SIÊU CẤP CƯNG CHIỀU



Nhờ có lời giải thích của Lưu Vân, Lê Tiểu cũng nắm đại khái ngọn nguồn.

Người thanh niên đã chết là Thanh Vũ, một kỹ sư, chưa đến hai mươi đã nhận được
giải thưởng toàn quốc trong cuộc tranh tài về trí tuệ nhân tạo giữa các trường đại học
và cao đẳng.

Sau đó, gia nhập đoàn đội trí năng dưới cờ Diễn Hoàng, cậu ta đảm nhiệm tiểu tổ
trường tổ công trình AI.

Mà gã ốm yếu trong khu vườn ngọc bích không ngờ lại nghiện ma túy nên bán đứng Thanh Vũ cho đối thủ của Tập đoàn Diễn Hoàng, vì đối phương có thể cung cấp được ma túy tinh chất để gã đỡ nghiện.

Cuối cùng, Thanh Vũ hai mươi ba tuổi vì không chịu tiết lộ kỹ thuật nòng cốt của đoàn thể trí năng, khiến đối thủ tức giận hành hạ cậu đến chết.

Lê Tiếu nghe trọn vẹn lời thuật lại của Lưu Vân mà chợt nghĩ đến Huy Tử.

Hai người họ đều trẻ tuổi và xuất sắc như nhau.

Ánh mắt Lê Tiếu tối tăm, giọng nặng nề: "Nghe qua thì gã đàn ông trong vưòn ngoc bích đáng chết.

"
Trong mắt Lưu Vân hiện vẻ sát phạt, cười lạnh nói: "Dù gã muốn chết cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

"

"Là vì gã đã bị giải đến Ám Đường à?" Ngày đầu gặp, chính tại cô đã nghe Thương Úc nói ra cái tên này nên mới hỏi.

Cô vừa dứt lời, nét mặt của Lưu Vân thay đổi, nhưng vẫn đi thêm mấy bước rồi chi tay về cửa phòng cách đó không xa: “Đến rồi, cô Lê.

"
Lê Tiếu im lặng, nhìn Lưu Vân rồi tiến lên đẩy cửa ra.

Ám Đường là nơi thể nào mà khiến Lưu Vân vừa nghe đã đổi sắc mặt? Quả thật rất thần bí.

!
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu quấn khăn ra khỏi phòng tắm của phòng khách.

Cô vừa lau tóc vừa cầm điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của sự ca Mặc Tề.

Lê Tiếu ném khăn lên sofa, gọi lại cho Mặc Tề.

"Tiểu Lê, em đi đâu thể? Người giúp việc của biệt thự bảo em đi trước rồi.

Vẫn đang mưa mà, em có việc gấp sao?" Điện thoại truyền đến giọng nói hơi sốt ruột của Mặc Tề.

Lê Tiếu quẹt giọt nước trên cằm bằng mu bàn tay, nhàn nhạt đáp: “Đúng là có việc, anh giúp em nhắn lại với thầy, hôm khác em lại đến thăm thầy.

"
Mặc Tề im lặng mấy giây, ngượng ngùng gất đầu: “Được rồi, vậy em chú ý an toàn.


Còn nữa, thầy bảo anh nói với em, mọi việc nên nghĩ thông một chút, không có chuyện gì ghế gớm cả, sống tốt mới là quan trọng hơn hết.

"
"Dạ, em cúp máy đây.

"
Lê Tiểu đặt điện thoại xuống, tầm mắt hướng về vách tường màu xám nhạt đối diện, nhếch môi cười, tiếp tục lau tóc.

Chờ tóc hơi khô, Lê Tiếu thay đồ xuống lầu.

Trong phòng khách, Thương Úc mặc đồ ở nhà đơn giản thoải mái màu xám, đang bắt tréo chân ngồi trên sofa gọi điện thoại.

Nghe tiếng bước chân, anh khẽ liếc qua, nói câu “Trước cứ thế đi" rồi đặt điện thoại xuống.

“Sao em không thay đồ?" Thương Úc nhìn Lê Tiểu vẫn mặc bộ đồ đen đó liền hỏi.

Lê Tiếu thản nhiên đi tới đối diện anh, lúc ngồi xuống thì tùy ý bắt chân lên, thong thả nói: “Quần áo ở trung tâm quản lý, tôi không mang lên núi.

"
Nghe thế, Thương Úc xoa đầu ngón tay, cúi người cầm điện thoại, đồng thời cũng cầm gói thuốc bên cạnh lên, nhìn cô: “Bình thường mặc đồ thương hiệu nào? Để tôi cho người đưa đến.

"
Mắt Lê Tiếu lóe sáng, cô vừa định nói phiền lắm thì thấy anh châm thuốc, cách tầng khói mờ bổ sung thêm: “Bình thường ở đây ít người, không có quần áo nữ.

Nếu em không chế phiền, cũng có thể bảo Lưu Vân cùng em về trung tâm quản lý.

"
Mấy chữ không có quần áo nữ rơi vào tai Lê Tiểu khiến cô cup mắt, cố che giấu gọn sóng bên trong, cười nhạt: "Không cần, tôi đâu yếu ót đến thế.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi