SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ


Cho dù họ có thấy bất công đi chăng nữa, nhưng quả thật họ cũng rất sợ chú Whisky này.

Chỉ cần nó không vui liền biến họ thành thức ăn dự trữ cho mùa đông mất.
Khi gần đến trước cửa phòng khách, cô bước xuống đi vào trong, bên cạnh cô còn có Whisky đi trước dẫn đường.

Vừa nhìn thấy cô, đám người Hắc Ưng và Tiểu Bạch điều phải ngớ người nhìn cô rồi nhìn xuống con mèo lớn bên cạnh cô mà lạnh toát cả sống lưng.

Tiểu Hắc nhìn cô với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: Ôi trời, hội chủ đã bảo cậu ta gọi bảo cô không nên quay về mà.

Sau giờ cô ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?
Hắc Ưng nhìn cô, khẽ nuốt nước bọt.

Sau nửa tháng không gặp cô Vương, giờ cô ấy xuất hiện một cách rất chi là bất ngờ.

Mà bất ngờ hơn là con hổ trắng bên cạnh cô nổi tiếng là hung hãn nhất lại ngoan ngoãn đi bên cạnh cô như thế.
Giờ anh ta, Bạch Ưng, Lục Ưng và Vàng Ưng tám mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía cửa Vương Tuyết Băng bổng cảm giác cuộc đời họ không còn gì để sống nữa.

Riêng Triệu Hàn Dương từ lúc thấy cô xuất hiện trong ở khách đã rất bất ngờ, anh cũng không hề để ý đến Vương Thừa Quân bên cạnh vẫn rất bình thản không mấy bất ngờ tựa như anh đã đón trước cô sẽ xuất hiện ở đây.

Triệu Hàn Dương như thể không tự chủ được bản thân, buông chân đang bắt chéo, đứng dậy, đi đến trước mặt cô, đưa tay về trước muốn kéo cô vào lòng để ôm...
Ai ngờ...
Whisky nhìn thấy hành động của người đàn ông trước mặt, nhận thấy nguy hiểm, ỷ vào thân thể to lớn, với hàm răng nhọn hoắc nhảy ra, nó phóng nhanh đứng ra trước mặt cô để chắn: " GRRỪ GRRRỪ! "
Hừ, muốn động vào tiểu chủ nhân của tôi à? Đừng mơ nhé.

Nhìn thấy hành động của Whisky, đám người Hắc Ưng lo lắng lên tiếng: " Lão đại..."
Vương Thừa Quân nhìn thấy hành động của Whisky chỉ nhướng mày, xem ra anh không cần phải lo lắng, dù sao trong cái dinh thự này, nó chỉ nghe lời của con bé nên mọi việc con có thể nắm chắt rồi mới hành động.
Lúc này, Triệu Hàn Dương mới để ý đến con sư tử trắng trước mắt, không biết cô đã tìm và nuôi đó bằng cách gì để giờ đây anh không để đến gần cô như trước đây.
Còn Vương Tuyết Băng, từ lúc cô xuất hiện cho đến bây giờ, cô vẫn không một lần lên tiếng.

Cô chỉ nhìn về phía Vương Thừa Quân đang ngồi, đi đến cạnh anh ngồi xuống ghế bảo: " Anh, hai hôm nay em có lịch quay ở đây nên tạm thời sẽ ở chỗ của anh vài ngày.

"
Vương Thừa Quân nhướng mày nhìn cô, chỉ cười, gật đầu: " Được.

Vẫn như mọi khi, phòng của em đều được quản gia quét dọn kĩ càng rồi.

"
" Vậy em đưa Whisky lên phòng cùng đây.

" Vừa nói, Vương Tuyết Băng đưa tay xoa đầu chú sư tử trắng của mình, và cô cũng không nhìn về phía anh dù là một chút.

Dứt lời, anh cũng đã quay về phòng cùng với chú sư tử trắng kia, một trước một sau cho đến khi khuất bóng ở ngã rẽ cầu thang.

Triệu Hàn Dương nhìn Vương Thừa Quân, khó chịu lên tiếng hỏi: " Rốt cuộc từ khi nào mà bên cạnh cô ấy còn có con sư tử đó vậy? "
Vương Thừa Quân vừa rót trà vào ly, bưng lên uống, nhìn biểu hiện của Triệu Hàn Dương chỉ cười nói: " Cũng không biết nữa, chắc là lúc con bé còn nhỏ đã đi cùng tôi đến đây chơi, và khi con bé quay về đã ôm con mèo lớn đó ở trong lòng rồi.

"

Và cho dù anh biết sự thật đi nữa, nhưng đó là chuyện riêng của em gái mình nên anh cũng không thể nói ra.

" Nếu cô ấy ở đây vậy chi bằng cậu nuôi luôn tôi đi.

" Triệu Hàn Dương mặt dày nói.
Nghỉ theo nghĩa khác, cô ở đâu thì anh sẽ ở đó.

Vương Thừa Quân nhìn anh có chút không thể nói nên lời: " Con bé là em gái tôi, thì tôi sẽ không bỏ mặt con bé mà không lo.

Còn cậu vì cái gì lại bắt ông đây phải lo đến việc ăn ở của cậu hả? "
Triệu Hàn Dương nhìn anh, nhướng mày, nói lời kinh người: " Đương nhiên là muốn theo đuổi vợ rồi.

"
Vương Thừa Quân liếc mắt nhìn anh: " ...!"
Cái gì mà theo đuổi vợ chứ? Đó là em gái anh mà? Sau khi không tên này lại vô sỉ như thế chứ?
Vương Thừa Duật từ bệnh viện đến thẳng dinh thự, khi bước vào đến phòng khách cũng nghe được lời nói kinh người của tên nào đó mà không thể nói thành tiếng: " ....!"
Cái gì đây? Sau vừa đến đã nghe thấy những lời này vậy?
" Triệu Hàn Dương...!Cậu có thật là tên tảng băng khó ở không vậy? " Vương Thừa Duật vừa vào, đi đến ngồi đối diện với anh, giọng nói có chút mơ hồ.

Triệu Hàn Dương nhìn hai anh em Thừa Quân và Thừa Duật , liếc mắt, lạnh lẽo nói: " Hai cậu rốt cuộc có ý gì? "
Nhận thấy tảng băng nào đó không vui, cả hai anh em đều im lặng nhìn nhau.



Trên phòng ngủ, Vương Tuyết Băng ngồi ở sàn có lót thảm lông cừu, vuốt ve bộ lông trắng của Whisky.

Cô vừa rồi không phải là không chú ý đến anh, nhưng cả hai vẫn có tấm lá chắn về thân phận nên cô cũng không muốn nói chuyện với anh.

Có lẽ vì thế mà cô cũng không ở dưới phòng khách để trò chuyện mà phải trốn lên phòng như bây giờ.

Vì cô sợ, nếu càng nhìn anh lâu thêm một chút nữa, e rằng cô sẽ động lòng mất.
Khi cô buông Whisky ra, vào phòng tắm rửa mặt rồi trở về phòng lấy bộ quần áo ngủ để đi tắm rửa.
Hai mươi phút sau, cô trở ra, leo lên giường đắp chăn cẩn thận rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cùng lúc này, ba người bọn họ vừa gặp mặt đã xuống tầng hầm uống rượu, hơn nữa tiếng sau thì ba người họ ai về phòng nấy.

Mới đó đã là bảy giờ tối, đồ ăn cũng đã được dọn sẵn ra bàn ăn, quản gia cũng đã ra ngoài phòng khách để gọi họ vào dùng bữa tối.
Vì sau khi ba người họ thức dậy đã cùng đi xuống phòng khách bắt đầu bàn chuyện làm ăn với nhau.
Quản gia đi đến, nhìn thấy ba ông lớn cũng phải rén vì ba người họ chưa bao giờ cười nói trước mắt người làm, chỉ riêng, khi ở cạnh cô, họ mới cởi mở lớp phòng bị đó ra mà cười nói một cách thoải mái nhất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi