SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ


Nhưng chuyện này cũng không thể làm khó được anh, vì tên anh cả của cô lại chính là bạn thân vào sinh ra tử của Triệu Hàn Dương nên có lẽ anh mới được chuyện này.
Triệu Hàn Dương nhìn cô khẽ cười bảo: " Còn không mau ăn đi.

Nếu để đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu.

"
Cô chỉ gật đầu, rất nhanh cầm đũa lên để gắp đồ ăn thì trong chén cô đã có vài miếng thịt bò xào được anh gấp cho.
Vương Tuyết Băng cũng không để ý thêm, dùng đũa gắp từng miếng thịt bò cho vào miệng nhai kỹ.
Cứ thế, anh cứ gắp còn cô cứ ăn chẳng màn đến trong phòng ăn này còn có ai hay không.
Triệu Hàn Lâm nhìn cảnh tượng trước chỉ cảm thấy khó chịu, ngay cả hắn ta cũng không biết bản thân mình khó chịu vì điều gì.
Triệu Hàn Dương vẫn đang gấp các món khác cho vào chén cửa cô, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ cười, cũng không biết vì điều gì nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ăn uống mà những món anh gấp, chỉ có như vậy anh đã rất vui vẻ.
Mắt thấy trên bàn còn chân cua và tôm chưa được lột vỏ, anh gấp vài chiếc chân của và vài con tôm vào chén đĩa của mình, săn tay áo lên rồi đeo bao tay cầm từng chân cua con tôm bắt đầu lột vỏ chúng.
Hắc Ưng thấy lão đại nhà mình muốn tự tay lột vỏ tôm bèn tiến lên muốn nhận việc: " Lão đại để tôi làm cho.

"

" Không cần.

" Triệu Hàn Dương lắc đầu, anh chỉ muốn chăm sóc cho cô gái nhỏ bằng đôi tay của bản thân, chứ anh không muốn để người khác động đến.
Triệu Hàn Lâm nhìn một loạt hành động của Triệu Hàn Dương mà tức nổ mắt, hắn không biết có phải hắn cảm giác sai hay không.

Sau hắn cứ có cảm giác Triệu Hàn Dương rất để ý đến cô, dù là việc nhỏ nhất như dị ứng với đồ ăn, còn bản thân hắn dù đã ở bên cô hơn hai năm nhưng chưa từng hiểu cô dù chỉ một chút.
Hắn ta nhìn thấy vậy cũng bắt chước mọi hành động của anh,dùng đũa gắp miếng thịt gà chiên giòn, thịt vịt kho gừng và thịt heo kho trứng cho vào chén cô.
Vương Tuyết Băng đang cho miếng thịt heo nướng cho vào miệng chưa kịp nhai thì nhíu mày nhìn trong chén của mình, cô lại ngước mắt nhìn hắn, giọng nói có chút không vui: " Sao lại gấp mấy món đó cho em? "
Triệu Hàn Lâm vẫn không biết bản thân làm sai, khẽ cười đáp: " À tại anh thấy em không gấp tới những món này nên anh gấp chúng cho em đấy.

Hơn nữa em cũng cũng nên ăn nhiều thịt cá vào để có đủ chất dinh dưỡng có biết không? "
Vương Tuyết Băng càng nghe hắn nói càng không vui, nhíu mày không đáp, cô chỉ lặng lẽ gấp máy món đó ra một cái chén khác, chưa bắt đầu lựa thì cái chén đó đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Khi cô ngước mắt lên nhìn thì thấy được anh đặt chén cô ở trước mặt hắn, lạnh giọng nói: " Cậu không cần phải gây sự chú với cô ấy.

Còn những món cậu gấp cô ấy không thể ăn được nếu có mở và da.

"
Vừa dứt lời, anh đưa chân cua vừa lột xong để vào đĩa cho cô, anh biết cô vẫn còn tức giận việc vừa rồi nhưng anh lại không thể biểu hiện quá rõ, nếu không cô sẽ chạy mất.
" Ngoan, em ăn những món khác đi.

Mấy món này không cần để vào mắt.

" Vừa nói,anh nhìn những món khác mà dùng đũa gắp vào chén cho cô, nào là thịt cá ngừ, cá viên, ...
Tâm tình của cô bỗng chốc được anh xoa dịu, Vương Tuyết Băng khẽ gật đầu rồi dùng bữa tiếp.
Đến khi cô ăn không nổi nữa mới buông đũa xuống trong khi chén cửa cô còn rất nhiều thịt cá.

Anh nhìn cô, rót tách trà xanh đưa đến trước mặt cô khẽ lên tiếng: " No rồi.


"
" Ừ, rất no.

" Vương Tuyết Băng vừa nói vừa xoa xoa cái bụng nhỏ hơi nhô lên vì ăn quá no của mình.
Anh khẽ cười, nhìn vào đĩa chân cua và tôm đã được lột xong cô cũng ăn quá nữa, anh mới tin cô thật sự ăn quá no rồi.
Anh nhìn đến số đồ ăn thừa kia, khẽ lên tiếng: " Vậy cho anh anh đi.

"
Vương Tuyết Băng nhìn anh lại nhìn đồ ăn còn thừa của mình, cô quả thật không thể hiểu nổi anh mà.
Trên bàn còn khá nhiều đồ ăn, sau anh cứ muốn ăn đồ còn dư của cô vậy.
" Anh chắc chắn muốn ăn đồ còn dư mà em vừa dùng? " Vương Tuyết Băng nhìn anh hỏi lại.
Đáp lại cô bằng cái gật đầu.
Được thôi nếu anh đã muốn vậy thì cô cứ cho thôi.
Triệu Hàn Lâm nhìn cả hai người mà tâm tình bỏng cảm thấy không vui, trong lòng cũng không thoải mái nữa, bèn lên tiếng: " Tiểu Tuyết mấy món em không ăn cho anh ăn được không? "
Triệu Hàn Dương nhìn hắn đầy ghét lạnh, nhanh tay lấy chén và đĩa thức ăn thừa của co tự nhiên cho vào miệng mình nhai.
Hừ muốn ăn những thứ cô đã động vào sao?
Nằm mơ còn không thấy nhá!
Hắc Ưng và Lục Ưng nhìn một màn trước mắt cũng không thể tin, lão đại nhà họ thật sự đã ăn những món mà cô Vương vừa dùng qua.
Nếu chuyện này họ đem nói lại với Vàng Ưng và Bạch Ưng chắc họ cũng sẽ không tin vào chuyện này đâu.

Sau khi dùng bữa trưa xong, hắn ta vẫn bám theo cô, đưa tay ra nắm cánh tay cô: " Tiểu Tuyết, anh đưa em về căn hộ ở Nhã Khanh.

"
Vương Tuyết Băng nhíu mày, gạt cánh tay ra khỏi bàn tay của hắn: " Không cần, em không có ở đó, với lại em cũng phải ra nước ngoài để chụp ảnh bìa cho ba nhãn hiệu lớn.

Chưa biết khi nào sẽ kết thúc.

"
Nói rồi cô cũng đã nhận chìa khóa từ tay của Lục Ưng, nhanh chân chui vào bên trong xe rồi lái đi.
Trước khi rời khỏi, cô lái xe đến cạnh xe anh, hạ cửa xe xuống, lên tiếng: " Dương Gia, cảm ơn vì bữa ăn của anh.

Sau này có duyên sẽ gặp lại.

"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi