SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU

Lê Tiếu nói rất dứt khoát.

Phòng thí nghiệm muốn tìm ra nguyên nhân gây bệnh của Quan Minh Ngọc thì chắc chắn phải dày công nghiên cứu. Mà bản thân cô ta cũng sẽ trở thành con đường duy nhất để thực hiện các thí nghiệm đó.

Thế nên, thân phận của người tình nguyện là phù hợp nhất. Quan Minh Ngọc nghe hết lời giải thích của Lê Tiếu thì do dự, dè dặt hỏi: "Những thí nghiệm đó... đều miễn phí sao?"

Lê Tiếu gật đầu: "Phải, miễn phí."

Quan Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi chợt hỏi thêm: "Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Cô ta không có nhiều kinh nghiệm xã hội, nhưng cũng biết không có công sẽ không hưởng lợi.

Lê Tiếu gõ ngón tay lên bàn, nói thẳng: "Điều này thì tôi không thể bảo đảm. Trước mắt, nguyên nhân gây bệnh của cô vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu. Quá trình này cần nghiên cứu và sàng lọc nhiều lần, bao gồm cả việc thử thuốc, không loại trừ việc xuất hiện các triệu chứng xấu. Một khi đã ký hợp đồng người tình nguyện, cũng đồng nghĩa với việc cô tình nguyện gánh vác tất cả hậu quả những tình huống phát sinh trong quá trình thí nghiệm. Thế nên cô hãy suy nghĩ thật cẩn thận, liệu có muốn hợp tác với phòng thí nghiệm tiến hành nghiên cứu chữa trị hay không. Nếu cô không muốn thì tôi sẽ không ép."

Lê Tiếu bình tĩnh phân tích tình huống có thể sẽ xảy ra trong quá trình thí nghiệm.

Việc thí nghiệm bệnh lý vốn rất phức tạp, kết quả không phải vừa thực hiện là có, Quan Minh Ngọc chần chừ cũng dễ hiểu thôi.

Nhìn thấy Quan Minh Ngọc xoắn xuýt sau khi nghe lời mình nói, Lê Tiếu thoáng nhìn về góc đối diện phía quán cơm.

Cô nhếch môi, ánh mắt bình thản lạnh nhạt: "Thí nghiệm khoa học rất chặt chẽ và cẩn thận, nhóm tiến hành hạng mục sẽ do Viện sĩ Giang Hàng Đức đứng đầu triển khai. Nếu muốn biết thông tin cụ thể hơn, chi bằng anh Quan Minh Thần đây hỏi thẳng tôi, chứ đừng làm mấy chuyện chụp lén hình điện thoại làm gì."

Sắc mặt Quan Minh Ngọc lập tức trắng bệch.

Còn đầu vai người đàn ông ngồi góc đối diện phía quán cơm cũng run lên.

Người đó là Quan Minh Thần.

Tầm mắt Lê Tiếu đảo qua hai người họ, cô dựa vào ghế gỗ, cười như không cười.

Quan Minh Ngọc đứng dậy, bước nhanh đến trước bàn vuông góc đối diện, nắm đầu vai đối phương, thúc giục: "Anh à, đừng quay nữa, nhanh đến đây."

Quan Minh Thần tư duy đơn giản, buồn bực xoa đầu, tay trái vẫn còn duy trì tư thế chụp lén từ dưới nách phải, lúng túng thở dài.

Trong phim đều dùng thủ đoạn chụp lén này, sao đến lượt anh ta thì bị phát hiện chứ?

Hai anh em nhanh chóng ngồi xuống đối diện Lê Tiếu.

Gương mặt ngăm đen rắn rỏi của Quan Minh Thần giờ cũng ngượng đỏ đến tai.

Ba người nhìn nhau im lặng một lúc, Lê Tiếu thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu: "Muốn hỏi chuyện gì?"

Quan Minh Thần ngước mắt, phát hiện Lê Tiếu đang nhìn mình. Anh ta không phải là người có ăn học nhiều, nghĩ một lúc thì nói: "Có phải các người muốn em gái tôi làm chuột bạch thí nghiệm không?"

Quan Minh Ngọc thúc khuỷu tay vào người anh ta: "Anh à, đừng nói linh tinh."

Lê Tiếu liếc nhìn Quan Minh Thần không tỏ rõ ý kiến: "Cô ấy là đối tượng nghiên cứu của phòng thí nghiệm, nếu anh hiểu thế thì cũng không sai."

Quan Minh Thần: "..."

Ngay lúc này, Quan Minh Ngọc gảy móng tay, cố bình tĩnh nhìn Lê Tiếu, do dự mấy giây rồi hạ quyết tâm: "Cô Lê, tôi đồng ý ký hợp đồng người tình nguyện."

"Minh Ngọc!" Quan Minh Thần khẽ quát: "Rõ ràng họ xem em như chuột bạch nghiên cứu, anh không đồng ý. Lúc trước anh có đọc tin rồi, thí nghiệm trên cơ thể người là phạm pháp!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi