SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Khi nghe thấy bốn chữ khế ước Thiên Lộc, trong mắt Thẩm Lãng xẹt qua một tia sáng kinh ngạc!
“Ông Yến, chẳng lẽ đây là Thiên Lộc khế ước sao?”
Yến Vân Sơn gật đầu.
Vùng đất Hoa Hạ đã phải hứng chịu nổi khổ chiến loạn hàng trăm năm, để đảm bảo quyền lợi của những gia tộc thương nghiệp lớn đó, một liên minh dân sự, Cộng Tề Hội đã ra đời!
Bản chất của Cộng Tề Hội là một liên minh hùng mạnh nên rất bí mật đối với người ngoài, ngay cả người bình thường cũng tưởng rằng đó chỉ là truyền thuyết.
Trải qua hàng trăm năm phát triển, Cộng Tề Hội vẫn không hề biến mất, thậm chí nó còn mở rộng ở khắp mọi nơi trên thế giới, và ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn!
Theo sự phát triển lớn mạnh, hành tung của Cộng Tề Hội cũng càng trở nên bí ẩn hơn.
Tại Hoa Hạ cũng không được mấy người biết đến chuyện này.
Là thân là cậu chủ gia tộc Ngoan Nhân, Thẩm Lãng đương nhiên biết chuyện này.
Thiên Lộc Khế Ước tổng cộng có 3 phần.
Hiện tại, chỉ có một phần nằm trong tay gia tộc Ngoan Nhân, tung tích của hai phần còn lại vẫn chưa rõ.
Phần khế ước này là tượng trưng cho thân phận của gia tộc sáng lập Cộng Tề Hội!
Có thể có được khế ước trong tay tương đương với việc có được quyền lực của Cộng Tề Hội, đó là lý do tại sao những người của gia tộc lánh đời đang liều mạng tìm kiếm phần khế ước này.
“Ông Yến, ông đã có phần khế ước này, khẳng định ông phải biết giá trị của khế ước này, tại sao không tìm đến bọn họ để làm cho nhà họ Yến càng hùng mạnh hơn?” Thẩm Lãng nói.
Yến Vân Sơn thở dài, chậm rãi nói: "Tôi đã nghĩ tới, nhưng không dám.


Cậu phải biết rằng bản thân thế giới này là thế giới của những người cường đại."
"Nếu tôi để lộ cái khế ước này, tương đương với việc mang nhà họ Yến ra đặt trước mặt các thế lực cường hào, dựa vào thế lực nhà họ Yến nếu mà bọn họ đến giành, thì nhà họ Yến không quá ba ngày sẽ bị diệt môn, nói chi là được hưởng thụ lợi ích của khế ước này...!"
Thẩm Lãng gật đầu, mặc dù có khế ước, nhưng liệu bạn có năng lực tiến vào cái vòng này hay không thì không phải tự bạn có thể quyết định được.
Năm đó gia tộc Ngoan Nhân tuy đã có khế ước, nhưng chỉ khi đã phát triển đến một mức độ nhất định thì mới dám lấy khế ước ra và tiếp quản Cộng Tề Hội, mà hết thảy điều này đều dựa vào thực lực làm nền tảng.
"Cậu Thẩm, nhà họ Yến bây giờ đang gặp khủng hoảng.

Nhờ sự giúp đỡ của cậu, mới có thể thoát khỏi khó khăn.

Vì vậy, tôi muốn giao phần khế ước này cho cậu để cậu bảo quản chúng.

Nếu sau này tập đoàn Phi Vũ phát triển lớn mạnh, có thể sẽ dựa vào đó để tiến vào một phương diện khác..." Yến Vân Sơn nói.
Thẩm Lãng sửng sốt!
Phải biết rằng có được phần khế ước này liền có nghĩa trong tương lai có thể trở thành gia tộc đệ nhất Hoa Hạ, thậm chí còn có được những thành tựu cao hơn nữa.
“Ông Yến… phần lễ này quá nặng rồi!” Thẩm Lãng nói.
Yến Vân Sơn thản nhiên cười một tiếng, nói tiếp: "Cậu Thẩm, cậu không cần khách sáo.

Với thực lực của nhà họ Yến, giữ lại phần khế ước này cũng chỉ là lãng phí cơ hội mà thôi, thậm chí còn có thể dẫn tới họa sát thân...!"
"Nhưng là đối với cậu mà nói đây quả thực là một cơ hội rất lớn.

Tôi chỉ mong cậu sau khi vào Cộng Tề Hội thì có thể bảo vệ nhà họ Yến được chu toàn.

Vậy thôi tôi đã thấy mãn nguyện rồi!"
Lúc này, Thẩm Lãng không biết nên từ chối như thế nào, đành phải đồng ý tạm thời thay Yến Vân Sơn bảo quản, nếu sau này nhà họ Yến có cơ hội tiến vào, nhất định sẽ trả lại.
Khi Thẩm Lãng rời đi, anh phát hiện Yến Khả Nhi đang đứng ở cửa.
“Ông nội đã nói gì với anh?” Yến Khả Nhi nghi ngờ hỏi.
"Ông ấy nói cô làm không làm việc đàng hoàng, nhà họ Yan sớm muộn gì cũng sẽ bại trong tay cô, để cô mau chóng cưới tên Chung Thiên kia, rồi lợi dụng thế lực của nhà họ Chung...!” Thẩm Lãng cười nói.
“Anh đang nói bậy!” Lời còn chưa nói dứt thì Yến Khả Nhi đã vội la lên.
“Cô không tin thì tự mình đi hỏi ông nội đi!” Nói xong Thẩm Lãng cũng không quay đầu mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi trở về biệt thự, trong đầu Thẩm Lãng vẫn có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.

“Sao thế, có tâm sự à?” Vinh Y mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đi tới trước mặt Thẩm Lãng.
Sau khi nhìn Vinh Y một cái, Thẩm Lãng dời ánh mắt, xê người ra một chút, nhường chỗ cho Vinh Y.
"Tôi suy nghĩ không biết đến tột cùng cô định sống ở đây bao lâu? Chẳng lẽ cô không cần phải đi làm sao?" Thẩm Lãng nói.
Vinh Y sửng sốt, cô không ngờ rằng mấy ngày này, Thẩm Lãng vẫn như cũ, lạnh lùng, ảm đạm với chính mình.
"Chẳng lẽ anh cứ như vậy muốn em rời đi sao?” Vinh Y có chút mất mác hỏi.
Thẩm Lãng thở dài một hơi, anh không có ý đả kích Vinh Y, cũng không phải muốn đuổi Vinh Y đi.
Chỉ là hiện tại những người nước Tây đó đã bắt đầu nhằm vào mình, nếu Vinh Y bị liên lụy vì chuyện này, thì ít nhiều cũng có chút áy náy.
"Ừ, cô vẫn là mau chóng tìm một nơi dọn đi thôi.

Sống ở chỗ tôi cũng không phải là biện pháp lâu dài..." Nói xong, Thẩm Lãng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Vinh Y ở trong phòng khách hồi lâu không thể phục hồi lại tinh thần, khóe mắt bất giác có chút ướt át.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp cận một người đàn ông như vậy, nhưng đáp lại là sự khinh thường của Thẩm Lãng.
Tối hôm đó, Vinh Y thu dọn đồ đạc của mình, sáng sớm hôm sau liền rời biệt thự của Thẩm Lãng.
Tập đoàn Chung Thị.
Ngồi trước mặt Chung Thiên là một người nước ngoài với đôi mắt xanh và mái tóc màu vàng, khuôn mặt bình thản nhưng đầy khí chất.
Người này là Harry.
“Cậu Chung, Yến Khả Nhi nhà họ Yến thực sự là một mỹ nhân hiếm có, nhưng thật đáng tiếc…” Harry ra vẻ cảm khái nói.
Khi nghe thấy lời này, sắc mặt Chung Thiên thay đổi trong nháy mắt, nắm đấm trong tay răng rắc rung lên.
“Anh Harry, nếu anh không có việc gì, xin mời rời đi!” Chung Thiên bất mãn nói.
Harry cười nhạt, tỏ vẻ không quan tâm.

"Anh Chung, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Tập đoàn Phi Vũ đó hiện đang ở Kinh Đô, bất kể quyền lực hay tài chính đều hơn nhà họ Chung, cậu đối mặt với người như vậy thì có thể làm sao được đây?" Harry nói tiếp.
“Ý của anh là gì, anh tới đây là để làm nhục tôi sao!” Dẫu tính tình Chung Thiên có tốt thế nào cũng không nhịn được trào phúng.
Harry lại liên tục xua tay, "Làm sao có thể chứ? Lần này tôi đến đây để giúp cậu chủ Chung lấy lại trái tim của Yến Khả Nhi!"
Khi Chung Thiên nghe vậy, vẻ mặt tức giận hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghi ngờ và ngạc nhiên.
“Anh nói thật đấy à? Anh có cách đối phó với Thẩm Lãng kia không?” Chung Thiên vội vàng hỏi.
Lúc này Harry biết kế hoạch của mình cơ bản đã thành công, Chung Thiên này bị Yến Khả Nhi làm cho đầu óc mê man, muốn khống chế cũng hoàn toàn không cần tốn nhiều sức!
"Đương nhiên, tôi không chỉ đối phó Thẩm Lãng kia, mà còn giúp cậu nắm trong tay quyền sinh tử của nhà họ Yến.

Như vậy, Yến Khả Nhi nhất định sẽ đến cầu xin cậu, lúc đó bất luận cậu đưa ra yêu cầu như thế nào, cô ấy đều sẽ không có tư cách từ chối..." vẻ mặt Harry thành khẩn như thể tất cả những điều này đều là sự thật.
Chung Thiên dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Yến Khả Nhi đang nằm trước mặt mình, chờ đợi anh ta cầm súng lên ngựa, trong lòng liền thấy ngứa ngáy khó nhịn, càng không hề phòng bị với Harry.
"Vậy tôi phải làm sao? Anh cứ nói thẳng đi.

Đi thẳng vào vấn đề sẽ tốt hơn." Chung Thiên vội vàng hỏi.
Harry cười nhạt, một tia tàn khốc xẹt qua đôi mắt xanh của anh ta.
“Trước hết giết Yến Vân Sơn!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi