SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU



Lê Tiếu lười biếng liếc ông: "Đâu có, cậu Út bận như vậy, chắc chắn sẽ không xen vào việc của người khác rồi!"
Đoàn Nguyễn Huy dở khóc dở cười thả tay xuống, đánh giá Lê Tiếu: "Nói thật với cậu Út, bài đăng trên diễn đàn có phải do cháu làm không?"
"À..." Lê Tiếu trả lời nghiêm túc: "Là Lê Thiếu Quyền làm."
Đoàn Nguyên Huy: "..."
Ông lắc đầu than nhẹ, dặn dò: "Tuần trước cậu phải tham gia hội thảo dạy học và nghiên cứu ở nơi khác, chỉ có thể chỉ đạo đồng nghiệp phòng giáo vụ tiến hành khóa bài đăng từ xa.

Nếu lần sau còn có chuyện này, đừng tự ý xử lý, nhớ phải nói cho cậu biết trước."Lê Tiếu cúi đầu nhìn mũi chân, nét mặt lạnh nhạt: "Không có lần sau."
"Được rồi, cháu vào trước đi, chồng cô ta đến cổng rồi, cậu phải đi tiếp."

Khoảng năm phút sau, Đoàn Nguyên Huy dẫn theo một người đàn ông cao ráo vào phòng giáo vụ.
Người đó đã hơn ba mươi, tuy không thể xem là đẹp trai nhưng được nước da trắng, đôi mắt long lanh hiện lên vẻ phóng đãng trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Ông xã, sao anh lại đến đây?"
Lỗ Văn vừa thấy anh ta liền đứng dậy, nét mặt hơi hồi hộp.
Anh ta tên Trần Lập Châu, lúc này nét mặt rất xấu, nghiến răng bất mãn nói: "Xem cô làm trò hay gì kia.

Trường học là nơi cô có thể tùy liện làm loạn sao?"

Lỗ Văn phờ phạc, không còn vẻ kiêu căng trước đó, ngập ngừng nói: "Còn không phải do anh nɠɵạı ŧìиɦ sao!"
"Cô nên hiểu rõ tình hình trước! Ăn của tôi, dùng của tôi, một kí sinh trùng như cô lấy tư cách gì xen vào việc của tôi?"
Trần Lập Châu mắng mỏ không hề nể tình.

Lỗ Văn sống phụ thuộc vào nhà họ Trần, nên trong mắt anh ta, cô ta chỉ là một kí sinh trùng dưới danh vợ mà thôi.
Lúc này, Giang Úc ngồi một bên âm thầm sảng khoái, cứ như thấy được thắng lợi mình sẽ đạt được sắp tới.
Trần Lập Châu chỉ vào mũi Lỗ Văn mắng mấy câu, sau đó thoáng hòa hoãn lại, hướng ánh mắt về phía Giang Úc.
"Mấy chuyện này đều là cô làm à?"
Giang Úc ngẩn người, lắc đầu giả bộ: "Không phải tôi.

Anh nói gì thế, tôi nghe không...!Ổi!"
Không ai ngờ rằng Trần Lập Châu sẽ đánh Giang Úc.
Anh ta bước nhanh đến, vung tay tát mạnh Giang Ức, chán ghét mắng mỏ: "Cô đúng là ti tiện.

Lúc đầu tôi bao nuôi cô thì cô đã bảo đảm thế nào? Giờ chưa đến một năm, cô đã giấu tôi giở trò.


Giang Ức, có phải tôi nể mặt cô quá rồi không?"
Trần Lập Châu thẳng thắn nói ra quan hệ bao nuôi của hai người.
Giang Ức bụm mặt dựa vào tay vịn sofa, kinh sợ không biết nên làm sao.
Sao có thể như thế?
Lúc đầu rõ ràng Trần Lập Châu đã biết tất cả những chuyện cô ta làm này.
Cũng chính anh ta đã nói, anh ta quá chán Lỗ Văn rồi, nên họ mới cùng lập ra trò hề này.
Thứ nhất, cô ta vừa có thể hắt nước bẩn Tuesday cho Lê Tiếu, khiến Lê Tiếu không thể thuận lợi tốt nghiệp.

Có thế thì người được cử đi học ở Sở nghiên cứu khoa học cũng thuận đà chuyển sang cô ta.
Thứ hai, cô ta có thể khiến Lỗ Văn kích động bất chấp hậu quả mà ném đi cái danh cô chủ nhà họ Trần, để Giang Ức cô sẽ cướp lấy nó.

Một mũi tên trúng hai đích đúng không?
Nhưng tại sao Trần Lập Châu bỗng dưng trở mặt, nhất quyết cho rằng đây là lỗi của cô ta.
Giảng Ức hoảng hốt, tủi thân rơi nước mắt.

Mà Lỗ Văn dù hả giận cũng không dám nói lời lỗ mãng tùy tiện nữa.
Lúc này, Đoàn Nguyễn Huy hơi bất mãn mà nhìn Trần Lập Châu.

Ra tay đánh phụ nữ đúng là thiếu phong độ.
Nhưng ông còn chưa kịp nói lời cảnh cáo thì Trần Lập Châu đã lấy lại bình tĩnh, dời bước đi về phía Lê Tiếu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi