SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Trong nháy mắt ba người còn lại đều trợn tròn mắt!
Đường đường là huấn luyện viên trưởng công ty bảo an Bạch Hổ, vậy mà lại quỳ xuống trước Thẩm Lãng, thực hiện quỳ lạy theo đại lễ!
Rốt cuộc là vì sao lại như vậy?
“Huấn luyện viên Liễu, có sai sót gì phải không, Thẩm Lãng làm sao có thể là tiểu sư thúc của anh.

” Tống Nghiễn vội vàng hỏi.

“Huấn luyện viên Liễu, tôi bây giờ cũng không hiểu gì, chuyện này rốt cuộc là sao?” Trịnh Vân Kiệt cũng vô cùng nghi ngờ.

Trịnh Vân Kiệt bây giờ có thể chắc chắn vệ sĩ ở ngoài cửa bị Thẩm Lãng quật ngã, nhưng cậu ta không rõ huấn luyện viên Liễu vừa là thầy vừa là bạn, sao có thể quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng!
Đối với chuyện này, Liễu Thiết nghiêm mặt nói: “Trong nội gia của Huyền Cương Quyền, chỉ có đệ tử đích truyền của Vân Môn mới có tư cách tập luyện, mà tiểu sư thúc vừa rồi đánh là Huyền Cương quyền chính tông của Vân Môn, mà tôi đã nghe sư phụ nói rằng ông ấy có một đàn em họ Thẩm, sẽ không sai.


Mọi người nghe xong mới bừng tỉnh hiểu ra!
Tin tức này thật sự làm người khác khó chấp nhận.

Nhất là Trịnh Vân Kiệt, nửa ngày trời mới biết Thẩm Lãng còn có thân phận cao như thế, thật sự là không tưởng tượng nổi!
“Có phải có gì sai không? Chẳng lẽ Thẩm Lãng học trộm nội gia Huyền Cương quyền sao?” Tống Nghiễn chất vấn.

Chỉ thấy Liễu Thiết lắc đầu phủ nhận: “Không thể, nội gia quyền của Vân Môn không truyền cho người ngoài, chỉ có chưởng môn sáng lập sư phụ Vân đích thân truyền dạy mới có cơ hội tập luyện, mà mỗi đệ tử của Vân Môn đều sẽ tuân thủ nghiêm chỉnh, không tự mình dạy cho người ngoài!”
Sư phụ Vân Môn mà Liễu Thiết nói chính là Vân Vạn Sơn.

Vân Vạn Sơn đã trải qua sương gió phục vụ trong quân đội, cũng sáng lập môn phái là Vân Môn.

Lúc trước Thẩm Lãng thấy Trịnh Vân Kiệt thực hiện đòn của ngoại gia Huyền Cương quyền, có chút nghi ngờ, bây giờ mới biết hóa ra Liễu Thiết là đệ tử của Vân Môn.

“Tiểu sư thúc, tôi là đồ đệ thứ ba của sư phụ Trần.


Lúc này Liễu Thiết vẫn cứ quỳ như thế.


Không có lệnh của tiểu sư thúc, anh ta nhất quyết không dám đứng dậy.

Cho dù anh ta lớn tuổi hơn Thẩm Lãng, nhưng tiểu sư thúc chính là chủ nhỏ, thứ tự lớn nhỏ không thể đùa được.

“Đệ tử của đàn anh Trần Phong, tôi biết rồi, anh đứng lên đi.

” Thẩm Lãng nhẹ nhàng vung tay lên.

Trần Phong chính là đàn anh thứ ba của Thẩm Lãng, mà Thẩm Lãng thì là đệ tử kín, nhỏ tuổi nhất môn phái.

“Vâng, tiểu sư thúc.

” Liễu Thiết gật đầu sau đó đứng dậy.

Ngay lập tức Liễu Thiết liền nhìn Trịnh Vân Kiệt nói: “Vân Kiệt, theo lý thì đây là tiểu sư công của cậu.


Lúc trước Liễu Thiết dạy Trịnh Vân Kiệt Ngoại gia Huyền Cương quyền, không làm lễ bái sư, nhưng mấy năm gần đây quan hệ của hai người vừa là thầy vừa là bạn.

Liễu Thiết mặc dù không nói thẳng như ý là Thẩm Lãng là sư phụ nhỏ, học trò hẳn là cũng phải thực hiện đại lễ với Thẩm Lãng.

Bởi vì xuất thân của Trịnh Vân Kiệt cao quý, là cháu của Hà Giang Vĩnh Định Hầu, Liễu Thiết cũng không tiện nói thẳng ra.

Nhưng, chưởng môn của Vân Môn là Vân Vạn Sơn, cũng từng là nhân vật từng phong hầu bái tướng, địa vị Thần Hầu siêu nhiên, cả người đầy danh hiển, vậy cũng đã đủ mở mày mở mặt rồi, cho nên Vân Môn cũng không thua kém gì Hà Giang Hầu.

Không ngờ sau khi Liễu Thiết ám chỉ xong, Trịnh Vân Kiệt không có chút phản kháng nào trực tiếp quỳ thẳng hai đầu gối xuống đất, bịch một tiếng.

“Trịnh Vân Kiệt của Vân Môn, bái kiến tiểu sư công!”
Cái quỳ này, quỳ đến vô cùng có khí phách, có thể nói là hai đầu gối quỳ thẳng đứng trên sàn nhà.


Cảnh này xảy ra trước mắt cũng làm Liễu Thiết vô cùng bất ngờ, cháu của Hà Giang Vĩnh Định Hầu, chắc chưa từng thể hiện thái độ như vậy?
Mà tam quan của Tống Nghiễn và Tống Từ thì gần như sụp đổ!
Tên lưu manh Thẩm Lãng vậy mà có thể để cho cháu trai Vĩnh Định Hầu quỳ thẳng hai đầu gối xuống đất, thực hiện đại lễ!
Ngay cả Tống Nghiễn cũng không làm được!
Lòng Tống Từ kích động, răng khẽ cắn đôi môi anh đào, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm chặt mép váy, trong con ngươi của cô tràn đầy nước mắt.

Cô thật sự vui vẻ vì Thẩm Lãng, thậm chí còn có chút sùng bái.

Đây là lần đầu tiên cô thật sự ngưỡng mộ Thẩm Lãng, trước đó nói giúp Thẩm Lãng đều chỉ là cảm thấy đáng thương, là người mạnh thương hại kẻ yếu.

Nhưng bây giờ, mặc dù Thẩm Lãng vẫn không cho cô những điều quá to tát, nhưng cái quỳ này của Trịnh Vân Kiệt cũng đủ để Tống Từ cho rằng, Thẩm Lãng cũng không phải là không có gì khác!
Về phần Tống Nghiễn, tâm trạng lúc này chỉ có thể dùng từ chấn động để hình dù.

Mặc dù anh ta không biết Vân Môn trong lòng Liễu Thiết và Trịnh Vân Kiệt quan trọng bao nhiêu, nhưng người thừa kế Hà Giang Vĩnh Định Hầu Phủ quỳ xuống thực hiện đại lễ trước mặt anh, chuyện này có thể thay đổi cả đời.

Trịnh Vân Kiệt quỳ xuống nghiêm túc như vậy là vì muốn thể hiện sự đồng tình từ đáy lòng với Thẩm Lãng.

Ở trong mắt cậu ta, hình tượng của Thẩm Lãng là cao thủ.

Trịnh Vân Kiệt vô cùng say mê võ đạo, chỉ là việc được tiếp xúc với cao thủ rất hạn chế, cao thủ Vân Môn trong lòng cậu vô cùng quan trọng.

Tống Từ và Tống Nghiễn không hiểu rõ Vân Môn và Vân Vạn Sơn, nhưng trong lòng Trịnh Vân Kiệt biết rõ.

Nếu có thể may mắn được tập quyền pháp nội bộ của Vân Môn thì thật vinh dự, nhưng tất nhiên, Thẩm Lãng đã có thể thỏa mãn được sự tò mò học hỏi về võ đạo của cậu ta.

Mà Thẩm Lãng là đệ tử thân truyền của Vân Vạn Sơn, so với Liễu Thiết chênh lệch rất rõ ràng.

Ánh mắt Trịnh Vân Kiệt không tệ, Thẩm Lãng không phải chỉ là đệ tử thân truyền của Vân Vạn Sơn mà còn là đồ đệ được Vân Vạn Sơn yêu thích nhất.


Vân Vạn Sơn quan tâm nhất chính là đồ đệ bảo bối Thẩm Lãng này, chức chưởng môn tương lai tất nhiên cũng sẽ truyền cho Thẩm Lãng.

"Đứng lên đi.

" Thẩm Lãng vẫn nhàn nhạt phất phất tay.

Anh cũng không cảm thấy được người thừa kế của Hà Giang Hầu phủ quỳ xuống là chuyện vinh quang cỡ nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Cậu chủ Ngoan Nhân tôi đây chẳng lẽ lại không đáng nhận một quỳ của cậu chủ Trịnh của Hà Giang Hầu phủ?
Kể cả Thẩm Lãng không lấy thân phận của cậu chủ Ngoan Nhân, anh tùy tiện lôi ra chức danh sư phụ cũng đáng để nhận cái quỳ này của Trịnh Vân Kiệt!
“Mong được tiểu sư công truyền lại bí kíp của Vân Môn.


Sau khi Trịnh Vân Kiệt đứng lên, lại cúi đầu ra quyền, muốn Thẩm Lãng dạy cho cậu ta võ mạnh hơn.

“Theo lý thuyết cậu là đồ tôn của đàn anh Trần Phong, nên đi cầu xin đàn anh thứ ba của tôi, tôi không thể nhúng tay vào.

” Thẩm Lãng từ chối thẳng thắn, không có ý định thương lượng.

Đây là nội quy môn phái, không thể nào phá bỏ, làm gì có đạo lý nào chiếm đồ đệ, lại nói Thẩm Lãng sẽ không nhận đồ đệ lung tung, nói gì đến đồ tôn, mất công quá, anh chỉ cần thanh tịnh thôi là đủ.

Bị Thẩm Lãng từ chối, Trịnh Vân Kiệt cũng không chán nản thất vọng, cậu ta tin rằng làm việc tốt thường gian nan.

Ngược lại Tống Nghiễn lại thấy Thẩm Lãng thật sự không biết cất nhắc.

Cậu chủ Trịnh của Hà Giang đã hành lễ với anh, hiện tại muốn nhờ anh dạy cho hai chiêu anh đã bày ra bộ dạng này? Vân Môn rốt cuộc là môn phái gì? Kiêu ngạo như thế sao?
Ngay lúc này Liễu Thiết lại hỏi.

“Tiểu sư thúc, sư phụ của tôi đang du ngoạn bốn biển trong thời gian dài, ngay cả tôi cũng đã năm năm không gặp, muốn xin sư phụ dạy dỗ thật không có cơ hội, anh có thể xem xét giúp đỡ Vân Kiệt được không?”
“Nội quy phái Vân Môn chắc anh cũng rõ ràng, trừ tình huống đặc biệt còn không thì không được can thuyệt vào chuyện đàn anh đàn em học hành, huống như Trịnh Vân Kiệt cũng không bái sư với anh, nghiêm túc mà nói thì cũng chỉ có thể xem là đệ tử trên danh nghĩa, chứ không phải để tử nhập môn, nếu tôi muốn giúp cũng chỉ có thể dạy được cậu ta mấy quyền pháp ngoại gia, còn về bí kíp Vân Môn, thì anh mơ cũng đừng mơ.


Nội quy môn phái không thể nào phá bỏ được.


“Thẩm Lãng, nói thì cũng nói rồi, Vân Kiệt đã quỳ xuống rồi, cũng cho anh đủ mặt mũi, anh còn muốn như thế nào nữa? Được đằng chân lân đằng đầu sao?” Tống Nghiễn nhìn không nổi, anh ta rất ghét nhìn kẻ tiểu nhân chiếm được lợi.

Thẩm Lãng còn chẳng thèm liếc Tống Nghiễn lấy một lần.

Tống Nghiễn không hiểu, người tập võ không có hợp đồng, không có khế ước, cũng có thể do rất coi trọng quy tắc nên căn bản không cần dựa vào hợp đồng để ràng buộc nhau.

“Nghiễn, không được vô lễ với tiểu sư công của tớ!”
Trịnh Vân Kiệt lần đầu tiên tức giận với Tống Nghiễn, là bạn học cũ nhiều năm như thế, đây thật sự là lần đầu tiên.

Mà sắc mặt Tống Nghiễn lúc này cũng trầm xuống.

Vân Môn rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người, có thể để cho một người bạn học cũ nhìn mình với ánh mắt như thế?
Tống Nghiễn thật sự không hiểu nổi.

Nhưng ngay lúc này Trịnh Vân Kiệt lại nói với Thẩm Lãng: “Tiểu sư công, tôi đồng ý chính thức bái kiến từ đầu ở Vân Môn, trở thành đệ tử nhập môn, xin tiểu sư công đồng ý.


“Chuyện này Vân sư phụ của tôi đồng ý mới có thể nhập môn.

” Thẩm Lãng nói: “Sư phụ tôi du ngoạn bên ngoài, rất khó tìm, cậu đồng ý chờ?”
“Tôi đồng ý, có thể bước vào của của Vân Môn đã là vinh hạnh của tôi!” Trịnh Vân Kiệt nghiêm mặt nói.

Tống Nghiễn im lặng như tượng, trong lòng anh ta nghĩ rằng người bạn học cũ của mình đúng là tẩu hỏa nhập ma, võ công cho dù tốt vẫn là tầng lớp vũ phu, không ra chiến trường, không góp sức lập nghiệp, có thể đánh đổi nhiều như vậy? Con trai độc nhất của Hà Giang Vĩnh Định Hầu sao có thể ăn nói khép nép như thế được!
“Được, cứ như vậy đã, tôi còn có việc.

” Thẩm Lãng nói: “Còn có người đang chờ tôi ở Minh Nguyệt Lâu, mọi người tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi đây.


Thẩm Lãng vừa dứt lời liền định đi.

Nhưng mà lúc này Lương Trí Nghĩa cầm trong tay năm tập bản thảo tìm đến.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi