SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

- Không cần cậu nhảy vào nước sôi hay lửa bỏng đâu, bây giờ không phải cậu ở Quảng Châu sao? Đừng vội trở lại, hai ngày nữa đi chuyến Hương Cảng, ở đó có một buổi đấu giá, giúp ta mua lại một món đồ.

Lão gia tử cười nói, Lý Dương đi tới trong góc yên tĩnh, điện thoại di động giắt bên tai phải, nhỏ giọng hỏi:

- Lão gia tử, chú yên tâm, đừng nói một món đồ, cho là mười món cũng không có vấn đề gì, chú nói đi, muốn món gì vậy, cháu lập tức liền mua về đưa cho chú.

Nói lời này, có vẻ là lòng tin của Lý Dương dâng cao, gần đây hắn phát kia, trong tay có thể có hơn sáu mươi triệu tiền mặt, còn có số Phỉ Thúy lớn chưa được phát hiện, có những thứ này, bây giờ Lý Dương rất đầy đủ.

- Ha ha, ta không cần cậu đưa, cậu chỉ cần mua về là được, sau này ta sẽ đem tiền chuyển tới tài khoản của cậu.

Lão gia tử lần nữa cười to, trên mặt Lý Dương đầy sự thoải mái, không suy nghĩ nói vào điện thoại:

- Được, chú nói cho cháu biết buổi đấu giá mở vào giờ nào, cháu lập tức chuẩn bị.

- Đấu giá lần này sẽ là công ty Tô Phúc ở Hương Cảng cử hành, cậu tới triển lãm dự bị của bọn họ xem trước, ba ngày sau sẽ mở triển lãm dự bị.

- Lão gia, chú yên tâm, triển lãm dự bị cháu tuyệt đối sẽ đến, chú nói cho cháu biết trước, chú để ý chính là món gì?

- Là món đồ sứ Thanh Hoa, cậu cần phải quan sát thật tốt, thật rõ ràng ……

- Đồ sứ Thanh Hoa, không thành vấn đề, chú nói là một món kia, khi về cháu đưa cho chú là được, cũng không cần chuyển tiền cho cháu đâu.

Hà lão còn chưa nói hết, Lý Dương liền chen vào một câu, mấy ngày nay kiếm nhiều tiền như vậy, Lý Dương ở trước mặt người ngoài không nói làm gì, nhưng ở trước mặt thân nhân thì rất muốn thể hiện. Hà lão đối với Lý Dương mà nói cũng là thân nhân, huống chi thể hiện trước mặt Hà lão cũng để cho hắn có cảm giác thành công.

- Cậu xác định không muốn ta chuyển tiền?

Hà lão đột nhiên hỏi một câu, trong thanh âm tựa hồ mang theo chút hài hước.

- Dĩ nhiên, chú chỉ cần nói cho cháu biết món đó là được.

Lòng tin của Lý Dương tăng gấp trăm lần liền kêu lên, một món Thanh Hoa tốt cũng phải mấy triệu, có thể hơn chục triệu cũng là xứng đáng, món đắt tiền hơn cũng không nhiều. Những món lên đến chục triệu thậm chí trăm triệu kia phần đa là cực phẩm đời Hãn, lai lịch mỗi một món cũng rất cổ, bình thường muốn gặp phải một lần cũng không dễ dàng, cho nên Lý Dương không thể suy nghĩ nhiều, hơn nữa có vẻ rất hào phóng.

Hơn mấy chục triệu, hiện tại đối với Lý Dương mà nói thật đúng là không có vấn đề gì.

- Vậy cũng tốt, ta muốn là lần đấu giá này sẽ kiếm được, chiếc bình Nguyên Thanh Hoa Cẩm Hương đó, sáu năm trước được đấu giá một lần, lúc ấy là bốn mươi hai triệu tiền Hồng Kông liền bán ra. Lần này ta đoán giá sau cùng sẽ không thấp hơn tám mươi triệu, có thể sẽ đạt tới một trăm triệu trở lên, ta tính giá tiền là giữa tám mươi triệu đến một trăm năm mươi triệu, cậu theo cái giá tiền này mà nắm chặc là được.

Hà lão bên kia điện thoại từ từ nói, Lý Dương há miệng càng lúc càng lớn, nghe thời điểm buổi đấu giá mà Hà lão nói cũng cảm giác rất không ổn, đang nghe là bình Nguyên Thanh Hoa, trên mặt Lý Dương cơ hồ sắp biến thành tuyệt vọng, nghe được đánh giá cuối cùng của Hà lão, trước mắt Lý Dương tối sầm, thiếu chút nữa là ngã quỵ.

Một trăm triệu đến một trăm năm mươi triệu, còn là tiền Hồng Kông, miệng Lý Dương mấp máy mất tự nhiên, hắn đáng lẽ nên sớm nghĩ ra Hà Lão, cố ý gọi điện thoại tới nhắc nhở mình đi mua đồ, làm sao có thể đơn giản như vậy, bây giờ mạnh miệng đã nói ra rồi, muốn thu lại cũng không được.

- Lý Dương, cậu làm sao vậy?

Hà lão ngồi trên ghế tựa ở trong sân, hắn tựa hồ thấy được vẻ mặt Lý Dương lúc này, trên mặt liền nở nụ cười hiền lành sủng ái.

- Không có, không có gì, Lão gia, cái buổi đấu giá này lúc nào thì cử hành?

Lý Dương lập tức nhỏ giọng trả lời, trong lòng cũng đang tính toán, theo giá cao nhất tính toán được thì một trăm năm mươi triệu tiền Hồng Kông này đổi thành nhân dân tệ là bao nhiêu.

Theo tỉ giá bây giờ, một trăm năm mươi triệu tiền Hồng Kông này khoảng một trăm tám mươi triệu nhân dân tệ, nói cách khác muốn đi tham gia buổi đấu giá thế nào cũng phải chuẩn bị hai trăm triệu mới được, trên người Lý Dương bây giờ hơn sáu mươi triệu căn bản không đủ.

- Ba ngày sau triển lãm dự bị, năm ngày sau bán đấu giá, đến lúc đó ta chờ tin tức tốt của cậu.

Lão gia cười lớn một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại, Lý Dương nghe trong điện thoại tiếng tút tút, khóe miệng lại khẽ động một cái.

Cẩn thận tính toán thì lần đấu giá này sẽ có thể được đến khoản tiền đó, Lý Dương nặng nề thở dài. Hai trăm triệu, Lý Dương vẫn có, buổi đấu giá lần này, những Phỉ Thúy kia bán hết thì hai trăm triệu tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là nghĩ đến hai trăm triệu này ở trong túi còn chưa ấm hơi liền bay mất, Lý Dương có cảm giác khó tả.

Ở Minh Dương xa xôi, Hà lão vừa cười vừa gọi điện thoại cho con gái của mình, báo cho conn gái một số tài khoản, cô lập tức chuyển một trăm năm mươi triệu tiền Hồng Kông vào tài khoản này, nghĩ tới vẻ mặt nhăn như quả mướp đắng của Lý Dương sau khi nghe được đánh giá cuối cùng, Hà lão liền vui vẻ cười to không ngừng.

Thường ngày, nếu như Hà lão biết buổi đấu giá có vật mình muốn, cũng là để cho con gái đi mua về cho mình, thân phận của ông không thích hợp xuất hiện ở những phòng đấu giá này.

Lần này, vốn là cũng muốn cho con gái đi, nhưng Hà lão đột nhiên nhớ tới Lý Dương đang ở Quảng Châu, mà Lý Dương thành thạo về đồ cổ hơn con gái ông nhiều, vì vậy muốn để cho Lý Dương đi giúp mình tham gia cái buổi đấu giá này, thuận tiện còn có thể để cho Lý Dương tăng thêm kiến thức, buổi đấu giá xuất hiện đồ cổ cao cấp cũng không ít.

Chẳng qua là không ngờ Lý Dương sẽ lớn tiếng tỏ ra anh hùng, khăng khăng muốn tặng cho mình cái vật phầm trong buổi bán đấu giá này, Hà lão cười to đồng thời cũng không ngừng gật đầu, có cảm giác rất vui mừng.

Nhưng suy nghĩ một chút, Lý Dương thật là có cái năng lực mua được đồ trong buổi bán đấu giá này, năm ngoái thời điểm mới gặp Lý Dương, Hà lão cũng không ngờ một năm ngắn ngủn mà Lý Dương có biến hóa lớn như vậy.

- Một trăm triệu, hai trăm triệu, ba trăm triệu.

Buổi đấu giá dự bị của công ty Lợi Đạt - Quảng Châu, Lý Dương đứng ở một góc nhỏ đang không ngừng tính toán, hắn nghĩ làm thế nào mới có thể mau chóng đem số tiền kia nắm được trong tay, đi tham gia buổi đấu giá Hương Cảng.

Cũng may cho hắn buổi đấu giá ở Hương Cảng kia sau buổi đấu giá của hắn hai ngày, cho dù hai ngày tới tiền chưa về tài khoản, đợi đến buổi đấu giá Hương Cảng bên kia kết thúc cũng có thể về tài khoản rồi. Cho dù chậm một hai ngày chuyển khoản cũng không có vấn đề, công ty bán đấu giá ít nhất cũng sẽ cho kỳ hạn ba ngày, có công ty bán đấu giá còn cho kỳ hạn dài đến một tháng.

Điểm này, đã là ông chủ công ty bán đấu giá Lý Dương rất rõ.

- Lý ca, anh cứ bận việc ở đây đi, tôi đi làm thủ tục đi Hương Cảng trước.

Lưu Cương từ phía sau đi tới, Lý Dương quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện Lưu Cương cố nén nụ cười trên mặt, vốn là đang buồn phiền, trong nháy mắt lại thay đổi càng thêm khó coi.

- Tôi đi đây.

Thấy dáng vẻ Lý Dương, Lưu Cương lập tức chạy đi, chờ thang máy, Lưu Cương cũng nhịn cười không được nữa liền cười to, còn đúng lúc bị Lý Dương thấy.

- Tên này, quay lại phải dạy dỗ hắn.

Lý Dương giận dử dí quả đấm, hắn nhưng không nghĩ tới, dựa vào bản thân vậy hắn sao có thể là đối thủ của Lưu Cương, hai người giao thủ thật, không biết là ai dạy dỗ ai.

- Reng reng.

Quả đấm của Lý Dương còn chưa được đặt xuống, điện thoại di động trên tay lại bắt đầu rung, điện tới là một số máy bàn của Minh Dương, nhưng số này Lý Dương rất lạ.

Cú điện thoại này nói trong thời gian rất ngắn, mấy câu nói ngắn ngủn Lý Dương liền cúp điện thoại, nhưng tâm trạng vẫn không bình tĩnh lại ngay.

Điện thoại là ngân hàng Minh Dương gọi tới, bây giờ Lý Dương là khách hàng lớn, vừa có một khoản một trăm năm mươi triệu tiền Hồng Kông vào tài khoản Lý Dương, người của ngân hàng lập tức gọi điện thoại cho Lý Dương xin phép Lý Dương số tiền Hồng Kông đổi tỉ giá nhân dân tiền hay tiếp tục giữ nguyên giá, tất cả để trong tài khỏan.

Muốn đi Hương Cảng tham gia buổi đấu giá, số tiền trong tài khoản này, còn là tiền Hồng Kông khiến Lý Dương thấy khá hơn một chút, nhưng Lý Dương cũng không nghĩ tới, Hà lão chuyển tiền cho mình nhanh như vậy, điều này làm cho Lý Dương rất cảm động trong lòng.

Hà lão tựa như một trưởng bối chân chính của hắn như vậy, không thể nào để Lý Dương cầm tiền của mình mua đồ cho hắn, cái này giống như ông đối với cháu trai vậy, ngoài miệng có thể nói chơi, nhưng trong quá trình thực tế cũng sẽ không làm như vậy.

Hơn nữa, rõ ràng Hà lão vô cùng tín nhiệm đối với Lý Dương, một trăm năm mươi triệu tiền Hồng Kông cũng không phải là con số nhỏ, lại đi Hương Cảng tham gia buổi đấu giá, số tiền kia lại chuyển trước mấy ngày, không phải người nhà, rất khó có thể có tín nhiệm như vậy.

Khi Lý Dương cảm động hắn không nghĩ được khối Thủy Tinh Chủng và Huyết Mỹ Nhân Phỉ Thúy và còn ấm chính phẩm Huyền Đức và đèn Bóng Trăng thần kỳ của hắn trong tay Hà lão, giá trị những thứ đó cao hơn số tiền kia nhiều. Lúc này Lý Dương chỉ nghĩ Hà lão đối với mình tốt, lại vì mình làm những chuyện kia.

Nhưng đây cũng là một loại biểu hiện tình cảm thật, tình cảm như vậy mới có thể là thân tình chân chính, có thể duy trì.

Buổi triển lãm tiến hành rất thuận lợi, người của công ty bán đấu giá lớn trước đó cũng nghe nói qua số Phỉ Thúy này, cũng đã thấy catalogue tuyên truyền, nhưng cũng chưa từng tận mắt thấy, lần này sau khi tận mắt xem phần lớn đã yên tâm, nghiêm túc chuẩn bị cho buổi đấu giá này.

Công ty châu báu có thực lực cũng đến quan sát nhứng Phỉ Thúy kia, đặc biệt là khối Thủy Tinh Chủng Tổ Mẫu Lục Phỉ Thúy càng làm cho bọn họ đỏ mắt. Có ít nhất bảy tám công ty cũng hạ quyết tâm tới mua khối nguyên liệu đấu giá này, còn có mấy thương nhân người Quảng Đông rất hứng thú với mấy khối Phỉ Thúy kia.

Một số công ty châu báu không dư giả tiền bạc lắm, phần lớn nhắm vào những khối Kim Ti Chủng và Phù Dung Chủng Phỉ Thúy, những Phỉ Thúy cao cấp đối với bọn họ mà nói cũng rất quan trọng, mua nhiều một chút, đối với sự phát triển của công ty là có lợi nhiều hơn chút. Bây giờ thị trường Phỉ Thúy đang khan hiếm, mật ít ruồi nhiều. Có cơ hội như vậy nếu bỏ lỡ mới là không thể tha thứ.

Buổi triển lãm kéo dài đến bốn giờ chiều, bốn giờ sau xe của ngân hàng sẽ tới đem những Phỉ Thúy này đi, người bảo vệ an toàn của công ty cũng đi theo, đưa Phỉ Thúy về ngân hàng, công việc của bọn họ cũng kết thúc.

Trịnh Khải Đạt đi theo, vốn là muốn cho Lý Dương đi, Trịnh Khải Đạt còn có rất nhiều chuyện bận rộn, nhưng Lý Dương chết sống không muốn đi, chuyện áp tải châu báu ở Thanh Đảo lần đó khiến hắn có ảnh hưởng quá lớn.

Buổi trưa Lưu Cương trở lại, Lý Dương cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, làm thủ tục nhanh như vậy, hơn nữa còn là làm hộ chiếu, hiệu suất cao như vậy, ngay cả Lý Dương cũng âm thầm chắc lưỡi. Hắn đột nhiên nhớ ra ngay cả chứng minh thư của mình cũng chưa đưa cho Lưu Cương, hắn làm thế nào đem hộ chiếu về nhẹ nhõm như vậy, còn dùng thời gian ngắn ngủi như vậy?

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi