Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
(Ang = cái hũ)
-Ngoại công, ngài không nên nói như vậy, người ta nhìn con chướng mắt, không nên ép người như thế.
Ngô Hiểu Ly lập tức lắc đầu, trên mặt còn mang theo ủy khuất, con mắt cũng hồng hồng, dường như muốn khóc tới nơi vậy.
Lưu Tuyết Tùng kinh ngạc nhìn Ngô Hiểu Ly sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Dương, Lý Dương vội vàng xua tay nói:
-Không phải, tuyệt đối không phải, Hiểu Ly thế nhưng là cao thủ đồ cổ, bằng cấp lại cao, nhân tài như vậy chúng tôi mơ ước có còn không được nữa là. Chỉ là tôi nghĩ tôi vừa mới rời khỏi công ty, lại kéo theo cả Hiểu Lỵ đi, sợ rằng công ty có ý kiến.
-Nguyên là như vậy, tôi hiểu rồi, quản lý các người là Trương Ưng tôi cũng quen hắn. Chuyện này các ngươi không cần lo lắng, tôi tự mình đi tìm hắn nói chuyện. Hiểu Lỵ có thể phát triển hơn trên phương diện đồ cổ chính là tâm nguyện của tôi.
Lưu Tuyết Tùng cười lắc đầu, thấy Lưu Tuyết Tùng đã nói như vậy Lý Dương cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Dù sao Trương Ưng cũng không thể không qua được, nhưng hắn không thể nói ra.
Ngô Hiểu Ly ngẩng đầu u oán nhìn Lý Dương, làm cho Lý Dương có chút cúi đầu.
-Tiểu Lý, Hiểu Lỵ, các người hôm nay nếu như không có việc gì thì giúp tôi đi tới Đạo Bắc một chút. Tôi có lão bằng hữu, con của hắn lấy được một kiện Tuyên Đức Đại Ang, muốn mới tôi đi tới đó xem thế nào. Tôi vẫn chưa có thời gian đi, các ngươi đi thay tôi thử xem.
Lưu Tuyết Tùng vừa nói vừa móc ra một tờ giấy, mặt trên có ghi địa chỉ cùng điện thoại. Đây hẳn là địa chỉ gia đình người con của bằng hữu lão.
-Được, chỉ sợ người ta không tin chúng tôi thôi.
Lý Dương tiếp nhận tờ giấy, ngày hôm nay hắn đã xin nghỉ rồi, có trở về công ty hay không cũng như nhau cả mà thôi. Đi xem Tuyên Đức Đại Ang cũng không tối, đồ sứ Tuyên Đức rất khó gặp, nếu là thực mà nói không chừng hắn còn có thể thành lập nên vụ buôn bán đầu tiên cho công ty sắp thành lập nữa.
-Không có việc gì tôi giới thiệu chứ, bọn họ khẳng định tin tưởng.
Lưu lão lắc đầu, cười nói.
-Chúng tôi phải đi rồi, Lưu lão, hôm nay đã quấy rầy, sau này sẽ quay lại học hỏi từ ngài nhiều hơn.
Lý Dương đứng dậy nhẹ nhàng hạ thấp người chào Lưu Tuyết Tùng, đối với một học giả như vậy Lý Dương rất là tôn trọng. Lưu Tuyết Tùng tại Minh Dương này địa vị trong giới đồ cổ là không thể thay thế được.
Lý Dương cùng Ngô Hiểu Lỵ đều đi, Ngô Hiểu Lỵ không lái xe, ba người đi một xe cho tiện.
Nhìn đám người Lý Dương đi xa, Lưu Tuyết Tùng khe khẽ thở dài, xoay người về nhà, trong lòng âm thầm nói vài câu:
-Hiểu Lỵ, cơ hội ông đã giúp cháu tranh thủ rồi nhé, hạnh phúc của cháu phải trông chờ vào cháu mà thôi. Lý Dương là rồng trong ao, hơn nữa đã chuẩn bị bay lên rồi, cháu nhất định phải buông tha rụt rè, nắm chặt lấy hắn.
Trở lại phòng khách, Lưu Tuyết Tùng nghĩ tới Lưu Cương không khỏi lắc đầu lần thứ hai.
Lưu Tuyết Tùng đã từng gặp qua Lưu Cương một lần, đó là lúc ở nhà của Hà lão. Lưu Tuyết Tùng còn nhớ rõ ràng, Lưu Cương chính là bảo vệ của Hà lão. Hà lão đưa người bảo vệ mình cho Lý Dương dùng, kỳ thực dụng ý không cần nói cũng biết. Lưu Tuyết Tùng cũng không nghĩ Hà lão lại coi trọng Lý Dương như vậy, chân chính coi Lý Dương trở thành đồ đệ của mình mà bồi dưỡng. Lại nói, Lý Dương thế nhưng là đệ tử thân truyền duy nhất của Hà lão à.
Đạo Bắc là tên gọi tắt của khu vực phía bắc trạm xe lửa Minh Dương. Đạo Bắc thuộc về nội thành, khai phá không bằng phía nam, tới bên này giống như đi vào Minh Dương những năm chín mươi vậy.
Lão bằng hữu của Lưu lão họ Mã, hiện tại không còn sống nữa, con của hắn mới có hơn 40 tuổi, hình dạng mập mạp. Lúc Lý Dương nhìn nhìn thấy vị Mã tiên sinh này còn tưởng rằng gặp được Lưu Hoan.
Mã mập mạp rất nhiệt tình mời Lý Dương ba người đi vào trong nhà. Nhưng là vẻ hoài nghi trong mắt hắn không thể nào che giấu được. Vô luận là Lý Dương hay Ngô Hiểu Ly hay chính là Lưu Cương còn rất trẻ tuổi, đều không phải là Lưu lão trong điện thoại tự mình nói, thì hắn cũng không tùy tiện cho mấy người thanh niên tiến vào trong này đâu.
Tuyên Đức đồ sứ, nhớ tới mình sắp được xem cái đó Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly rất là kích động. Có một loại cơ sở tri thức về đồ cổ mà mọi người đều biết, trong năm Minh triều khai quốc Hồng Vũ là một thời kì quá độ. Tới năm Vĩnh Lạc cùng Tuyên Đức thì đã tiến nhập vào thời kỳ hưng thịnh nhát, nhất là đồ sứ Thanh Hoa, có thể nói là điển hình.
Vĩnh Lạc, Tuyên Đức trong những năm này đồ sứ được chọn chế tạo bằng loại Co được nhập vào, còn được gọi bằng cái tên gì như “Tô Ma Ly Thanh”. Tuy rằng cái tên khó nhớ, thế nhưng đồ làm ra rất không tồi. Tương truyền “Tô Ma Ly Thanh” so với ngọc bích còn quý giá hơn, khi đó chính là nhập từ Tây Á vào.
Tương truyền, “Tô Ma Ly thanh” này là do thái giám Tam Bảo một lần đi Tây Dương vô ý nhặt được tới, kết quả làm ra một thời kỳ huy hoàng của đồ sứ Vĩnh Tuyên(Vĩnh Lạc- Tuyên Đức). Hậu thế giới đồ sứ có rất nhiều truyền văn về địa điểm mà thái giám Tam Bảo thu được “Tô Ma Ly Thanh” này. Có người nói Tây Á, có người nói Phi Châu, cụ thể ở đâu hiện giờ cũng không thể khảo chứng được.
Nghe đồn là nghe đồn, nhưng mà “Tô Ma Ly Thanh” làm ra đồ sứ thanh hoa thật đúng là rất tốt, màu sắc trong trẻo, màu sắc và hoa văn phát sinh ra u quang nhàn nhạt, rất là đẹp mắt. Cũng vì cái đặc thù này, hậu thế phỏng chế phẩm ra vô cùng nhiều, bình thường có người nghe được ai thu dược cái gì mà Vĩnh Lạc Thanh Hoa, rồi lại Tuyên Đức là nhất nhất lao tới nhìn.
Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly trong lòng cũng có một chút hoài nghi, nếu như không phải Lưu lão giới thiệu bọn họ, phỏng chừng hoài nghi còn quá nặng. Nếu thực sự là Tuyên Đức Đại Ang, mấy trăm vạn cũng không có vấn đề.
Ngồi nhà của Mã mập chính được làm theo phương thức phổ thông Tam Thất Nhất Thính (ba phòng một sảnh). Lúc Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly đi vào trong nhà hắn lập tức nổi lên hoài nghi lần thứ hai, cái Tuyên Đức Đại Ang trị giá mấy trăm vạn không phải là một gia đình như thế này có thể cất dấu. Nhưng mà có thể vận khí của Mã mập này quá tốt, lấy một lần được thì sao?
-Ngô tiểu thư, Lý tiên sinh, mời tới mời tới.
Chính lúc đang tự đánh giá, Mã mập mời hai người bọn họ vào trong phòng khách. Trong phòng khách có một bộ bàn ghế sô pha, còn có một bàn trà, trên bàn trà bày một cái Lô bằng thanh đồng. Hai người nhìn thấy cái Lô con mắt đều nhìn thẳng.
-Cổ vật, là một kiện cổ vật.
Mã mập đi dọn bàn để mang Tuyên Đức Đại Ang tới, Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly đánh giá cẩn thận qua cái Lô này một lần, chỉ chốc lát hai người gật đầu với nhau.
Nhìn thấy cái Lô này, hai người tâm thần nhất thời yên ổn xuống, Mã mập này đúng là chân nhân bất lộ tướng, có thể để trên bàn trà một kiện đồ cổ vật là cái Lô này, trong nhà có Tuyên Đức Đại Ang cũng không phải là không thể.
Chỉ trong chốc lát, Mã mập đã cẩn thận bưng một cái Ang lớn đi ra, đi cùng hắn còn có một phụ nữ trung niên, mắt buồn ngủ.
Hai người vừa thấy đại Ang sắc mặt lập tức biến đổi dị thường cổ quái. Lưu Cương lẳng lặng đứng một chỗ, kỳ quái nhìn hai người bọn họ.
-Mấy vị, thế nào, đồ này là thứ tốt chứ?
Mã mập cười tủm tỉm nói rằng, dường như rất kiêu ngạo.
-Khụ khụ, Mã tiên sinh, cái Tuyên Đức Đại Ang này là lấy từ đâu tới vậy?
Lý Dương ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng hỏi.
-Đây là tổ tiên truyền xuống, một mực bày trong nhà, gần đây sửa lại nhà cũ mới phát hiện ra. Tìm người giám định không ngờ là Thanh Hoa sứ trong năm Tuyên Đức. Giá trị của nó thật nhiều tiền, tôi cũng không dối gạt các ngươi, đã có công ty đấu giá tới đây hỏi xem qua, quy ra số tiền 380 vạn rồi.
Lúc nói những lời này, Mã mập càng có vẻ kiêu ngạo rồi, mà sắc mặt của Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly càng thêm cổ quái hơn.
Nhắc tới Tuyên Đức Đại Ang quả thật là một sản phẩm không tồi, cao chừng một thước, đường kính bảy tám mươi cm. Mã mập cố ý dùng một xe đẩy để chở, bình thường để trong phòng ngủ, còn trông cẩn thận.
Màu sắc của Ang lớn này là màu nâu đậm, thân Ang có vẽ cây tùng, tiên hạc, chùa miếu, hòa thượng… Còn có một tầng bao bên ngoài. Cho dù không phải là Tuyên Đức thì niên đại cũng không gần.
-Thế nào, các người sao không nói gì?
Thấy Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly vẫn không nói lời nào, Mã mập vội vàng hỏi một câu.
-Cái này nói ra có chút không tiện.
Lý Dương nhức đầu, đồ là của lão già kia, bảo Lý Dương dùng năng lực đặc thù quan sát cũng không nghĩ tới à.
-Không tiện ư, có cái gì mà không tiện, các người nói đi, nói sai tôi cũng không trách các người.
Lần này nữ nhân trung niên nói, kinh ngạc nhìn đám người Lý Dương.
-Tốt lắm, tôi nói đây.
Lý Dương đang nghĩ ngợi làm sao mà đối phó, Ngô Hiểu Ly đã lên tiếng trước.
-Hiểu Lỵ.
Lý Dương sửng sốt, nếu cái này là giả thì bọn họ còn có thể nói được. Nhưng mà gặp vật như vậy Lý Dương cũng không biết phải nói như thế nào mới được. Nói thẳng rõ ràng là sợ đắc tội với mấy người này.
-Không có việc gì, ngoại công bảo chúng ta tới, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm.
Ngô Hiểu Ly lắc đầu, tâm tình nàng cũng không tốt, gặp phải điều này lại càng làm cho tâm tình này không tốt nữa, cũng không quản đắc tội hay không đắc tội với người.
Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể nhìn Ngô Hiểu Ly, thứ này, không nói ra kỳ thực cũng không đúng, không đúng với nhân cách làm người.
-Được cô nói đi, sai rồi chúng tôi cũng không trách cô.
Mã mập cũng không có lưu ý, phỏng chừng cảm giác Ngô Hiểu Ly còn quá trẻ đi.
Ngô Hiểu Ly nhìn người phụ nữ, cũng không nhìn tới Ang lớn, nói thẳng:
-Thứ này, đầu tiên nó không phải là một thứ đúng tiêu chuẩn gì đó…
-Cô, cô làm sao nói như vậy được, nói cái gì không đứng đắn vậy.
Người phụ nữ lập tức hét lớn một tiếng, Lý Dương lắc đầu, đổi lại ai nghe thấy nói trắng ra như vậy sợ rằng đều không chịu nổi.
-Ngươi hãy nghe tôi nói xong ý kiến của mình cũng không muộn.
Ngô Hiểu Ly lắc đầu, tiếp tục nói rằng:
-Cái đồ này của các người cũng không phải thời nhà Minh, có thể là nhà Thanh hoặc Dân quốc gì đó. Cụ thể thời gian nào còn phải cân nhắc nhưng chắc chắn không phải cận đại là được.
Lý Dương phát hiện, Mã mập nghe thấy những lời này của Ngô Hiểu Ly thì thở phào một cái nhẹ nhõm.
-Thứ hai là, cái Ang lớn này của các người cũng không phải là phổ thông, nói thật các người cũng thật xui xẻo, thứ này là người giả chết thường dùng, dùng để đặt thân thể vào trong đó. Trước đây hòa thượng trong miếu mà viên tịch, sau khi an vị được bỏ vào đây, sau đó mới đi hạ táng sau. Nói trắng ra, đây là một cái quan tài của hòa thượng, các người nhìn những đồ án này có thể hiểu ngay lập tức.
Ngô Hiểu Ly sau khi nói xong ngồi tại chỗ, Lưu Cương kinh ngạc nhìn thoáng qua cái Ang lớn, không ngờ nó là một cái quan tài.
Mã mập ngồi ngây ngẩn cả người, phụ nữ trung niên miệng há hốc. Lý Dương cười khổ lắc đầu, Ngô Hiểu Lỵ nói không sai một chút nào. Đây là một kiện xui xẻo, Mã mập tự nhiên lại giấu trong phòng ngủ, thật không biết nghĩ như thế nào nữa.
-Giết người mà, tôi đã nói tại sao mỗi ngày đều cảm thấy không thích hợp, lạnh lẽo quá. Thì ra đó là một quan tài, anh muốn tìm cho tôi một cái quan tài, dùng 38 vạn mua một cái quan tài về nhà, có phải muốn cho tôi đi sớm hơn một chút không, đúng là tiểu nhân mà.
Phụ nữ trung niên đột nhiên há miệng khóc to lên, Ngô Hiểu Lỵ lần này cũng sững người lại. Cô cũng không ngờ sau khi nói ra người nhà này lại phản ứng lớn như vậy.
stevenqb1890
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ