SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Trần Lâm đâu, kêu Trần Lâm đến đây gặp tôi.

” Chương Lương đột nhiên hét lớn lên.

Sau khi Trần Lâm sau nghe thấy, từ ngoài cửa vội vàng đi tới.

Với tư cách là giám đốc chi nhánh công ty bán đấu giá Gia Hồng thành phố Giang Nam, tuy về thân thế và tầm ảnh hưởng không bằng Chương Lương, nhưng mà anh ta cũng hoàn toàn không sợ Chương Lương, bởi vì ông chủ lớn đứng sau anh ta không phải là người Chương Lương dám đắc tội.

“Ông Chương, ông cần gì sao?” Trần Lâm lễ phép nói.

“Tôi nghi ngờ thằng nhãi này làm loạn ở đây!” Chương Lương lạnh giọng nói, lúc này ông ta muốn lấy thân phận nhà họ Chương của mình, đuổi Thẩm Lãng ra ngoài.

Nhưng Trần Lâm cười nhạt nói: "Cậu Thẩm đây là bạn của ông chủ Gia Hồng chúng tôi, Ông Chương, lời này của ông là có ý gì? Là muốn ỷ thế hiếp người sao?"
Nghe thấy lời này, trong lòng Chương Lương kinh hãi, không ngờ thằng nhãi này lại là bạn của ông chủ Gia Hồng.

Nên biết Chương Lương đã đến phòng đấu giá mấy lần, muốn hẹn gặp ông chủ này một lát nhưng đều không gặp được, điều này khiến Chương Lương không khỏi có chút kiêng dè đối với Thẩm Lãng
“Nếu như Ông Chương không có câu hỏi nào khác, mời tiếp tục đấu giá, nếu như không đấu giá có thể rời đi!” Trần Lâm trực tiếp ra lệnh đuổi khách.


Sắc mặt Chương Lương trầm xuống, đứng lên, chỉ vào Thẩm Lãng nói: "Thằng nhãi con cậu được lắm! Dám chống đối với Chương Lương tôi! Tôi nhất định khiến cho cậu phải hối hận.

"
Nói xong những lời này, Chương Lương tức giận rời khỏi sân, đây là lần đầu tiên Chương Lương mất mặt như vậy, mọi người trong phòng đều biết nhất định ông ta sẽ không bỏ qua cho Thẩm Lãng.

Cuối cùng, Trái Tim Đại Dương đã thuộc về Thẩm Lãng với mức giá một ngàn bảy trăm tỷ.

Thẩm Lãng cầm viên kim cương quan sát vài vòng rồi thuận tay đưa cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Điều này thế nhưng khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn sợ hãi, phải biết viên kim cương một ngàn bảy trăm tỷ như vậy, Lâm Nhuyễn Nhuyễn không dám cầm trên tay, chỉ có thể đặt nó ở đó để xem.

Thẩm Lãng cười nói: "Không cần quan tâm đến giá trị của nó, trên đời này chỉ có em mới xứng với thứ này!"
Khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghe đến đây, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng mà vẫn không dám đưa tay chạm vào nó, mà chỉ nhìn ở đó một lúc lâu.

“Anh Thẩm, nếu như anh muốn gửi lại, tôi có thể sắp xếp!” Lúc này Trần Lâm bước lên nói.

Thẩm Lãng biết Trần Lâm có lòng tốt, cảm thấy thứ có giá trị như vậy sẽ rất bất tiện khi giữ trên người.


Nhưng mà Thẩm Lãng không hề cảm thấy món đồ này quý giá bao nhiêu, mua nó cũng chỉ là vì muốn giành được nụ cười của Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà thôi, nếu như gửi lại không phải phí lắm sao?
“Không cần giữ lại, tôi mang về là được rồi!” Thẩm Lãng nói xong, cầm viên kim cương rời khỏi phòng đấu giá cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Sau khi ra ngoài Lâm Nhuyễn Nhuyễn cẩn thận từng li từng tí, quan sát từ trái qua phải vì sợ có người theo dõi, nhưng dáng vẻ của cô ấy lại chọc cho Thẩm Lãng bật cười.

“Em nhìn cái gì vậy, ban ngày ban mặt sao có thể cướp giật được?" Thẩm Lãng cười nói.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị Thẩm Lãng nói đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng quở trách: "Nhỏ giọng một chút, tiền tài không để lộ ra ngoài biết không? Anh mua món đồ quý giá như vậy em không dám cầm, em nghĩ nếu không anh giữ lại đi, sau này bán sau! "
Nghe Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói như vậy, Thẩm Lãng trực tiếp duỗi tay ôm Lâm Nguyên Thuần vào trong lòng, nói: "Giá trị của đồ vật nằm ở người đeo nó, nếu như chỉ mua về rồi đặt trong nhà hoặc là chuyền tay đấu giá, vậy thì càng không thể nào thể hiện giá trị của nó được.

"
Lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn vội vàng đẩy Thẩm Lãng ra, không vì chuyện gì khác, bởi vì lúc này Vương San San và Hà Vũ Hằng đã bước tới.

Lúc này Hà Vũ Hằng đã không còn sự khinh thường và đắc ý như lúc ban đầu, thay vào đó là vẻ mặt lúng túng đi đến trước mặt Thẩm Lãng
“Thực xin lỗi, anh Thẩm, vừa nãy là tôi không biết trời cao đất dày, đắc tội anh cùng cô Nhuyễn!" Khi Hà Vũ Hằng nói lời này, ánh mắt anh ta chưa từng nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn, dù sao người phụ nữ này có người bạn trai như Thẩm Lãng, Hà Vũ Hằng tự hỏi không còn cam đản để tiếp tục nhớ nhung.


Thẩm Lãng cười nhạt, không nói gì, hoàn toàn không quan tâm đến những người như Hà Vũ Hằng.

Mà lúc này Vương San San đang bị Hà Vũ Hằng cứng rắn kéo đến mặc dù vẫn cúi thấp đầu, nhưng trong lòng lại cực kỳ không cam tâm.

"
“San San, sao em không nói gì đi?” Hà Vũ Hằng nhắc nhở nói.

Lúc này Vương San San mới ngẩng đầu lên, liếc qua Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, nói: "Thực xin lỗi, cũng là tôi không tốt! "
Lòng dạ Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng lương thiện, cũng không nhìn được cảnh Vương San San bị làm khó, vội vàng nắm lấy tay Vương San San nói: "San San, hai người đang nói cái gì vậy, đều là bạn học cả mà sau này có cơ hội cùng nhau dùng một bữa cơm!"
Thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói như vậy, trong lòng Hà Vũ Hằng như trút được gánh nặng, ít nhất nếu như Lâm Nhuyễn Nhuyễn không truy cứu, Thẩm Lãng đương nhiên cũng sẽ không làm khó mình.

“Theo tôi thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay coi như nhận lỗi, tôi mời mọi người ăn cơm nhé!" Hà Vũ Hằng nói.

Phải biết rằng hôm nay Thẩm Lãng vô cùng nổi bật, có thể cùng Thẩm Lãng ăn một bữa cơm, điều này đối với Hà Vũ Hằng mà nói tuyệt đối là chuyện có lợi mà không có hại.

Nhưng mà, lúc này Thẩm Lãng lại xua tay nói: "Hôm nay thôi đi, hôm khác lại trò chuyện, tôi và Lâm Nhuyễn Nhuyễn quay về còn có việc khác phải làm! "
Nghe Thẩm Lãng nói như vậy, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đương nhiên sẽ không phản đối, mà Hà Vũ Hằng cũng không miễn cưỡng.

“Vậy thì anh Thẩm, chúng ta hẹn lại hôm khác…” Sau khi đưa mắt nhìn Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời đi, Hà Vũ Hằng lập tức quay mặt nhìn sang Vương San San đang đứng bên cạnh nói: “San San, hôm nay hai chúng ta chia tay đi, sau này đừng dính líu gì đến nhau nữa!"
Muốn chia tay?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!
Vương San San nghe thấy lời này sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn lại, bắt lấy Hà Vũ Hằng đang chuẩn bị rời đi, gào lên: "Hà Vũ Hằng anh đang nói cái quái gì vậy, em đồng ý chia tay khi nào?"
Vẻ mặt Hà Vũ Hằng âm trầm quay đầu nhìn Vương San San, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải cô muốn so đo với Lâm Nhuyễn Nhuyễn người ta thì đâu có hại tôi suýt chút nữa đắc tội anh Thẩm! Cô đừng hại tôi, bây giờ tôi và cô đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi.

"
"Vũ Hằng, anh muốn chia tay với em, là đang đùa với em sao! Em biết anh oán trách em gần đây tiêu quá nhiều tiền, sau này em sẽ không như vậy nữa, anh đừng chia tay với em có được không!" Vương San San nắm chặt lấy cánh tay Hà Vũ Hằng nói!"
Hà Vũ Hằng hừ lạnh một tiếng, hất tay Vương San San ra, sau đó từ trong túi móc ra một tấm thẻ, ném xuống đất, nói: "Trong đó có bảy trăm triệu, cô cầm lấy đi, chúng ta cắt đứt quan hệ, sau này cô tự lo tốt cho bản thân đi!"
Vương San San bị đả kích nặng nề, số tiền này hoàn toàn là sự sỉ nhục đối với cô ta, hơn nữa sự quyết tâm cắt đứt quan hệ của Hà Vũ Hằng càng khiến trái tim cô ta đau đớn hơn.

Cô ta không thể phủ nhận rằng bản thân thực sự vì tiền mới ở bên Hà Vũ Hằng, nhưng mà trong suốt thời gian hai người ở bên nhau, cô ta cũng đã dần dần yêu Hà Vũ Hằng.

“Không! em không muốn tiền của anh, xin anh…xin anh đừng rời bỏ em!” Vương San San van xin.

Thế nhưng Hà Vũ Hằng lại không chút dao động, trực tiếp đẩy Vương San San đang muốn vồ tới mình ra, lạnh giọng nói: "Tiền coi như là tôi dùng để tránh tai họa, tôi xem như đã nhìn thấy rõ, ở bên loại người như cô nhà họ Hà của chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị cô hại chết.

"
Nói xong, Hà Vũ Hằng cũng không quay đầu lại, trực tiếp chạy tới bãi đậu xe.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi