SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Thẩm Lãng nhìn bộ dạng sợ hãi của Lôi Lực thì biết giờ phút này nội tâm Lôi Lực đã gần như sụp đổ rồi.

Mà giờ khắc này Lôi Lực nhìn Thẩm Lãng thì có cảm giác trong phong thái nhàn nhã cưỡi ngựa xem hoa của anh lại có khí thế của người ở địa vị cao, đặc biệt là cung cách uống trà, cử chỉ giơ tay lên đều là những hành động không phải một người bình thường có thể làm được.

Trong lòng Lôi Lực biết chọc phải người như thế thì chỉ sợ mình khó tránh khỏi cái chết.

"Nếu tôi đã có thể tìm ra ông thì ông nghĩ là tôi có thể không biết gì sao? Tôi khuyên ông tốt nhất là ông mau nói ra những việc mà tôi không biết đi!" Thần sắc Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh như trước, anh hỏi.

Trong lòng Thẩm Lãng chắc chắc Lôi Lực còn có chuyện giấu diếm.

Lúc này Lôi Lực hít sâu một hơi bước tới trước mặt Thẩm Lãng, ngồi xuống nói: "Nếu tôi nói ra thì anh có thể bỏ qua cho chúng tôi không?"
Thẩm Lãng cười nhẹ, cầm chén trà lên uống thêm một ngụm, nói: "Tôi đã cho ông cơ hội! Nếu chuyện ông nói ra có thể làm tôi vừa lòng thì tôi cam đoan sẽ bỏ qua cho ông!"
Lúc này Lôi Lực uống thêm một ngụm trà, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và khẩn trương,ông ta không biết chuyện mình nói ra có thể khiến Thẩm Lãng bỏ qua cho ông ta không, nhưng đây đã là con đường sống duy nhất của ông ta bây giờ.

"Thật ra người đối phó với anh không phải tôi, mà là Hoàng Chí Thành! Tuy rằng tôi và anh cũng có thù hận nhưng nay nhà họ Lôi chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của anh, cho nên tôi đã từ bỏ suy nghĩ muốn báo thù trong đầu từ lâu rồi!"
Thẩm Lãng cười mà không nói gì, đối với chuyện này Thẩm Lãng cũng tin tưởng Lôi Lực nói thật, dù sao công ty Lôi thị gần đây quả thực rất im ắng, còn từ bỏ nhiều ngành đang cạnh tranh với tập đoàn Phi Vũ.


"Ý ông nói là Hoàng Chí Thành tìm người của Ám Yểm?" Thẩm Lãng nhíu mày hỏi.

Lôi Lực lắc đầu, nói: "Người là do Hoàng Chí Thành sai tôi tìm, bởi vì trước kia tôi có một cơ hội ngẫu nhiên được tiếp xúc với Ám Yểm, Hoàng Chí Thành chi tiền còn tôi chỉ là một vật hi sinh mà thôi!"
Nói xong lời này thì Lôi Lực còn cười tự giễu, rốt cục thì ông ta cũng đã biết vì sao Hoàng Chí Thành nhất định muốn để cho ông ta chuyển tiền bằng tài khoản của mình.

"Anh ta cho ông lợi ích gì mà ông lại làm việc cho anh ta?" Thẩm Lãng hỏi.

"Anh ta nói sau khi giải quyết được anh anh ta sẽ trở thành nhà giàu có quyền thế duy nhất ở thành phố Giang Nam! Anh ta muốn sau khi nuốt chửng được khu phố cổ thì sẽ cùng tập đoàn Lôi thị khai phá nơi đó, lại còn định uy hiếp anh giao ra khu đất mới Tân Hải!" Lôi Lực thản nhiên nói.

Nghe nói như thế thật ra Thẩm Lãng cũng hơi hoảng hồn, Hoàng Chí Thành dựa vào cái gì mà định bắt anh tự tay giao ra khu đất mới Tân Hải.

"Tôi nói những việc này Hoàng Chí Thành khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, cho nên hi vọng anh có thể tuân thủ lời hứa, tôi sẵn lòng dâng tặng tập đoàn Lôi thị cho anh, chỉ mong anh có thể cho tôi và Uyển Như một con đường sống!" Lôi Lực nói.

Thẩm Lãng cười nhẹ, anh không biết người phụ nữ tên là Uyển Như này đã làm gì với Lôi Lực mà có thể làm cho Lôi Lực ngay cả gia nghiệp đều không cần, chỉ muốn bảo vệ bà ta.

Nhưng Thẩm Lãng có thể khẳng định Hoàng Chí Thành tuyệt đối sẽ không phân miếng bánh ngọt khu phố cổ với Lôi Lực.


Lời hứa hẹn với Lôi Lực chẳng qua là để an ủi ông ta thôi.

Dã tâm của Hoàng Chí Thành rất lớn, sau khi đối phó mình xong, mọi chuyện đều kết thúc chắc chắn anh ta sẽ đánh cho Lôi Lực một kích trí mạng, thậm chí có thể còn muốn mạng của Lôi Lực!
"Tiền rất quan trọng, nhưng làm bạn với sói ông cảm thấy lời hứa hẹn của Hoàng Chí Thành có khả năng thực hiện sao? Chỉ cần Hoàng Chí Thành xử lý được tôi thì lúc nào ông cũng có thể mất mạng.

" Thẩm Lãng nói.

Lôi Lực nhăn chặt lông mày, không ngờ rằng Thẩm Lãng lập tức có thể đoán được suy nghĩ của Hoàng Chí Thành.

"Không lừa gì anh, tôi cũng biết rõ Hoàng Chí Thành nhất định sẽ không dễ dàng phân cho tôi miếng bánh ngọt đó, cho nên tôi bớt xén tiền từ tổ chức Ám Yểm vì muốn có tiền để rút lui sau khi hành động thất bại.

Đã dời đi được là xong, dù sao anh và Hoàng Chí Thành đều là người tôi không đắc tội nổi!" Lôi Lực nói đúng sự thật.

Nói xong, Lôi Lực như là đột nhiên nhớ ra gì đó vội vàng lấy ra từ trong túi bức ảnh Hoàng Chí Thành để lại ở nhà ông ta đưa cho Thẩm Lãng, nói: "Đây là lợi thế Hoàng Chí Thành định dùng để uy hiếp anh!"
Nhận lấy bức ảnh, Thẩm Lãng nhìn thấy trên ảnh là hình mình và Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì lửa giận xông lên đến tận óc.


Thẩm Lãng nắm chặt nắm tay vang lên tiếng răng rắc.

Tên Hoàng Chí Thành này thế mà lại định dùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn để uy hiếp anh, đây là chuyện Thẩm Lãng không thể dễ dàng tha thứ nhất!
Răng rắc một tiếng chén trà trong tay lập tức bị Thẩm Lãng bóp nát, thần sắc cũng trở nên hết sức u ám.

Cảm nhận được trên người Thẩm Lãng đột nhiên tỏa ra sát khí Lôi Lực sợ tới mức da đầu run lên, không dám nhiều lời thêm một câu.

Lúc này Thẩm Lãng liền lấy điện thoại ra gọi cho 9526, dù sao loại chuyện này anh cũng không thể làm cẩu thả được!
Điện thoại được nối máy.

"Lập tức đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn về nhà, giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm!" Thẩm Lãng nói.

9526 ở đầu bên này điện thoại hơi ngơ ngác, bởi vì mới vừa rồi cô ta đã đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đến chỗ dạy học của một đầu bếp.

"Vâng, tôi lập tức đi đón cô ấy về nhà!" 9526 đáp, sau đó nhanh chóng đi tìm Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Cúp điện thoại xong Thẩm Lãng cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mà đúng lúc này Lôi Lực lại đột nhiên ngăn trước người Thẩm Lãng, thần sắc bối rối nói: "Cậu Thẩm Lãng, chuyện gì cần nói tôi cũng đã nói rồi! Mạng của tôi và Uyển Như đều nằm trong tay anh rồi, anh không thể cứ đi như vậy, là sống hay là chết cũng phải nói rõ cho tôi chứ!"

Thẩm Lãng lặng đi một lúc, ánh mắt anh nhìn vào phòng trong, lúc này người phụ nữ tên là Uyển Như đang lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Lãng mỉm cười, nói với Lôi Lực: "Ông đã nói hết rồi thì tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa, tôi có thể bỏ qua cho ông và người phụ nữ này, nhưng từ ngày mai công ty Lôi thị phải quy về dưới quyền tập đoàn Phi Vũ!"
Nghe nói như thế Lôi Lực cũng không vì mất công ty mà có chút khó chịu nào, ngược lại vẻ mặt lại có vẻ xúc động liên tục gật đầu với Thẩm Lãng, nói: "Được, được! Cám ơn cậu Thẩm Lãng, ngày mai tôi sẽ hoàn thiện tất cả thủ tục, cám ơn anh…"
Nhìn bộ dạng của Lôi Lực trước mắt Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc đầu.

Lôi Lực nằm trong mười nhà giàu có, quyền thế nhất Giang Nam trước đây bây giờ đâu còn một chút khí phách nào, hoàn toàn là bộ dạng của một người đàn ông bình thường.

Có lẽ trong lòng Lôi Lực từ lâu đã trải nghiệm đủ những ngày tháng anh lừa tôi gạt nên nay chỉ muốn cùng người yêu cao chạy xa bay, dù có lưu lạc khắp đất trời cam tâm tình nguyện!
"Ông nên đối xử tốt với người phụ nữ đó, có thể nhìn ra bà ấy thực sự quý trọng ông!" Nói xong Thẩm Lãng không quay đầu lại liền rời đi.

Sau khi bước ra khỏi cửa Thẩm Lãng còn nghe được tiếng người phụ nữ khóc rống lên truyền ra từ trong phòng, điều này làm cho trong lòng anh đột nhiên dâng trào cảm xúc phức tạp.

Thật ra trong lòng Thẩm Lãng có hơi bội phục việc Lôi Lực có thể buông bỏ tất cả để ở bên một người phụ nữ cả đời, tình yêu như vậy cũng là điều anh hướng tới.

Uyển Như thật ra là em gái của người vợ quá cố của Lôi Lực, sau khi vợ Lôi Lực qua đời thì vẫn luôn ở lại bên ông ta, hai người từ lâu đã sinh ra tình cảm chỉ có điều vì còn trở ngại trong lòng về người vợ quá cố nên nhiều năm qua Lôi Lực vẫn luôn cố nén tình cảm với Uyển Như, cả Uyển Như cũng là như thế.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi