SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Lê Tiếu đi sóng vai với anh đến Câu lạc bộ Bác Lan, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: "Vừa rồi Charles nói với em là em rất giống nữ thần cổ phiếu nào đó. Không biết rốt cuộc là giống bao nhiêu mà có thể khiến ông ta ngạc nhiên khi gặp em như vậy."

Nói xong, Lê Tiếu liếc nhìn Thương Úc, không bỏ qua một biểu cảm nhỏ nào trên mặt anh.

Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, mà cô cảm thấy cuộc gặp mặt hôm nay như được cố ý sắp đặt vậy.

Lúc này, Thương Úc bỗng đi chậm lại bên cạnh Lê Tiếu, đôi mắt đen như mực của anh sâu không thấy đáy, anh nhếch nhẹ cánh môi: "Em không cần coi là thật. Trong mắt người ngoại quốc, gương mặt của dân châu Á phần lớn là giống nhau."

Là thế thật à?

Lê Tiếu bán tin bán nghi nhếch môi, chẳng ư hừ gì.

Nói một cách hợp lý thì thật ra Thương Úc hoàn toàn có thể không cần giới thiệu cô với Charles.

Song, anh vẫn làm vậy.

Chẳng lẽ... chỉ để công khai thân phận bạn gái anh của cô?

Nhưng Charles không phải là người Nam Dương, có biết cô hay không cũng không phải chuyện quan trọng, đúng không?

Lê Tiếu đang nghĩ thầm thì đột nhiên đầu vai trĩu xuống, khuỷu tay rắn chắc của người đàn ông choàng qua, ôm nhẹ vai cô, cúi đầu, nói: "Em muốn lưu số của ông ta là để nghe ngóng chuyện của nữ thần cổ phiếu sao?"

"Vâng." Lê Tiếu bất ngờ bị hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai, vừa nhột vừa tê.

Cô lấy lại bình tĩnh, lười nhác dựa vào vai Thương Úc, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ranh mãnh: "Ông ta chỉ muốn gửi ảnh của nữ thần cổ phiếu cho em thôi."

Thương Úc nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, nhếch môi tự đắc: "Gửi cho anh cũng vậy mà."

Lê Tiếu cúi thấp chóp mũi, trêu đùa: "Chỉ sợ anh làm người ta sợ đến mức không dám gửi ảnh thôi."

"Không đâu, ba mươi tỷ đô la và một tấm ảnh, ông ta biết cái nào nặng, cái nào nhẹ."

Lê Tiếu không nghĩ sâu về câu này, chỉ xem đó như một câu nói đùa.

Không tới mười lăm phút, hai người họ đã về tới Câu lạc bộ Bác Lan.

Hôm nay, nơi này giống như được bao hết vậy.

Câu lạc bộ lớn như thế, ngoài nhân viên phục vụ thỉnh thoảng đi ngang qua thì hoàn toàn không thấy người khách nào khác.

Tại phòng nghỉ VIP trên tầng hai, Lê Tiếu lười nhác cuộn mình trên ghế sofa, nhìn đồng hồ. Đã hai giờ chiều, lát nữa có thể cô phải về công ty.

Không biết Thương Úc đi đâu, anh chỉ bảo cô chờ một lát rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Lê Tiếu buồn chán lướt điện thoại di động. Lưu Vân và Lạc Vũ cũng không thấy đâu.

Ôi, chán quá!

Chớp mắt đã mười lăm phút trôi qua, Thương Úc vẫn chưa trở lại.

Lê Tiếu tự hỏi, liệu có nên gửi tin nhắn WeChat hỏi anh đang ở đâu hay không.

Đang suy nghĩ thì giọng của Lạc Vũ vang |lên sau lưng cô: "Cô Lê, có thể đi rồi ạ."

Lê Tiếu ngoảnh đầu nhìn cô ta, lười hỏi nhiều, đứng dậy đi về phía trước: "Đi thôi."

Cô cũng không biết là đi đâu, dù sao cũng rất bí ẩn.

Một lát sau, Lê Tiếu được Lạc Vũ dẫn tới phòng bắn súng của câu lạc bộ Bác Lan.

Đôi mắt thờ ơ của cô dần sáng rực, mơ hồ còn có một ít chờ mong.

Lần bắn súng trước của cô đã cách đây một tháng rồi.

Đối với người thích súng ống và vũ khí tinh vi như Lê Tiếu, bắn súng có sức hấp dẫn tuyệt đối.

Tại phòng bắn súng tư nhân ở cuối con đường phía trước, Lưu Vân đang đứng yên lặng chờ ở cửa ra vào. Nhìn thấy Lê Tiếu, anh ta liền gật đầu rồi kéo cửa ra: "Cô Lê, xin mời."

Lê Tiếu khẽ nói cảm ơn, rồi đầy tò mò đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi