Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Tuy Lý Dương có đọc qua những ghi chép này nhưng hắn lại không nghĩ đến điều đó.
Lúc nãy sau khi dùng khả năng đặc thù để quan sát, Lý Dương đã chắc chắn đây là đồ cổ Vạn Lịch, điều này làm cho hắn không chú ý đến những cái khác nữa.
Chỉ khi hắn liên tưởng đến sáu vòng tròn màu vàng nhạt không nhất định là đại diện cho triều Vạn Lịch hắn mới bắt đầu chú ý đến những điều khác, tuy nhiên lúc đó hắn vẫn chưa nghĩ đến gốm sứ triều Thiên Khải.
Cũng nhờ câu nói của Lưu Cương mà Lý Dương mới liên hệ chiếc khạp với triều Thiên Khải. Thời gian chỉ có nửa năm, ghi chép lại không tỉ mỉ, từ trước tới giờ cũng chưa xuất hiện đồ vật như vậy, Lý Dương không nghĩ đến cũng là chuyện bình thường thôi.
Huống chi những ghi chép đó Lý Dương chỉ xem qua có một lần, nếu không vì hắn có trí nhớ tốt thì sẽ không bao giờ nhớ đến điều đó.
Bây giờ nhìn lại, chiếc khạp này hoàn toàn phù hợp với những đặc điểm gốm sứ Thiên Khải, nó hoàn toàn dùng cách nung của Vạn Lịch tạo thành, không có niên khoản, hình vẽ tinh xảo, hoa văn ngũ trảo kim long.
Như vậy vấn đề về niên khoản có thể giải thích được rồi, giờ chỉ còn lại một vấn đề là vì sao nó lại mới như thế.
Lý Dương cau mày nghĩ ngợi rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời, hắn nhớ lại tất cả những gì có liên quan đến Thiên Khải, nhưng chẳng có gì liên quan đến vấn đề này cả.
Việc này chỉ có thể đợi sau khi trở về tìm Hà Lão nhờ ông giải quyết thôi, Lý Dương tin Hà Lão nhất định sẽ giải thích được.
- A?
Một người đứng bên cạnh Lý Dương bỗng cất tiếng, ông ta đang dò xét chiếc khạp.
Lý Dương ngẩng đầu nhìn lên, ông ta mặc bộ đồ mùa hè thời nhà Đường, đầu tóc bạc trắng, trán đầy nếp nhăn, tuy nhiên đôi mắt vẫn còn rất sáng.
Ông vừa đi vừa xem, một lúc sau lại lôi ra cặp kính và một chiếc kính hiển vi ra, ông cẩn thận quan sát chiếc khạp.
- Chào ông
Lý Dương cất tiếng chào, ông lão này mang lại cho người ta cảm giác rất không bình thường, cảm giác này chỉ khi Lý Dương đối diện với Hà Lão mới có, ngay đến mấy người Liếu Lão Lý Dương cũng không cảm thấy như vậy.
Ông lão này là người thứ hai mang lại cho hắn cảm giác đó, rất cao quý nho nhã, làm cho người ta phải kính trọng.
- Anh bạn trẻ, cái này là của cậu hả?
Ông lão quay đầu nhìn Lý Dương rồi chỉ chiếc khạp, Lý Dương gật đầu.
- Hoàng Lão Giám đốc Triệu bỗng kinh ngạc gọi, rồi ông vội vã bước đến chỗ Lý Dương, Bạch Minh và Mao Lão cũng vội vàng bước theo, Trần Vi thì đi như chạy, lúc nãy cô ta đi xem gốm vụn cùng thầy Bạch.
- Ông đến từ lúc nào vậy ạ?
Giám đốc Triệu cung kính hỏi, Bạch Minh cũng lễ phép chào ông, đến cả Mao Lão cũng trong có vẻ rất kính nể.
- Tôi vừa đến, cũng không
có việc gì làm, vừa lúc đi ngang qua đây nên tiện thể vào xem.
Ông lão khoát khoát tay rồi hỏi Lý Dương:
- Anh bạn trẻ, cái này là của cậu hả?
- Đúng vậy, tôi vừa mới mua nó.
Lý Dương lập tức gật đầu.
Thái độ của mấy người này làm cho Lý Dương đoán được người đang đứng trước mặt hắn cũng là một đại sư, hơn nữa lại là một đại sư rất có danh tiếng, chỉ tiếc là Lý Dương vào nghề chưa được lâu, Hà Lão ngoài việc dạy hắn những kiến thức về đồ cổ ra thì chẳng giới thiệu ai cho hắn, hắn không biết gì về người đang đứng trước mặt cả.
- Vừa mới mua? Bao nhiêu tiền vậy? Cho tôi xem một chút được không?
Ông lão khuôn mặt cổ quái hỏi liền mấy câu.
- Hai lăm vạn, xin mời ông cứ tự nhiên.
- Hai lăm vạn, không đắt.
Ông lão gật đầu, lần này đến lượt giám đốc Triệu, Bạch Minh và Mao Lão thấy lạ lùng, ba người đó không ngờ ông lão lại nói như thế.
- Tôi là Hoàng Đức, cậu tên gì vậy?
Ông Lão nâng chiếc khạp cẩn thận quan sát, miệng vẫn nói chuyện với Lý Dương, mấy người Bạch Minh cứ sững người ra.
- Chào Hoàng Lão, tôi là Lý Dương.
- Lý Dương, tên hay đó, a, Lý Dương?
Hoàng Lão cuối cùng cũng ngẩng đẩu lên, nhìn Lý Dương từ đầu đến cuối, ông không thèm xem chiếc khạp nữa.
- Thì ra là cậu, cậu đến Hong Kong lúc nào vậy?
Hoàng Lão chợt hỏi một câu, Lý Dương thấy hơi bất ngờ, ông lão này Lý Dương chưa gặp bao giờ, nhưng nhìn ông ta hình như là đã quen biết Lý Dương rồi.
- Tôi vừa đến hôm trước.
Lý Dương thấy bối rối, đối phương biết hắn không phải là người Hong Kong, ông ta mười phần thì cũng đến tám chín phần biết hắn là ai rồi, vậy mà hắn lại không biết gì về ông ta cả.
- Hoàng Lão, hai người quen nhau sao?
Bạch Minh cung kính hỏi một câu, trước ông lão này Bạch Minh rất câu nệ, không giống như dáng vẻ thường ngày của ông ta.
- Không quen
Hoàng Lão lại quay đầu quan sát chiếc khạp, lần này ông lật ngược chiếc khạp lên, cẩn thận xem xét phần dưới, vừa xem vừa gật đầu.
Bạch Minh lúc đó có cảm giác ăn cơm mà bị mắc nghẹn vậy, ông lão không quen Lý Dương, vậy mà cứ nói chuyện y như là quen rồi vậy, hắn không biết là ông lão trước mặt đây có phải là người mà hắn từng biết không.
- Thầy Bạch, Hoàng Lão là ai vậy?
Lý Dương bước đến chỗ Bạch Minh hỏi nhỏ, lần này Bạch Minh lại càng thấy kỳ lạ hơn nữa, một già một trẻ làm cho hắn không biết nói thế nào nữa
- Hoàng Lão là nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng nhất Hong Kong, cũng là vị đại sư lợi hại nhất, ông nổi tiếng trên khắp thế giới, ở Hong Kong nếu Hoàng Lão nói thứ hai thì tuyệt đối không có người dám nói thứ nhất.
Bạch Minh nhỏ giọng giới thiệu về thân phân của Hoàng Lão, lúc giới thiệu vẻ mặt rất cung kính.
Lý Dương chợt nhớ đến một người, lúc trước khi ký cổ ngọc Chu Phảng Hà Lão có nói với hắn rằng ở Hong Kong có một vị đại sư rất lợi hại có thể nhìn ra được Chu Phảng, và người đó giờ đang đứng trước mặt hắn.
Lý Dương trong lòng cũng bắt đầu thấy kính nể, hắn có thể nhìn ra được cổ ngọc Chu Phảng hoàn toàn là nhờ vào khả năng đặc biệt, nhưng Hoàng Lão lại làm việc đó dựa vào thực lực của mình, ông ta cùng với Hà Lão đều là những vị đại sư vĩ đại nhất.
- Đồ tốt đấy, anh bạn trẻ, cậu nhặt được tiện nghi rồi đó.
Hoàng Lão cuối cùng cũng đứng dậy, vỗ vỗ tay nói:
- Cậu chỉ vừa mới mua, tại sao tôi không đến sớm hơn chỉ? Nếu không thì vật tốt như thế này sẽ không bay mất rồi.
Lý Dương há to miệng, lúc nãy hắn định hỏi thì bị câu nói của Hoàng Lão chặn lại, hắn không ngờ ông ta lại nói như thế.
Tuy nhiên nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của ông lão, Lý Dương chợt bừng tỉnh.
Ông lão cũng chỉ nói vậy thôi, hoàn toàn không phải đang thực sự buồn bã, ông cũng chỉ là chúc mừng vì Lý Dương gặp may thôi, ai cũng hi vọng mình gặp được đồ tốt, Hoàng Lão cũng chỉ là nói những điều trong lòng đang nghĩ.
- Hoàng Lão, ông nói đây là đồ tốt sao?
Giám đốc triệu cẩn thận hỏi một câu, chiếc khạp này lúc đầu là muốn bán cho ông ta, ông ta không mua mới bị Lý Dương mua mất, nếu là đồ tốt thì chắc ông ta hối hận mà đập đầu vào tường mất.
- Đương nhiên, đồ Vạn Lịch tốt như vậy, nếu nói nó vô giá thì cũng không phải là quá đáng.
Câu nói của Hoàng Lão làm giám đốc Triệu suýt té ngữa, ông ta không có bất kỳ nghi ngờ gì về câu nói đó, ở Hong Kong, ông lão là ngôi sao sáng trong giới chơi đồ cổ, là quyền uy.
- Hoàng Lão, ông nói đây là đồ Vạn Lịch, nhưng nó lại không con dấu mà?
Mao Lão bước lên phía trước hỏi nhỏ một câu, ông cũng đã từng hỏi Lý Dương câu đó, chỉ là lúc nãy Lý Dương chưa nghĩ ra nên không trả lời được.
- Ai nói là đồ của Vạn Lịch thì nhất định phải có con dấu chứ?
Hoàng Lão hỏi vặn lại một câu, Mao Lão lúc này cũng cảm nhận được cảm giác của Bạch Minh và Lý Dương lúc nãy, câu hỏi này cũng làm cho ông ta cứng họng.
Đồ sứ Vạn Lịch đều có khoản, ai cũng biết điều đó, nếu người nói câu nói này không phải là Hoàng Lão mà là người khác thì nhất định sẽ bị bọn họ phê phán cho một trận rồi.
- Anh bạn trẻ, cậu đã dám mua chiếc khạp này thì chắc chắc là đã biết lai lịch của nó rồi, cậu nói cho mọi người nghe đi.
Hoàng Lão nhìn Lý Dương rồi cười nói, thái độ của ông đối với Lý Dương còn tốt hơn đối với Mao Lão nữa.
Lý Dương cười khổ một tiếng cúi đầu nói:
- Thực ra khi mua tôi chỉ có cảm giác, lúc nãy mới vừa nghĩ ra được một điều, tuy nhiên đây cũng chỉ là sự suy đoán của tôi mà thôi, không biết có đúng không.
- Chiếc khạp này có lẽ là thuộc gốm sứ Thiên Khải, được nung vào năm 1620 sau khi Vạn Lịch và Thái Xương chết, lúc đó Thiên Khải vẫn chưa đổi niên hiệu, vì vậy mà không có con dấu ghi niên hiệu.
Lý Dương chậm rãi nói, Bạch Minh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, sau đó còn quay đầu lại nhìn chiếc khạp kĩ hơn nữa.
Mao Lão cũng sững người, ông cũng lập tức đi quan sát lại chiếc khạp, ông và Bạch Minh nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ kinh ngạc và hối hận.
- Không sai, chiếc khạp này đúng là được nung sau khi vua Vạn Lịch mất, tuy nhiên không phải là gốm sứ Thiên Khải, lúc đó niên hiệu Thiên Khải vẫn chưa ra đời, làm sao có thể gọi là của Thiên Khải được chứ.
Hoàng Lão gật gật đầu, tuy nhiên vẫn không đồng ý cho lắm, ông không cho rằng đây là đồ cổ thuộc thời Thiên Khải.
Lý Dương lại hỏi nhỏ:
- Hoàng Lão, là trong sách nói như vậy?
- Không phải sách nói gì cũng đúng, thực ra chiếc khạp này là của Vạn Lịch hay của Thiên Khải đều không quan trọng, quan trọng nhất là chúng được sản xuất đơn lập, là đại diện đặc thù của gốm sứ triều Minh, cho đến hôm nay trên toàn thế giới tôi chỉ biết hai nơi có, không ngờ nó lại cũng xuất hiện ở Hong Kong.
Hoàng Lão thở dài, ông như đang hoài niệm về quá khứ.
Lý Dương thì không biết nói gì, ông lão trực tiếp phủ định những điều sách nói, tuy nhiên nghĩ lại, lời ông lão nói cũng không sai, những điều sách viết không phải là đúng hoàn toàn, có nhiều người viết sách trình độ còn không bằng Hoàng Lão.
Hơn nữa, số gốm sứ này đúng là được nung vào thời Vạn Lịch, lúc đó quả thật không có niên hiệu Thiên Khải, vì vậy cũng có thể nói đây là gốm sứ Vạn Lịch.
- Hoàng Lão, nếu thực sự đây là gốm sứ được nung vào những năm cuối Vạn Lịch thì vì sao màu sắc lại mới như thế?
Mao Lão vẫn chưa chịu thua, ông hỏi thêm câu nữa, Lý Dương cũng nhìn chăm chăm vào Hoàng Lão, hắn cũng đang muốn biết đáp án.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ