SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Lý Dương gãi gãi đầu, loại chuyện thế này đương nhiên là hắn không tin, hắn cũng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.

"Trường Sinh Bát, không ngờ nó thật sự là Trường Sinh Bát, xem ra Trường Sinh Bát thật sự đã bị người ta đánh tráo, hơn nữa còn bị người đó dùng Vụ Ẩn Pháp để giấu đi!"

Hà lão lại thở dài, ông bây giờ không còn kích động như vừa rồi nhưng trong mắt thỉnh thoảng vẫn còn lóe sáng.

-Hà lão, đây là chuyện gì thế?

Lý Dương chỉ vào đóa sen trong chén, Lưu Cương cũng trừng mắt dựng thẳng tai chờ nghe Hà lão giải thích. Hoa sen không ngờ lại từ mình chuyển động, đây quả thật là một kỳ tích, Lý Dương kỳ thật đã muốn hỏi từ sớm nhưng tới bây giờ mới hỏi được.

"Ông không biết..." Hà lão nói.

Lý Dương và Lưu Cương đều cứng người, nhìn bộ dạng của hai người, Hà lão cười nói:

-Căn cứ theo sách vở ở viện bảo tang Cố Cung thì Trường Sinh Bát quả thật có đặc điểm này. Hốt Tất Liệt bởi vì lãng phí quá nhiều Trường Sinh Thổ mà tức giận, nhưng khi thấy hiện tượng thần kỳ này thì hắn lại thấy hội hận, nhưng dù sao thì cũng đã muộn, hơn nữa cũng không còn Trường Sinh Thổ để làm lại nên hiện tượng này trở thành một bí mật không ai có thể biết được!

"Thì ra là vậy, thật đáng tiếc, cháu nghĩ thứ này hẵn là có liên quan tới tay nghề của những người thợ đo chứ không có liên quan gì tới Trường Sinh Thổ cả, Trường Sinh Thổ có thể làm thành đồ gốm cũng đã là một kỳ tích rồi!"

Lý Dương liên tục lắc đầu rồi nói, Trung Quốc cổ đại chưa từng thiếu thợ giỏi, Nguyệt Đăng trên tay hắn và hai cái chén trước mặt này là một minh chứng.

-Cũng chưa chắc, truyền thuyết về Trường Sinh Thổ có không ít, có lẽ lúc nun gốm những người thợ đó bỏ thêm cái gì vào cũng không chừng, nhưng mà hiện không có cái gì có thể chứng mình điều này, đây sẽ là một câu đố vĩnh viễn không bao giờ có lời giải!

Hà lão lại thở dài rồi tiếp tục nun cái chén còn lại.

Lý Dương không nói chuyện nữa mà chăm chú nhìn một màn kỳ dị kia.

Nhớ tới lúc trước cái chén này được người coi là đồ sứ bình thường mà bán đi nên Lý Dương chiếm được tiện nghi. Nhưng mà hắn không ngờ cái chén này lại có lai lịch và thần kỳ như vậy, hiện tại xem ra nó không phải chỉ là đồ sứ thời Nguyên bình thường mà nó là trọng bảo cấp quốc gia, ít nhất thì trong lịch sử cái chén thế này chỉ có hai cái!

Không có Trường Sinh Thổ nên Hốt Tất Liệt cũng chỉ có thể làm thành hai cái chén như thế này mà thôi, về phần vì cái gì nó được người dùng Vụ Ẩn Pháp và làm thế nào nó được bảo tồn tới bây giờ thì cần phải từ từ nghiên cứu.

-Quả nhiên là một đôi, Lý Dương, tỉ lệ cháu có được môt đôi như thế này là một phần nghìn tỉ đó, hiên nay ông đang suy nghĩ xem cháu và thần may mắn có phải là bà con thân thích hay không đó?

Có kinh nghiệm của chén thứ nhất, nên cái chén thứ hai làm nhanh hơn nhiều, đặt hai cái chén lên bàn, Hà lão cười nói.

-Có thể lắm, sau này cháu đi tìm thần may mắn hỏi một chút!

Lý Dương hắc hắc nở nụ cười, hai cái chén này sau khi tẩy đi lớp dầu quả thật là nhìn có chút bất phàm.

Lý Dương từng dùng năng lực đặc thù quan sát cái chén, nhưng mà nhìn bằng hình ảnh trong suốt thì không thể nào so với nhìn bằng mắt thường được, đặc biệt là lú them nước vào và luồng ánh sang trắng xuất hiện càng làm cho người ta si mê nó.

Hà lão cười to nói :

-Ha ha, cháu đang chứng kiến một truyền thuyết hiện thế đó," năm đó sách cổ có ghi them nước vào chén thì sẽ thấy ánh sang thần thánh, nhưng mà cái Trường Sinh Bát lúc đó không có hiện tượng này nên mọi người liền cho nó chỉ là khuyết đại, thật không ngờ...

-Trường Sinh Bát lúc đó? Hà lão, chẵng lẽ còn Trường Sinh Bát khác hay sao?

Lý Dương có chút sững sốt rồi vội hỏi, vừa rồi Hà lão nói rất kỳ quái, cái gì “mà thật là nó, cái kia là đồ giả”, khi đó còn làm cho Lý Dương và Lưu Cương hoảng sợ một phen. Hơn nữa sau đó Hà lão còn nói Trường Sinh Bát bị người ta đánh tráo, việc này càng làm cho Lý Dương tò mò.

-Đúng vậy, nhưng mà ông có thể khẳng định thứ kia là hàng nháy, cái Trường Sinh Bát kia hiện đang ở Cố Cung Bắc Kinh, một cái ở Cố Cung Đài Bắc, bề ngoài của nó giống y hệt thứ này, nhưng mà nó không có quý khí như cái chén của cháu, khi cho nước vào nó cũng không có biến hóa gì!

Hà lão cười nói, Đài Bắc và Bắc Kinh đã đem hai món đồ dỏm xem là bào vật, hơn nữa luôn muốn có được cái của đối phương nên đã gây sức ép cho nhau vài chục năm.

"Với nhãn lực của những vị chuyên gia kia cũng không phân biệt được sao?"

Lý Dương nghi hoặc hỏi, viện trưởng viện bào tang Cố Cung chính là chuyên gia cấp quốc gia, cũng không kém hơn Hà lão, sao có thể bị gạt như thế chứ.

-Nhìn không ra, bởi vì hai cái chén kia nun cùng một thời đại, sao có thể nhìn ra thật giả được chứ? Hơn nữa Trường Sinh Bát thật sự chưa có ai từng thấy qua, ghi chép lại cũng rất mơ hồ, hơn nữa cũng không có ai tin nội dung ghi chép nên từ từ quyển sách ghi lại nó cũng đã trở thành truyền thuyết, nếu không phải thấy được cái thật ở chỗ cháu thì ông cũng nghĩ hai cái kia là đồ thật đó...

Hà lão nói làm cho Lý Dương có chút hiểu ra, Đài Bắc và Bắc Kinh hai cái cố cung sở dĩ không nhận ra là vì những thứ này chế tạo cùng một thời đại cho nên bọn họ xem hai cái kia là thật.

Giống như lời của Hà lão, nếu không thấy được đồ thật thì bất cứ ai cũng sẽ không nghi ngờ sự thật giả của hai cái chén kia.

-Hà lão, ông nói xem hai cái chén này đáng giá bao nhiêu tiền...

Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, trong đôi mắt không ngừng lóe lên ánh sáng.

Bảo bối tốt nhất của Hốt Tất Liệt, hơn nữa còn có hiện tượng thần kỳ, lại dùng Trường SInh Thổ chế tạo thành, toàn thế giới chỉ có hai cái, mỗi một điều nêu trên đều là rất dáng giá, tổng hợp lai cũng không biết là nó có giá như thế nào nữa.

Dù sao thì Lý Dương cũng không thấy nó kém hơn cái bình Nguyên Thanh Hoa, hơn nữa nó lại là một đôi nên giá lại càng trên trời.

Hà lão nhìn Lý Dương rồi nói:

- Nó không dễ định giá nhưng mà ông có thể nói cho cháu biết, nếu đem chúng đi đấu giá thì cho dù đặt giá thế nào cũng không xứng với giá trị của chúng, chúng hoàn toàn xứng đáng là bảo vật vô giá!

Cho dù là bao nhiêu tiền thì cũng không phù hợp?

Lý Dương âm thầm gật gật đầu, đây là đánh giá cao nhất của Hà lão từ trước tới nay, cho dù là Nguyệt Đăng thì Hà lão cũng chưa từng nói như vậy.

-Hà lão yên tâm, cháu tuyệt đôi sẽ không đem nó đi đấu giá, cho dù là không còn tài sản cháu cũng sẽ không bán nó, tài sản thì có thể kiếm về nhưng thứ này lại là vô giá

Hà lão rất vừa lòng với câu trả lời của Lý Dương, Lý Dương có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, huống hồ trong lòng Hà lão cũng không muốn Lý Dương bán nó đi.

Cũng bởi vỉ thế nên Hà lão rất ủng hộ việc Lý Dương tự mình kiếm tiền, nếu không phải Lý Dương có thể dựa vào đổ thạch kiếm tiền, lại có công ty kinh doanh thì hà lão đã nghĩ giúp hắn một biện pháp kiếm tiền rồi. Chỉ có kinh tế sung túc thì mới có thể sưu tầm được những thứ tốt, từ đó mới có tể bào tồn những thứ quý báo cho thế hệ sau.

-Ông vốn có chút lo lắng về chuyến đi Bắc Kinh của cháu, nhưng mà với hai cái Trường Sinh bát này thì ông không có gì lo nửa. Lần này cháu đi Bắc Kinh hãy đem theo cái khạp thời Vạn Lịch và một cái Trường Sinh Bát, một cái để lại cho ông. Lần giao lưu này cháu có thể cho mọi người biết Trường Sinh Bát thật sự đang nằm trong tay cháu, nhưng mà nhớ là không thể hứa hẹn bất cứ điều gì đâu đó!

Hà lão cười khẽ, chậm rãi nói.

Lý Dương suy nghĩ một chút liền gật đầu, lần này hắn chuẩn bị mang theo hai món đi, mang theo một cái Trường Sinh Bát cũng không tệ, chỉ một cái thôi cũng đã đủ rung động rồi, ngay cả Hà lão cũng bị nó hấp dẫn thì những người khác không cần phải nói.

Cứ như vậy, cũng có thể giảm sự chú ý với cái khạp thời Vạn Lịch, về phần cái chén này, đánh chết hắn hắn cũng không bán.

Huống hồ, trong long Lý Dương đã đem cái chén thành quốc bảo dùng đê chống đỡ mặt mũi, Cố Cung Bắc Kinh và Đài Bắc đều chỉ cất giữ hàng giả, thứ trong tay hắn là đồ thật, đây quả thật là một việc rất có mặt mũi.

Lý Dương dù sao vẫn còn rất trẻ, trong long có chút hư vinh cũng là điều khó tránh khỏi.

-Tốt lắm, ông đi về trước, cái chén này ông cầm về nghiêng cứu một chút, thuận tiện giúp cháu bảo quản vài ngày!

Hà lão đứng lên, Lý Dương lập tức cười hì hì nói:

-Không thành vấn đề, ông cứ xem thoải mái, đồ đặt ở chỗ ông cháu càng thêm yên tâm, cháu không thường ở nhà, nêu có chuyện gì xảy ra chắc là cháu khóc không ra nước mắt mất!

-Cháu nói vậy cũng đúng, quả thật là cháu nên tăng thêm phòng vệ, đồ tốt của cháu quả thật là có không ít...

Nghe Hà lão nói vậy Lý Dương liền vui mừng nói:

-Hà lão, lúc cháu không có ở nhà chỗ này giao cho ông, ông cũng biết là thứ tốt cháu có không ít, mất đi một món thôi cũng đủ để cháu đau lòng một thời gian dài rồi!

Đồ tốt của Lý Dương quả thật không ít, Tuyên Đức Lô, cái chén thời Nam Tống, còn bức cổ họa có giá trị không thấp kia nữa. Ngoài ra trong tủ bảo hiểm Lý Dương còn để Huyết Mỹ Nhân và Cực Phẩm Lam Tinh Linh bên trong, tính tổng thể mà nói thì tài sản cũng đã vài trăm triệu rồi.

Đây là còn chưa tính tới đống nguyên thạch dưới gara, nhưng mà đống nguyên thạch kia an toàn hơn những thứ này nhiều, những khối nguyên thạch đó rất lớn, bình thường cũng không có ai rãnh mà đi cướp chúng.

Cũng bởi vì đồ đạc của mình quá nhiều nên hắn hi vọng Hà lão có thể giúp hắn quản lý một chút, chỉ cần Hà lão chịu giúp thì hắn có thể an tâm ra ngoài, lúc hắn ra ngoài căn nhà của hắn khẳng định là còn an toàn hơn là lúc hắn có ở nhà.

-Cứ yên tâm, lúc cháu đi ông sẽ cho người đảm bảo an toàn cho căn nhà!

Hà lão cũng biết ý nghĩ torng lòng Lý Dương nên cười nói, với Hà lão thì việc này chỉ là một việc đơn giản, hơn nữa mấy thứ này mà có tổn thất thì không chỉ có Lý Dương đau lòng mà ông cũng đau lòng không kém.

Hà lão trở về mang theo một cái Trường Sinh Bát, Hà lão vừa đi Lý Dương lập tức nghiên cứu cái chén còn lại, Lý Dương bắt đầu rót nước vào cái chén, từ bên trong cái chén một luồng sang trắng tỏa ra, đóa hoa sen bên trong không ngừng biến hóa giống như là tiên nữ đang khiêu vũ trên đóa hoa sen vậy, vô cùng thần kỳ.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi