SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Chẳng qua Tào Côn nào biết không phải là vì Thẩm Lãng không phân biệt được nên mới chậm tốc độ, mà là vì bột thuốc đựng trong hộp này là…
Lúc này, Tào Côn đưa mắt nhìn bạn nối khố Quan Chi Danh của mình.

Quan Chi Danh đang tiến hành theo thứ tự, làm đúng như ba bước thứ nhất xem, thứ hai sờ, thứ ba ngửi, tiến hành phân biệt bột thuốc trong hộp.

Mặc dù chậm hơn Thẩm Lãng một xíu, nhưng rất ổn định, không nhanh không chậm.
“Xem ra lần này tỷ lệ thắng của lão Quan rất lớn, e rằng cậu Thẩm phải thua rồi.” Tào Côn âm thầm phân tích.
Quan Chi Danh đã hạ quyết tâm, nếu đã ra mặt tham dự trận tỷ thí cuối cùng này thì chứng tỏ quyết tâm rất lớn, hơn nữa lần này ông ta ra sức muốn đánh bại Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cầm hộp thứ hai chứa bột thuốc khiến mình dừng lại, xem kỹ, ngửi kỹ, anh rất xác định chính là đáp án trong lòng mình, sẽ không nhầm.

Sau đó anh lắc đầu, lấy chiếc hộp kế tiếp.
Đúng lúc này, một ông giáo sư đi đến chỗ chiếc hộp khiến Thẩm Lãng dừng lại, quan sát thuốc bột mồi hồi rồi dùng ngón tay cầm một nhúm.

Giáo sư này có vẻ không chắc chắn lắm, bèn cầm hộp thuốc lên ngửi, muốn thông qua mùi thuốc để biết rõ đây là loại thuốc nào.

Nề hà vẫn không thể làm rõ đây là thuốc gì.

Ông giáo sư này lấy một muỗng nhỏ bỏ vào miệng nếm thử, muốn biết rõ dược thảo trong hộp.

Thấy ông ta đã đặt muỗng lên miệng, Thẩm Lãng lại nhanh chóng chạy tới hất cái thìa rơi xuống.

Cả thìa thuốc đều văng dưới đất.

Ông giáo sư ngây ra vì hành động bất thình lình của Thẩm Lãng, những người khác cũng kinh ngạc, đồng thời phẫn nộ.
“Thẩm Lãng! Cậu làm gì vậy hả? Bị điên à?”
“Sao lại hất muỗng thuốc của giáo sư Lý? Cậu muốn thắng đến điên rồi hả?”
“Nếu cậu làm hại giáo sư phát bệnh tim thì sao? Cậu có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Thẩm Lãng, cậu bị khùng gì vậy? Thật là không hiểu nổi!”
Mọi người khiển trách hành vi của Thẩm Lãng, ngay cả Tào Côn và Quan Chi Danh cũng cảm thấy hành vi của Thẩm Lãng rất quái dị.

Chẳng lẽ là muốn thắng đến điên rồi nên mới xúc động như vậy? Tào Côn lắc đầu, cảm thấy không hợp lý, Thẩm Lãng không có lý do gì làm vậy.

Không ngờ Thẩm Lãng chủ động nói: “Kích động cái gì? Tôi chỉ cứu người thôi.”
Nghe vậy, mọi người ồ lên.

Cứu người? Cứu chỗ nào? Rõ ràng là hại người, giáo sư Lý suýt nữa sợ đến nỗi bị bệnh tim, sao có thể cứu người?
Thẩm Lãng chỉ cười lạnh: “Nếu không phải tôi nhanh tay chạy tới đẩy ngã muỗng thuốc thì ông ấy đã chết rồi!”
Tiếng nghi ngờ vang lên, có những người không hỏi nguyên do mà đã chỉ trỏ.
“Cậu nói gì? Giáo sư Lý phải chết á? Logic gì vậy?”
“Càn quấy! Tôi đề nghị dừng trận tỷ thí này lại, sau đó đuổi Thẩm Lãng ra khỏi đại học Nam Phong!”
“Chỉ giỏi nói bừa! Giáo sư Lý chỉ muốn nếm thử bột thuốc này, hơn nữa là một muỗng nhỏ thôi, cho dù thuốc có chút độc thì cũng không thể hại chết giáo sư Lý!”
“Tỷ thí kỹ thuật châm cứu, có lẽ cậu thực sự có tài, nhưng trong hạng mục tỷ thí nếm bách thảo thì cậu còn kém xa!”
“Nói hay lắm! Từ hành động của cậu ta có thể thấy cậu ta đã rối loạn rồi, chắc chắn sẽ thua!”
Tào Côn và Quan Chi Danh không thiển cận như những người khác, hai người đều cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Tào Côn lập tức hỏi Thẩm Lãng: “Cậu Thẩm, thế này là thế nào? Có nghi vấn gì à?”
Thẩm Lãng nghiêm túc nói: “Tôi cứu mạng của giáo sư ở học viện các ông, bởi vì trong hộp này đựng độc dược!”

Nghe vậy, mọi người ồ lên.
“Độc dược? Sao có thể! Không thể là độc dược!”
“Đừng có nói chuyện giật gân! Chuyện này không thể nào xảy ra ở học viện y chúng tôi!”
“Rốt cuộc cậu có để yên không hả? Đừng có suốt ngày nói bừa! Tỷ thí thì làm gì có chuyện xuất hiện độc dược!”
“Tôi không tin hộp đó chứa độc! Cậu đừng hòng nói xấu học viện y!”
Thẩm Lãng chỉ cười lạnh: “Nếu các cậu cho rằng đây không phải là độc dược thì nếm thử đi, ai dám?”
Vừa dứt lời, đám người chỉ trích Thẩm Lãng lập tức tắt bếp.

Đám người này cũng chỉ giỏi khua môi, thật sự gặp chuyện gì thì đều tránh xa.
Nhưng trong hộp này thật sự là độc dược, Thẩm Lãng không hề khoa trương, là độc dược có thể cho người ta chết vì ngộp thở! Cho nên Thẩm Lãng mới khó hiểu, tại sao họ lại lấy độc dược ra đây? Đây không phải là tỷ thí, là liều mạng mới đúng!
Thẩm Lãng cũng không bận tâm, dù sao anh cũng không cần nếm bột thuốc, chỉ dựa vào khứu giác đã biết đây là loại thuốc gì.

Còn người khác thì không được, những người tỉ thí với anh thực lực khác nhau, chắc chắn sẽ có người chọn dùng cách nếm để phân biệt dược thảo.
Loại thảo dược này có độc tính cực mạnh.

Một thìa của giáo sư Lý rất nhỏ, nhưng cũng đủ để lấy mạng ông ấy.

Cho nên Thẩm Lãng chắc chắn là ân nhân cứu mạng của giáo sư Lý.

Chẳng qua bọn gà con này không biết hành vi của Thẩm Lãng vừa mới cứu mạng một người.
Tào Côn rất muốn hỏi Thẩm Lãng thế này là thế nào? Tại sao nơi tỉ thí lại xuất hiện độc dược? Theo lý thuyết thì ông ta sẽ không mang dược thảo kịch độc tới hiện trường tỷ thí, hơn nữa bình thường ông ta rất ít tiếp xúc với dược thảo kịch độc, bởi vì giá trị sử dụng của độc dược không đa dạng bằng các loại dược thảo khác, cho nên không phải là đối tượng nghiên cứu trọng điểm.

“Cậu Thẩm, độc dược này là sao vậy?” Tào Côn hỏi.
“Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Đây là thảo dược do học viện y các ông chuẩn bị, liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ biết loại dược thảo này chắc chắn là kịch độc!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
Quan Chi Danh cũng đứng ra hỏi: “Sao cậu xác định nó chắc chắn là độc dược? Y học viện chúng tôi rất ít khi nghiên cứu độc dược, cũng sẽ không lấy độc dược dùng cho hạng mục tỉ thí.

Dù gì cũng là chuyện liên quan tới tính mạng, không thể sơ sẩy.”
Thẩm Lãng vẫn cười lạnh.

Anh thấy ông ta quá buồn cười.

Dược thảo là do đối phương chuẩn bị, bây giờ lại hỏi mình, thế là thế nào?”
“Tôi không quan tâm học viện y mấy người làm trò gì.

Nhưng nếu mấy người nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi thì sai lầm rồi.

Chỉ cần tôi đã nói thì sẽ không sai lầm, độc dược chính là độc dược, nhưng tại sao độc dược lại xuất hiện ở nơi tỉ thí thì còn phải tự hỏi mấy người.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi