SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Ông chủ Lữ của Tập đoàn Thiên Mã cho rằng chuyện mình bị tổng bộ của tập đoàn sa thải là có liên quan đến Thẩm Lãng.
Thực ra, chuyện này lại không hề có một chút liên quan nào đến Thẩm Lãng cả, là do ông chủ Lữ đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cũng có thể là do ông chủ Lữ bị Thẩm Lãng dọa đến mức sợ bóng sợ gió, cho nên hiện tại, khi ông ta gặp phải bất cứ chuyện gì không thuận lợi đều sẽ nghĩ đến Thẩm Lãng đầu tiên.
Tống Y Tuyết đang nằm ở một bên cũng lên tiếng hỏi: "Chồng à, có chuyện gì vậy? Lại có chuyện gì vậy sao?”
"Mẹ kiếp! Anh vừa bị tổng bộ sa thải.

Mẹ nó, không biết có phải là do thằng quỷ Thẩm Lãng làm hay không?” Ông chủ Lữ hùng hổ nói.
Tống Y Tuyết vừa nghe lời này, con người lập tức xoay chuyển.
Sau đó, cô ta vội vàng mặc quần áo lại.
"Em đi đâu vậy? Anh còn chưa được thỏa mãn đâu.

Mẹ nó, bây giờ anh đã bị tổng bộ sa thải rồi, cho nên tâm tình đang rất khó chịu, em mau mau qua đây rồi làm cho anh sảng khoái đi.”
Ông chủ Lữ cau mày, vẻ mặt ông ta có chút không vui.
Nhưng mà, Tống Y Tuyết vừa mặc quần áo, vừa mắng chửi: “Cúi đi, ông cũng bị tổng bộ sa thải rồi mà còn muốn ngủ bản tiểu thư hay sao? Ông còn không mau chóng cút đi.

Nếu như ông không còn là Tổng giám đốc của Tập đoàn Mã thì, vậy thì ông chính là đồ phế thải.

Dựa vào cái gì mà ông muốn tôi phải đến giúp tên phế vật như ông sảng khoái chứ?”
Tống Y Tuyết thật sự là lật mặt rất nhanh.

Ông chủ Lữ vừa mới nói bị cách chức, ngay lập tức cô ta đã vứt bỏ ông chủ Lữ rồi.

Nếu thực sự không phải là người một nhà thì cũng không thể chung một chiếc giường.
Nhìn thấy Tống Y Tuyết lật mặt nhanh như vậy, ông chủ Lữ lại càng thấy tức giận hơn.

Ông ta đưa tay chỉ về phía Tống Y Tuyết rồi quát lớn: "Tôi đã nuôi cô uổng công rồi, con đàn bà vô ơn bạc nghĩa kia.

Vì để nâng đỡ cô mà ông đây phải rút ra gần ba trăm năm mươi tỷ đó.


Cô thực sự cho rằng mình được như vậy là nhờ nhan sắc cùng diễn xuất của mình sao? Cô không những không thể diễn xuất được mà nhan sắc cũng chỉ dễ nhìn hơn người khác một chút mà thôi.

Còn không phải cô có thể hầu hạ ông khá tốt hay sao? Bây giờ, vừa mới nghe tin ông đây bị cách chức là cô lập tức muốn rời đi.

Cô thực sự cho rằng người mình làm bằng kim cương hả?”
Ông chủ Lữ mắng Tống Y Tuyết một cách xối xả.
Tuy nhiên, Tống Y Tuyết cũng không cam lòng ở thế yếu chút nào.
"Bây giờ tôi mà không đi thì khi nào mới đi.

Ông cho rằng tôi ở với ông là vì cái gì hả cái đồ bụng to rồi cái đồ lớn tuổi kia? Tôi kiếm tiền bằng cơ thể mình cho nên ông phải trả tiền và quyền lực chứ.

Ông nâng đỡ tôi thì tôi cũng hầu hạ ông tốt như vậy.

Bây giờ ông bị cách chức rồi, ông cũng không còn gì nữa, vậy thì vì sao tôi phải tiếp tục ở bên ông chứ? Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy?”
Ông chủ Lữ và Tống Y Tuyết cứ như vậy mà chửi nhau.

Cuối cùng hai người bọn họ còn ra tay đánh nhau.
"Mẹ nó, Lũ đàn bà thối tha các người, ông đây đã phải tốn hơn mấy nghìn tỷ trên thân thể các người mà bây giờ cô lại muốn rời đi.

Ông đây nói cho cô biết, không có cửa đâu.”
Lữ ông chủ xông tới, đánh Tống Y Tuyết một trận dữ dội.
Tống Y Tuyết cũng vừa mắng vừa phản kháng.

Hai người bọn họ cứ như vậy mà đánh nhau.
"Người phụ nữ hôi thối này."
“Người phụ nữ thối tha.”
"Mẹ nó, con đàn bà khốn nạn."
Ông chủ Lữ đã bị sự tức giận làm cho mơ hồ.


Ông ta đưa tay lên rồi cầm lấy một bình hoa và đập mạnh vài cái vào đầu Tống Y Tuyết.
Sau đó ông ta lập tức nhìn thấy, máu ở trên đầu Tống Y Tuyết chảy ra một cạc ồ ạt.

Khi nhìn thấy máu trên mặt Tống Y Tuyết đang chảy xuống mặt đất rồi rơi vào hôn mê, lúc này ông chủ Lữ mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Tôi.

Tôi đã giết người...!Tôi đã giết người!”
Ông chủ Lữ nhìn Tống Y Tuyết ngã trong vũng máu thì toàn bộ cơ thể và đầu óc đều trống rỗng, vẻ mặt của ông ta tràn đầy sự hoảng sợ.
Hai tay run rẩy, cả người ông ta cũng đều đang run rẩy.
Ông ta ý thức được là mình đã giết người, Tống Y Tuyết chảy nhiều máu như vậy, cho nên cô ta chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi.
Quả nhiên, sau khi Tống Y Tuyết được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì cô ta thật sự không có cứu được.
Còn ông chủ Lữ, cũng trực tiếp bị đưa đi để điều tra thẩm vấn.
Chuyện lần này cũng đã gây ra nhiều ồn ào trong dư luận.
Tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Mã đang cùng đong đưa với một nghệ sỹ do công ty mình quản lý, nhưng vì xảy ra tranh chấp tình cảm cho nên đã xảy ra một cuộc ẩu đả.

Chuyện này đã dẫn đến cái chết của nữ diễn viên đó.
Chuyện này nhanh chóng được truyền khắp Giang Nam.
Rất nhanh, liền đẩy tập đoàn Thiên Mã về phía đầu sóng gió.
Nhà họ Hướng, trụ sở chính của Tập đoàn Thiên Mã cũng bị dư luận lên án.
Vốn dĩ, nhà họ Hướng đã có kế hoạch chủ động công kích Thẩm Lãng.

Nhưng mà hiện tại bọn họ còn chưa lo nổi cái thân mình.

Dù sao, chi nhánh đó cũng đang ồn ào chuyện một mạng người mà chuyện này cũng sẽ không thể dừng lại trong ngày một ngày hai được.

Nhưng hàng loạt các vụ bê bối của Tống Y Tuyết và ông chủ Lữ cũng lần lượt nổ ra.
Tống Y Tuyết đã bán thân để được vị trí.


Cô ta được ông chủ Lữ nâng đỡ.

Những tin tức như vậy cứ không ngừng nổ ra.
Điều này trực tiếp gây thiệt hại nghiêm trọng về danh dự cho Tập đoàn Thiên Mã, thậm chí là Tập đoàn Hướng thị ở sau lưng.
Không chỉ vậy, cổ phiếu của nhà họ Hướng cũng vì thế mà giảm mạnh.

Cho dù là danh tiếng hay là danh dự, hoặc là việc hợp tác kinh doanh cũng phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Có thể nói đây là tổn thất lớn nhất trong vòng mười năm qua.
Lúc này, Hướng Thiên vẫn còn nằm trên giường bệnh.

Sau khi ông ta nhìn thấy tin tức đang tràn ngập ở bên ngoài thì vô cùng tức giận.
"Nhà họ Lữ đúng là một lũ đen đủi.

Con gái thì không làm những chuyện đứng đắn, bây giờ đến thằng bố cũng bị người ta nói là lêu lổng ở bên ngoài.

Mà ông ta lêu lổng ở bên ngoài thì cũng thôi đi, lại còn làm người ta mất cả mạng.”
Hướng Thiên mắng chửi rồi lại gọi con trai mình đến.
Lần này, nhà họ Hướng thật sự đã rơi vào thời kỳ khủng hoảng rồi.
Hơn nữa, chuyện lần này là người của nhà họ Hướng bọn họ giết chết, chứ không có ngoại lực bên ngoài tác động vào.

Bây giờ cả nhà họ Hướng đã loạn hết lên rồi.

Chuyện này làm cho Hướng Thiên không thể nhịn được mà cảm thấy vô cùng tức giận.
"Bố, chuyện này cũng không thể trách Diễm Diễm được.

Là do bố của cô ấy đã làm những chuyện ngu xuẩn, vậy thì làm gì có liên quan đến Diễm Diễm.

Bố cũng không thể đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên người cô ấy như vậy được.” Hướng Ca nói.
"Bây giờ, mày còn muốn nói chuyện thay Lữ Diễm Diễm sao? Mấy người nhà bọn họ đều là lũ đen đủi.

Hiện giờ, Tập đoàn Hướng thị của chúng ta đang phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, mà những chuyện này đều có liên quan đến nhà họ Lữ.


Bây giờ đến lượt mày phải lựa chọn." Hướng Thiên nhìn con trai mình với vẻ mặt nghiêm túc.
"Lựa chọn? Bố, bố để con đưa ra quyết định gì? "Hướng Ca đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Lập tức cắt đứt quan hệ với Lữ Diễm Diễm, nếu không mày cũng không phải là con trai của Hướng Thiên này.

Việc kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Hướng trong tương lai cũng không có phần của mày.” Hướng Thiên nói.

"Bố...!Chuyện này..." Hướng Ca do dự.
"Thằng con hỗn láo! Có gì mà mày phải do dự về chuyện này sao? Bây giờ, nhà họ Hướng đang phải đối mặt với nguy cơ lớn như vậy, cho nên rất cần mối quan hệ tốt với gia đình Linh Linh.

Hơn nữa, nhà chúng ta và nhà Linh Linh là một gia đình.

Mà chuyện này còn không phải là vì nhà Lữ chỉ dựa vào nhà họ Hướng để làm mưa làm gió.” Hướng Thiên khiển trách.
Hôn nhân giữa Hướng Ca và Linh Linh là một cuộc hôn nhân trong giới kinh doanh.

Gia đình Linh Linh có thể giúp đỡ nhà họ Hướng, còn Lữ Diễm Diễm khi lại không có ích gì đối với nhà họ Hướng cả.

Nhà họ Lữ cũng chỉ là họ hàng thân thích của nhà họ Hướng.

Ông chủ Lữ cũng dựa vào nhà họ Hướng mới có thể làm Chủ tịch của Tập đoàn Thiên Mã được.

Cho nên ông ta đối với nhà họ Hướng cũng không có tác dụng thực tế gì, bọn họ vẫn có thể đổi người khác như thường.
Tuy nhiên gia đình Linh Linh thì khác, bọn họ là gia đình môn đăng hộ đối với nhà họ Hướng.

Vì vậy, khi cổ phiếu của nhà họ Hướng đang giảm mạnh, danh tiếng bị tổn hại và phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn, Hướng Thiên rất cần sự hỗ trợ và giúp đỡ của gia đình Linh Linh.
Nhưng mà vào lúc này, đứa con trai Hướng Ca này của ông ta vẫn đang nghĩ đến Lữ Diễm Diễm.
Từ khi kết hôn, Hướng Ca đã đã đối với Linh Linh với thái độ không lạnh cũng không nóng, bởi vì Linh Linh không có dáng dấp tươi ngon như Lữ Diễm Diễm.
Mà Linh Linh thì lại trông tương đối tầm thường.

Vì vậy kể từ khi kết hôn, cô ta vẫn không được Hướng Ca yêu thích.
Cơ hội hai người ở bên nhau rất ít, mà cho dù bọn họ có ở cùng một chỗ cũng không lạnh không nóng và cứ có cảm giác có khoảng cách.
Hướng Ca trả lời: "Bố ơi, thật sự không có chỗ nào để thương lượng sao?”
Hướng Thiên rất nghiêm túc tuyên bố: "Không có chỗ để thương lượng, nếu mày không thể hạ quyết tâm, bố sẽ phái người âm thầm xử lý Lữ Diễm Diễm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi