SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Vào lúc này, mọi người ở buổi tiệc cũng nhận ra thấy bên phía Thẩm Lãng và Trần Khai Vũ có chút xích mích.
Đại diện của Thượng Bân, Bàng Hồng, người đại diện của Tập đoàn nhà họ Lôi, Vi Thanh Phong và đại diện của công ty nhà họ Chương đã đi đến bên này!
Đám người này ở cùng một chỗ, không ngoa khi nói rằng gần như là huyết mạch kinh tế của toàn bộ thành phố Giang Nam!
Đám người này đến bên này, cũng không nói gì, đứng ngay ngắn sau lưng Thẩm Lãng, hiển nhiên đều đứng về phía Thẩm Lãng!
Trần Khai Vũ hơi bối rối khi nhìn thấy cảnh này.
Những người này cậu ta đều biết, ai cũng là nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Giang Nam, nhưng hiện tại bọn họ lại đứng sau Thẩm Lãng, điều này khiến Trần Khai Vũ không thể không để ý tầm ảnh hưởng của Thẩm Lãng.
Tuy rằng có thể dùng quyền thế của bố mình chèn ép công ty này, nhưng nếu một nhà thì không sao, nếu tất cả đều bị chèn ép, bố cậu ta cũng không dám, gần như ngang ngửa với kẻ thù của các nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố ở Giang Nam.
Tuy nhiên, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn mình, Trần Khai Vũ không muốn mất mặt, đặc biệt là trước mặt phụ nữ của chính mình và một đám người, nếu không ngày mai chuyện này sẽ lan truyền khắp trong giới!
Mà Thôi Diệp Đồng ở bên cạnh cũng ý thức được có gì đó không ổn, người trẻ tuổi này ảnh hưởng lớn như vậy, trong lòng thầm hối hận!
Căng chặt da đầu, Trần Khai Vũ uy hiếp mọi người: "Các người nghĩ cho kỹ, đối đầu với nhà họ Trần, đối với các người mà nói, không hề có lợi cho mấy người!"
Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Câu này xem ra hợp với anh hơn, nể mặt bố của cậu, hôm nay tôi tính toán với anh, đem theo người phụ nữ của anh cút đi!"
Nếu Trần Khai Vũ rời đi, Thẩm Lãng cũng không thèm đoái hoài đến, dù gì thì bản thân anh có thể sắp rời Giang Nam đi Kinh Đô.
Trần Khai Vũ đã từng bị người khác nói là, từ khi bố cậu ta nhậm chức lãnh đạo thành phố Giang Nam, ai nhìn thấy cậu ta đều rất kính nể, nhưng bây giờ bị một người trẻ tuổi uy hiếp, trong lòng Trần Khai Vũ đột nhiên vô cùng tức giận, mất hết lý trí.
Trần Khai Vũ tức giận chỉ tay chửi bới Thẩm Lãng: "Hôm nay cho dù mày là ai, tao đều phế bỏ mày!"
Bởi vì vệ sĩ do Trần Khai Vũ mang theo đang ở ngoài cửa, sau khi nói xong, Trần Khai Vũ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho ai đó.

Một lúc sau, một vài vệ sĩ vạm vỡ mặc vest đen bước đến.

Trần Khải Vũ chỉ vào Thẩm Lãng ra lệnh cho vài vệ sĩ: “Phế bỏ thằng nhóc này cho tôi!”
Mấy tên vệ sĩ lúc này vẻ mặt dữ tợn, xắn tay áo đi về phía Thẩm Lãng.

Đồng tử Thẩm Lãng co lại, Trần Khai Vũ này vậy mà lại không biết tốt xấu, anh cũng chẳng cần để ý cái gì nữa!
Nắm đấm đến như gió, vài tên vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Thẩm Lãng đấm một phát ngã xuống đất, không còn sức mà đứng dậy!
Thấy vậy Trần Khai Vũ rất tức giận, không ngờ Thẩm Lãng lại dám đánh lại, cậu ta lao tới, vung nắm đấm về phía Thẩm Lãng, chửi rủa: "Đồ khốn kiếp, không biết tốt xấu, đây là mày tự chuốc lấy!”
Thân thủ của đối với Thẩm Lãng giống như học sinh tiểu học đối với, thấy cậu ta vung nắm đấm tới, Thẩm Lãng nhếch miệng khinh thường, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu né, tiếp đó nhảy lên đá vào bụng dưới của Trần Khai Vũ.

“A!” Trần Khai Vũ đau đớn kêu lên, lảo đảo lùi ra sau hai bước rồi ngã xuống đất.

“Mày… m* mày dám đánh tao!”
Trần Khai Vũ tức giận nhìn Thẩm Lãng.

Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cậu ta! Ngay cả bố mẹ cũng chưa từng đánh cậu ta!
"Tao thấy mày chán sống rồi, ngay cả cậu Trần mày cũng dám đánh! Mày không biết cậu Trần là ai sao?" Lúc này Thôi Diệp Đồng vội vàng đến bên cạnh Trần Khai Vũ, giả vờ quan tâm và đỡ Trần Khai Vũ lên.
Ngay khi Trần Khai Vũ định giơ nắm đấm lao về phía Thẩm Lãng, một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên từ bên ngoài đám đông!
“Chuyện gì vậy!” Trương Hòa Chính lúc này mới đi vào.

Nhìn thấy Trương Hòa Chính đi tới, đám đông cũng rất tự giác nhường đường cho ông ta.
Trương Hòa Chính đi đến trước mặt Thẩm Lãng và Trần Khai Vũ, nhìn thấy hai tên vệ sĩ của Trần Khai Vũ nằm trên mặt đất, Trương Hòa Chính lật tức sầm mặt.
Trương Hòa Chính giọng điệu nghiêm nghị hỏi Trần Khai Vũ: “Chuyện gì đây?”
Phải biết rằng việc đưa vệ sĩ đến yến hội của ông ta, rõ ràng là thể hiện sự không tôn trọng ông ta.

Hơn nữa, bây giờ còn gây rối, nếu không phải Trần Khai Vũ là con trai của Trần Bình thì Trương Hòa Chính đã ra tay từ lâu rồi!
Khi Trần Khai Vũ nhìn thấy Trương Hòa Chính ra mặt, cậu ta hơi sửng sốt, sau đó giải thích: "Chú Trương, là do thằng nhóc này khiêu khích tôi.

Anh ta không chỉ đánh người của tôi mà còn đánh cả tôi nữa! Chú Trương nên hỏi anh ta xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì!"
Trương Hòa Chính cau mày, nhìn Thẩm Lãng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Trương Hòa Chính hòa nhã nói: "Cậu Thẩm, hôm nay đã đến tham gia buổi tiệc của tôi, vuốt mặt nể mũi, nể mặt tôi, chuyện hôm nay xem như cho qua, được không!"
Thẩm Lãng cười khổ trong lòng, rõ ràng chính là Trần Khai Vũ gây rối, sao lại biến thành anh muốn gây chuyện rồi.
Thẩm Lãng nhẹ giọng nói: “Lãnh đạo Trương, tôi nghĩ ông nên điều tra rõ ràng chuyện này và xem ai là người đã gây rối! Đương nhiên, nếu ông không dám đắc tội Trần Bình, tôi rất vui lòng giúp đỡ!"
Lời vừa nói ra, hiện trường lật tức xôn xao.
“Cái gì, tôi không nghe nhầm chứ!"
"Anh ta thực sự muốn đối đầu với Trần Bình, ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ quá điên cuồng rồi!"
"Vẫn là tuổi trẻ hiếu thắng..."
Phải biết rằng từ xưa đến nay thương nhân không đấu với nhà quan, ngày nay Tập đoàn Phi Vũ ở thành phố Giang Nam thế lực rất mạnh, nhưng cũng không thể một câu nói liền đối đầu với Trần Bình!

Trương Hòa Chính đương nhiên không tin những gì Thẩm Lãng nói, cho rằng Thẩm Lãng còn tuổi trẻ ngông cuồng, cộng thêm việc gần đây Tập đoàn Phi Vũ phát triển nhanh chóng, người trẻ tuổi tất nhiên sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Trương Hòa Chính nói: "Cậu Thẩm, có một số điều có thể nói, cũng có một số điều không thể nói, chuyện ngày hôm nay, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu và Trần Bình hòa giải chuyện này.

Dù sao mọi người đều là nhân vật trọng yếu ở thành phố Giang Nam.

Không nên vì một chút hiểu lầm mà làm đến mức không thể giải quyết được!"
Ý của những lời này đã quá rõ ràng, bản thân ông ta sẵn sàng giúp Thẩm Lãng và Trần Bình làm hòa để đảm bảo rằng Trần Bình sẽ không gây rắc rối cho Tập đoàn Phi Vũ.
Nhân cơ hội này, Trần Khai Vũ ở một bên đã gọi điện thoại cho bố mình.

Hôm nay nhất định không thể bị mất mặt như vậy được, nếu không sau này Trần Khai Vũ sẽ không còn mặt mũi ở lại thành phố Giang Nam!
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:"Lòng tốt của lãnh đạo Trương, tôi xin ghi lòng tạc dạ! Chuyện hôm nay, ông có thể không hỏi đến, còn tôi thì muốn xem xem lãnh đạo Trần đối với việc con trai mình ngang ngược vô lý, rốt cuộc có xử lý như thế nào!"
Nói xong, Thẩm Lãng lấy điện thoại ra, đi đến bên cạnh bấm số.

Thẩm Lãng: “Tôi cần giúp đỡ một chút!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một ông lão: "Cậu chủ, cậu nói đi!"
"Thành phố Giang Nam, Trần Bình..."
Thẩm Lãng nói vài câu đơn giản, rồi cúp máy.
Chương đã đi đến bên này!
Đám người này ở cùng một chỗ, không ngoa khi nói rằng gần như là huyết mạch kinh tế của toàn bộ thành phố Giang Nam!
Đám người này đến bên này, cũng không nói gì, đứng ngay ngắn sau lưng Thẩm Lãng, hiển nhiên đều đứng về phía Thẩm Lãng!
Trần Khai Vũ hơi bối rối khi nhìn thấy cảnh này.
Những người này cậu ta đều biết, ai cũng là nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Giang Nam, nhưng hiện tại bọn họ lại đứng sau Thẩm Lãng, điều này khiến Trần Khai Vũ không thể không để ý tầm ảnh hưởng của Thẩm Lãng.
Tuy rằng có thể dùng quyền thế của bố mình chèn ép công ty này, nhưng nếu một nhà thì không sao, nếu tất cả đều bị chèn ép, bố cậu ta cũng không dám, gần như ngang ngửa với kẻ thù của các nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố ở Giang Nam.
Tuy nhiên, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn mình, Trần Khai Vũ không muốn mất mặt, đặc biệt là trước mặt phụ nữ của chính mình và một đám người, nếu không ngày mai chuyện này sẽ lan truyền khắp trong giới!
Mà Thôi Diệp Đồng ở bên cạnh cũng ý thức được có gì đó không ổn, người trẻ tuổi này ảnh hưởng lớn như vậy, trong lòng thầm hối hận!
Căng chặt da đầu, Trần Khai Vũ uy hiếp mọi người: "Các người nghĩ cho kỹ, đối đầu với nhà họ Trần, đối với các người mà nói, không hề có lợi cho mấy người!"

Thẩm Lãng lạnh lùng nói: "Câu này xem ra hợp với anh hơn, nể mặt bố của cậu, hôm nay tôi tính toán với anh, đem theo người phụ nữ của anh cút đi!"
Nếu Trần Khai Vũ rời đi, Thẩm Lãng cũng không thèm đoái hoài đến, dù gì thì bản thân anh có thể sắp rời Giang Nam đi Kinh Đô.
Trần Khai Vũ đã từng bị người khác nói là, từ khi bố cậu ta nhậm chức lãnh đạo thành phố Giang Nam, ai nhìn thấy cậu ta đều rất kính nể, nhưng bây giờ bị một người trẻ tuổi uy hiếp, trong lòng Trần Khai Vũ đột nhiên vô cùng tức giận, mất hết lý trí.
Trần Khai Vũ tức giận chỉ tay chửi bới Thẩm Lãng: "Hôm nay cho dù mày là ai, tao đều phế bỏ mày!"
Bởi vì vệ sĩ do Trần Khai Vũ mang theo đang ở ngoài cửa, sau khi nói xong, Trần Khai Vũ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho ai đó.

Một lúc sau, một vài vệ sĩ vạm vỡ mặc vest đen bước đến.

Trần Khải Vũ chỉ vào Thẩm Lãng ra lệnh cho vài vệ sĩ: “Phế bỏ thằng nhóc này cho tôi!”
Mấy tên vệ sĩ lúc này vẻ mặt dữ tợn, xắn tay áo đi về phía Thẩm Lãng.

Đồng tử Thẩm Lãng co lại, Trần Khai Vũ này vậy mà lại không biết tốt xấu, anh cũng chẳng cần để ý cái gì nữa!
Nắm đấm đến như gió, vài tên vệ sĩ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Thẩm Lãng đấm một phát ngã xuống đất, không còn sức mà đứng dậy!
Thấy vậy Trần Khai Vũ rất tức giận, không ngờ Thẩm Lãng lại dám đánh lại, cậu ta lao tới, vung nắm đấm về phía Thẩm Lãng, chửi rủa: "Đồ khốn kiếp, không biết tốt xấu, đây là mày tự chuốc lấy!”
Thân thủ của đối với Thẩm Lãng giống như học sinh tiểu học đối với, thấy cậu ta vung nắm đấm tới, Thẩm Lãng nhếch miệng khinh thường, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu né, tiếp đó nhảy lên đá vào bụng dưới của Trần Khai Vũ.

“A!” Trần Khai Vũ đau đớn kêu lên, lảo đảo lùi ra sau hai bước rồi ngã xuống đất.
“Mày… m* mày dám đánh tao!”
Trần Khai Vũ tức giận nhìn Thẩm Lãng.

Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên cậu ta! Ngay cả bố mẹ cũng chưa từng đánh cậu ta!
"Tao thấy mày chán sống rồi, ngay cả cậu Trần mày cũng dám đánh! Mày không biết cậu Trần là ai sao?" Lúc này Thôi Diệp Đồng vội vàng đến bên cạnh Trần Khai Vũ, giả vờ quan tâm và đỡ Trần Khai Vũ lên.
Ngay khi Trần Khai Vũ định giơ nắm đấm lao về phía Thẩm Lãng, một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên từ bên ngoài đám đông!
“Chuyện gì vậy!” Trương Hòa Chính lúc này mới đi vào.

Nhìn thấy Trương Hòa Chính đi tới, đám đông cũng rất tự giác nhường đường cho ông ta.
Trương Hòa Chính đi đến trước mặt Thẩm Lãng và Trần Khai Vũ, nhìn thấy hai tên vệ sĩ của Trần Khai Vũ nằm trên mặt đất, Trương Hòa Chính lật tức sầm mặt.
Trương Hòa Chính giọng điệu nghiêm nghị hỏi Trần Khai Vũ: “Chuyện gì đây?”
Phải biết rằng việc đưa vệ sĩ đến yến hội của ông ta, rõ ràng là thể hiện sự không tôn trọng ông ta.

Hơn nữa, bây giờ còn gây rối, nếu không phải Trần Khai Vũ là con trai của Trần Bình thì Trương Hòa Chính đã ra tay từ lâu rồi!

Khi Trần Khai Vũ nhìn thấy Trương Hòa Chính ra mặt, cậu ta hơi sửng sốt, sau đó giải thích: "Chú Trương, là do thằng nhóc này khiêu khích tôi.

Anh ta không chỉ đánh người của tôi mà còn đánh cả tôi nữa! Chú Trương nên hỏi anh ta xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì!"
Trương Hòa Chính cau mày, nhìn Thẩm Lãng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Trương Hòa Chính hòa nhã nói: "Cậu Thẩm, hôm nay đã đến tham gia buổi tiệc của tôi, vuốt mặt nể mũi, nể mặt tôi, chuyện hôm nay xem như cho qua, được không!"
Thẩm Lãng cười khổ trong lòng, rõ ràng chính là Trần Khai Vũ gây rối, sao lại biến thành anh muốn gây chuyện rồi.
Thẩm Lãng nhẹ giọng nói: “Lãnh đạo Trương, tôi nghĩ ông nên điều tra rõ ràng chuyện này và xem ai là người đã gây rối! Đương nhiên, nếu ông không dám đắc tội Trần Bình, tôi rất vui lòng giúp đỡ!"
Lời vừa nói ra, hiện trường lật tức xôn xao.
“Cái gì, tôi không nghe nhầm chứ!"
"Anh ta thực sự muốn đối đầu với Trần Bình, ông chủ của Tập đoàn Phi Vũ quá điên cuồng rồi!"
"Vẫn là tuổi trẻ hiếu thắng..."
Phải biết rằng từ xưa đến nay thương nhân không đấu với nhà quan, ngày nay Tập đoàn Phi Vũ ở thành phố Giang Nam thế lực rất mạnh, nhưng cũng không thể một câu nói liền đối đầu với Trần Bình!
Trương Hòa Chính đương nhiên không tin những gì Thẩm Lãng nói, cho rằng Thẩm Lãng còn tuổi trẻ ngông cuồng, cộng thêm việc gần đây Tập đoàn Phi Vũ phát triển nhanh chóng, người trẻ tuổi tất nhiên sẽ cảm thấy kiêu ngạo.
Trương Hòa Chính nói: "Cậu Thẩm, có một số điều có thể nói, cũng có một số điều không thể nói, chuyện ngày hôm nay, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu và Trần Bình hòa giải chuyện này.

Dù sao mọi người đều là nhân vật trọng yếu ở thành phố Giang Nam.

Không nên vì một chút hiểu lầm mà làm đến mức không thể giải quyết được!"
Ý của những lời này đã quá rõ ràng, bản thân ông ta sẵn sàng giúp Thẩm Lãng và Trần Bình làm hòa để đảm bảo rằng Trần Bình sẽ không gây rắc rối cho Tập đoàn Phi Vũ.
Nhân cơ hội này, Trần Khai Vũ ở một bên đã gọi điện thoại cho bố mình.

Hôm nay nhất định không thể bị mất mặt như vậy được, nếu không sau này Trần Khai Vũ sẽ không còn mặt mũi ở lại thành phố Giang Nam!
Thẩm Lãng lạnh lùng nói:"Lòng tốt của lãnh đạo Trương, tôi xin ghi lòng tạc dạ! Chuyện hôm nay, ông có thể không hỏi đến, còn tôi thì muốn xem xem lãnh đạo Trần đối với việc con trai mình ngang ngược vô lý, rốt cuộc có xử lý như thế nào!"
Nói xong, Thẩm Lãng lấy điện thoại ra, đi đến bên cạnh bấm số.

Thẩm Lãng: “Tôi cần giúp đỡ một chút!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một ông lão: "Cậu chủ, cậu nói đi!"
"Thành phố Giang Nam, Trần Bình..."
Thẩm Lãng nói vài câu đơn giản, rồi cúp máy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi