bộ dạng ngồi xem cuộc vui, trong nội tâm nhịn không được âm thầm thầm nghĩ: "Nhìn xem anh còn có thể nhịn hay không."
Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Mày nói cái gì đó? Nếu như không muốn chết thì hãy nói đàng hoàng một chút, bị đánh bại ở trên lôi đài, bây giờ lại đến đây gây sự, đây là hành vi của trưởng tôn Diệp gia hả?" Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, Diệp Khiêm đã thu nhận Diệp Hàn Lẫm, nên lúc này hắn phải bảo vệ Diệp Hàn Lẫm rồi.

"Anh là cái thứ gì mà dám nói chuyện với chúng tôi như vậy?" Diệp Hàn Đình khinh thường nói, "Anh chẳng qua là một kẻ tạp chủng ngay cả cha của mình cũng không biết là ai mà thôi, vậy mà còn dám chạy đến Diệp gia chúng tôi giả trang nữa."
Sắc mặt của Diệp Khiêm lập tức phát lạnh, một cổ sát ý đầm đặc lập tức hiện ra.

Đột nhiên, Diệp Khiêm liền xông lên phía trước, một bạt tai trùng trùng điệp điệp tát vào mặt Diệp Hàn Đình.

Chỉ nghe "BA~" một tiếng, nửa bên mặt của Diệp Hàn Đình liền sưng phồng lên.

Chuyện này phát sinh quá mức đột nhiên, ai cũng không ngờ rằng Diệp Khiêm không nói câu nào mà lại trực tiếp ra tay.

Diệp Hàn Đình bụm lấy gương mặt của mình, mờ mịt và phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh...!Anh dám đánh tôi? Anh có biết ngay cả của cha mẹ của tôi đều chưa từng đánh tôi, vây mà anh dám đánh tôi?"
"Hừ, tôi vì cái gì không dám đánh cô, cô cho rằng người trên đời này ai cũng là cha của cô hết hả, ai cũng sẽ nuông chiều cô hết hả." Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng nói, "Một tát này xem như trừng phạt nhẹ, nếu như cô còn dám nói năng lỗ mãng thì tôi sẽ để cho cô im lặng hết cả đời này."
"Diệp Khiêm, mày quá cuồng vọng rồi.


Nơi này là Diệp gia, cũng không phải là nơi mày muốn làm thế nào thì làm, đừng ỷ vào chuyện lão gia tử thích mày thì mày có thể làm xằng làm bậy.

Hôm nay nếu như mày không quỳ xuống xin lỗi em gái tao thì tao sẽ để cho mày chết rất khó coi, mày có tin hay không?" Diệp Hàn Thụy lạnh giọng nói.

"Trên thế giới này người muốn tao chết không có 100 thì cũng có 80, nhưng cho tới bây giờ không có ai được như nguyện, tao thật đúng là không tin mày có thể làm gì tao." Diệp Khiêm khinh thường nói, "Mày cũng đừng xem mình quá thanh cao, trong mắt của tao, mày bất quá chỉ ỷ vào phúc ấm của tổ tông để làm mưa làm gió, mày chỉ là phá gia chi tử mà thôi."
"Mày mới là người xem mình thanh cao đó, mày chạy tới đây giả mạo là người Diệp gia, đơn giản là vì muốn dính ánh sáng của Diệp gia mà thôi.

Mày nói mày là con trai của Nhị thúc, ai tin tưởng a, ai biết mày có phải là con của người phụ nữ kia cùng gã đàn ông nào a." Diệp Hàn Thụy trả lời lại một cách mỉa mai nói.

Sắc mặt của Diệp Khiêm trở nên dị thường khó coi, tuy hắn cũng hoài nghi An Tư không phải là mẹ ruột của hắn, thế nhưng mà ít nhất hiện tại còn không có bất kỳ căn cứ chính xác nào để chứng minh chuyện này.

Bởi vậy, giờ phút này hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác vũ nhục mẹ của hắn.

Không phải cô nhi thì không thể hiểu được khát vọng tình thân mãnh liệt của cô nhi, bọn họ đối với khát vọng tình thân phi thường mãnh liệt, cho nên một khi tìm được rồi thì bọn họ sẽ đem hết toàn lực giữ gìn.

Sắc mặt của Diệp Khiêm trở nên rất khó coi, hiển nhiên Diệp Hàn Lẫm cũng chú ý tới.

Hắn cơ hồ là không có chút gì do dự, xông lên phía trước, nổi giận nói: "Diệp Hàn Thụy, nếu như mày còn dám hồ ngôn loạn ngữ nói thêm một câu, thì tao sẽ giết chết mày." Vừa rồi Diệp Khiêm đã cực lực bảo vệ hắn, hiện tại hắn tự nhiên phải hồi báo lại, huống hồ hắn đã quyết định đi theo Diệp Khiêm, như vậy nên phải có điều tỏ vẻ.

Tuy hắn đối với những lời Diệp Hàn Thụy nói có chút mờ mịt, không rõ là chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng mà lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn thay Diệp Khiêm tranh giành khẩu khí mà thôi.

Nhìn thấy Diệp Hàn Lẫm có biểu hiện như vậy, Diệp Khiêm tự nhiên là rất vừa lòng.

Bất quá, lúc này lại không tiện để cho Diệp Hàn Lẫm cùng bọn họ gây ra mâu thuẫn lớn, vạn nhất chuyện này kinh động đến lão gia tử, thì bằng tính tình của lão gia tử, đoán chừng ông ấy sẽ không chút do dự liền trừng phạt Diệp Hàn Lẫm.

Đây cũng không phải là chuyện mà Diệp Khiêm hi vọng nhìn thấy.


Mà nếu như là hắn và bọn người Diệp Hàn Thụy phát sinh xung đột, thì cho dù lão gia tử không thiên vị hắn, tối thiểu cũng sẽ xử lý công bằng chuyện này a, chắc sẽ nghĩ cách hóa giải tranh chấp này a.

Vỗ vỗ bả vai Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm nhìn hắn một cái, ý bảo hắn lui qua một bên.

Sau đó tiến lên vài bước, trực tiếp mặt đối mặt nhìn Diệp Hàn Thụy, sắc mặt sâm lãnh như sương, lạnh lùng nói: "Mày biết chữ chết viết như thế nào không? Nếu như không biết thì tao có thể dạy cho mày."
Sát ý sâm lãnh từ trên người Diệp Khiêm phát ra, khiến cho Nhan Tư Thủy ở bên cạnh có chút nghi hoặc, trong nội tâm tràn đầy kinh ngạc, âm thầm thầm nghĩ: "Có lẽ đây mới là khí thế chính thức của anh ấy a?" Cô tự nhiên sẽ không nhúng tay đi quản chuyện này, thậm chí cô còn ước gì bọn họ tự chém giết lẫn nhau, như vậy cô có thể tọa sơn quan hổ đấu, hảo hảo quan sát công phu của Diệp Khiêm một chút.

Chỉ là, Nhan Tư Thủy hiểu rõ, chỉ sợ bọn người Diệp Hàn Thụy cũng không phải là đối thủ của Diệp Khiêm, bọn họ không thể ép Diệp Khiêm xuất ra bổn sự chân chính.

Diệp Hàn Thụy sao có thể chịu nỗi sát ý từ trên người Diệp Khiêm ra, toàn thân của hắn run rẩy không thôi.

Thần kinh tựa hồ không bị đại não khống chế, không tự chủ được mà run rẩy, đáy lòng của hắn bỗng nhiên bay lên một cổ khí tức tử vong lạnh buốt.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Hàn Hiên không khỏi sửng sốt một chút, cuống quít tiến lên, hướng về phía Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nói: "Đều là anh em trong nhà, không cần phải như vậy a.

Mới vừa rồi là bọn họ làm không đúng, tôi thay bọn họ hướng anh xin lỗi.

Cho tôi một cái mặt mũi, chuyện này cứ như vậy là được rồi, được không nào?"
Tuy Diệp Hàn Hiên đối với ba người Diệp Hàn Thụy không có cảm tình gì, nhưng hắn cũng không hy vọng bọn họ ở dưới mí mắt của hắn gặp chuyện không may ah.

Nếu như Diệp Khiêm thật sự cùng bọn họ động thủ, hắn thật sự không biết nên giúp ai mới tốt.

Hắn đối với Diệp Khiêm không có địch ý gì, nhưng cũng không có cảm tình gì, hắn một mực sống ở trong quân đội, đối với tranh đấu ở bên trong gia tộc Diệp gia cũng không có bao nhiêu hứng thú..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi