SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Tập đoàn Thượng Vinh ngày nay tiếng tăm lừng lẫy, trong mắt người ngoài mà nói Thượng Bân có thể ngang bằng với mười gia đình lớn, hoàn toàn không cần phải xem sắc mặt của bất kì ai cả.

Nhưng Thượng Bân biết rằng, tất cả những thứ này đều là nhờ Thẩm Lãng mà có.
Vì thế ngay cả trong công ty, chính nhân viên của mình trước mặt đối với Thẩm Lãng thì cúi đầu nể phục, còn với Thượng Vinh xem ra chỉ như là việc đương nhiên mà thôi.
“Được rồi, đi vào phòng làm việc rồi nói, biết bao nhiêu ánh nhìn theo thế này, tôi cũng thấy không thoải mái đâu!” Thẩm Lãng cười rồi nói.
Khi vào thang máy, Thượng Bân cố ý nghiêng người chặn cửa, vì Thẩm Lãng mà khom người làm ra cử chỉ kia.

Loại hành động này hoàn toàn không phải là cấp dưới với cấp trên hay là cử chỉ mà cấp trên mới có được.
Một vài nhân viên xem được cảnh này đều kinh ngạc tới ngẩn người.
Tuy đây chỉ là một vài cử chỉ lễ phép mà thôi, nhưng theo lý mà nói, bởi vì Thượng Bân với thân phận trước mắt thì căn bản sẽ không bao giờ làm ra hành động đấy.
Vậy mà tình huống bây giờ, chỉ có một cách giải quyết, đó là thân phận của người này so với Thượng Bân còn cao hơn, thật không còn gì đáng kinh ngạc hơn..
“Người này là ai?”
“Có điều người này trông thật đẹp trai, còn hơn tổng giám đốc Thượng!”
“Đừng có mà nghĩ linh tinh nữa, nhan sắc như cậu thì làm sao có thể mong người ta nhìn trúng cậu?”
“Chậc…”

Cô gái kia bị đồng nghiệp nói vậy liền có chút xấu hổ, lấy ra túi trang điểm rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi đến văn phòng, Thẩm Lãng không trực tiếp ngồi vào ghế giám đốc của Thượng Bân, mà sang ghế sô pha khác ngồi xuống.
Thượng Bân nhìn thấy thế, nhanh chóng kính cẩn bưng đến một tách cà phê đặt trước mặt Thẩm Lãng, sau đó đứng ngay ngắn bên cạnh.
Thẩm Lãng uống tách cà phê rồi cẩn trọng nhìn Thượng Bân đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Đồ ngốc, đứng đấy làm gì? Thế nào hả, bây giờ tập đoàn Thượng Vinh nổi rồi, cậu Thượng Bân đây gan lại nhỏ đi à?”
Nghe được câu nói của Thẩm Lãng, Thượng Bân hơi mỉm cười, lần này mới dám ngồi xuống bên cạnh.
Sau khi biết Khâu Sở Các là do Thẩm Lãng sắp đặt vào, Thượng Bân đối với anh ngoài sự cảm kích lại có thêm phần kính nể, sự kính nể đó đối với Thượng Bân mà nói, sao không thể thận trọng được chứ.
“Được, ngày hôm nay cậu có dự định gì chưa?” Nhìn thấy Thượng Bân dáng vẻ vẫn thận trọng như vậy, Thẩm Lãng càng phải mở lời trước.
“Cậu Lãng, bây giờ tôi đã báo được thù cho bố mẹ tôi rồi, cậu lại đầu tư nhiều tiền như vậy vào công ty, thế nên tôi muốn đưa tập đoàn Thượng Vinh cho cậu!” Thượng Bân nói.
Thẩm Lãng đang thưởng thức cà phê nghe tới đây liền nhanh chóng đặt tách xuống, xua tay nói: “Thế nào, cậu vẫn còn trẻ mà đã muốn xuống núi ở ẩn rồi à, hay là muốn đi ngao du thiên hạ?”
“Không, không….” Thượng Bân vừa gượng cười vừa xua tay, nói tiếp: “Cậu Lãng đây, cậu là ân nhân của nhà họ Thượng tôi.

Nếu không nhờ cậu giúp đỡ thì Thượng Bân tôi sớm đã bị nhà họ Lương kia hại chết rồi! Tập đoàn Thượng Vinh cũng không còn, thế nên tất cả những thứ này là của cậu cũng là điều đương nhiên, điểm này Thượng Bân tôi vẫn còn biết mình biết điều.”
Nhìn thấy dáng vẻ chân thành của Thượng Bân, Thẩm Lãng biết rằng cậu ta thật lòng muốn giao công ty cho anh, chứ không phải giả tình giả nghĩa, giở thói tính toán.
Nhưng Thẩm Lãng trong lòng đều đã có dự định khác cả rồi.


Bây giờ tập đoàn Phi Vũ ở thành phố Giang Nam đang xây dựng và đất đai cũng phát triển rất tốt, nhưng đối với lĩnh vực ngành y vẫn hoàn toàn mới lạ.
Đặc biệt là đằng sau ngành này, từ nhân viên nhỏ đến nhà máy dược, bệnh viện, vẫn còn là bộ máy hệ thống rất phức tạp, không có người chuyên ngành hoặc kinh nghiệm phong phú thì sẽ hoàn toàn không điều hành nổi, thậm chí để có thể điều hành được cũng tốn rất nhiều thời gian.
“Thượng Bân, tôi hiểu thành ý của cậu rồi.

Nhưng tôi vẫn hi vọng cậu có thể tiếp tục điều hành công ty, đặc biệt là hiện nay, đối với cậu mà nói thì đó chính là cơ hội lớn dành cho cậu.

Tôi không thiếu tiền, càng quan trọng hơn là dư luận và nhãn hiệu là của Thượng Vinh, nếu không tôi đã không giúp cậu!” Thẩm Lãng nói thật.
Nghe Thẩm Lãng nói như vậy Thượng Bân chợt lặng im đi, cậu nhìn Thẩm Lãng với ánh mắt đầy sự cảm kích.
“Cậu Lãng, tôi sợ tôi làm không tốt, sẽ làm cậu thất vọng…” Thượng Bân ấp úng nói.
Thẩm Lãng cười nhạt một cái, anh biết rằng thật tâm trong lòng Thượng Bân cũng có chút áp lực.

Từ một công ty chịu đủ mọi tổn thất, vượt qua kẽ tóc để sống sót mà chớp một cái, đã nằm ngang hàng trong mười tập đoàn quyền thế ở thành Giang Nam.

Sự chênh lệch như vậy thật dễ làm người ta mất phương hướng.
“Tôi cho cậu cơ hội, chính là tin tưởng ở cậu! Thế nên cậu hãy thả lỏng để làm, không cần phải cảm thấy áp lực!” Thẩm Lãng thuyết phục.

Thượng Bân nghiêm túc gật đầu, nói bằng giọng nghiêm nghị: “Cậu Lãng, cậu yên tâm,Thượng Bân tôi tuyệt đối sẽ cố gắng hết sức, không để cậu thất vọng đâu!”
Lúc đó, Thượng Bân chợt đứng dậy, từ bàn làm việc rút ra một thiệp mời màu xanh.
“Cậu Lãng, qua vài ngày nữa tập đoàn Thượng Vinh tôi sẽ tổ chức một yến tiệc thương mại giữa tập đoàn Thượng Vinh và mời người đứng đầu các xí nghiệp.

Tôi muốn tranh thủ khi còn thời cơ, tiếp đó nắm lấy càng nhiều cơ hội và nguồn hợp tác.

Đến lúc đó muốn mời ngài đến làm khách quý của tôi, cậu thấy có được không?” Thượng Bân vừa nói vừa trịnh trọng trao thiệp mời.
Yến tiệc kiểu này căn bản chẳng đáng để Thẩm Lãng tham gia nhưng Thượng Bân đã ngỏ lời, Thẩm Lãng cũng không thể cứ thế mà từ chối.
Nhận lấy thiệp mời, Thẩm Lãng nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đến!”
Khi rời khỏi tập đoàn Thượng Vinh, Thẩm Lãng nhận được điện thoại của Lý Mạc.
“Ở đâu?” Lý Mạc hỏi.
“Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh, cậu đường đường là một ông chủ lại suốt ngày quan tâm tôi ở đâu làm gì?” Thẩm Lãng cười khẩy, nói.
Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Lý Mạc, nhìn ra thì ở thành Giang Nam cũng chỉ có Thẩm Lãng.
“Ha ha ha ha...!tôi đây không phải quan tâm đến sự an toàn của thần tài của chúng ta sao?” Lý Mạc nói với giọng hứng thú.
“Không có chuyện gì tôi tắt đây, cậu nên biết rằng thần tài đây cũng bận lắm!” Nói xong,Thẩm Lãng chuẩn bị tắt điện thoại.
“Đừng...!đừng...!hội võ thuật chỗ tôi chuẩn bị khai trương, tạm thời kêu gọi các đội từ khắp nơi đến biểu diễn.

Tôi bận quá nên cứ thế liền quên mất chưa chuẩn bị hồng bao cho người ta rồi, cậu giúp tôi mang ba trăm bốn mươi triệu tiền mặt qua đây, đến chiều chuyển lại trả cậu!” Lý Mạc nói.

Nghe đến đây, Thẩm Lãng tức đến sắp bật cười, Lý Mạc này thật là một tên trộm gà mà.
“Trường võ thuật kia không phải đã khai trương từ lâu à!” Thẩm Lăng nói giọng bất lực.
“Kể từ lần trước sau khi khai trương, vẫn không đúng lý tưởng nên tôi liền tìm đến một đại sư để tính lại ngày khai trương.

Tiện thể làm một số chương trình sống động một tí!”
“Mau chóng qua đây đi, chỗ tôi vẫn đang bận! Ồ, ông chủ Vương đến rồi đấy à…..” Lý Mạc không đợi Thẩm Lãng trả lời, đã ngắt điện thoại rồi.
“......”
Đầu bên này trên điện thoại vừa dở khóc dở cười, Lý Mạc đây là tìm người đến tính ngày khai trương kia, đúng ra phải nên đoán ra được ví của ông ta có bao nhiêu tiền chứ.
Đấu trường kia mời người đến biểu diễn thì chắc chắn hồng bao không nhỏ.
Nhưng chút tiền kia, Thẩm Lãng hiểu rõ rằng dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại….
Thẩm Lãng lái xe, đi tìm ngân hàng gần đây, chuẩn bị rút ra ba trăm bốn mươi triệu tiền mặt.

Nhưng không hiểu nay là ngày gì, ngân hàng đông vô cùng mà lại còn là người lớn tuổi, giống như đang xếp hàng chờ mua tài chính cá nhân vậy.
Đối với chuyện như vậy, nhân viên ngân hàng vô cùng kiên nhẫn, từng người từng người giải thích cho những người lớn tuổi, rồi làm thủ tục.
Dù sao thì nhân viên đối với chuyện làm thủ tục này mà thành công sẽ có rất nhiều lợi nhuận.
Thẩm Lãng lấy thẻ VIP ra chuẩn bị vào phòng làm thủ tục nhưng lại phát hiện cửa phòng VIP của ngân hàng này đóng rồi, căn bản là không có mở cửa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi