SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

-Bớt một ít đi, sáu mươi vạn rất cao, bốn mươi vạn đi, gần đây tôi quả thật không có dư dã

Bạch Minh liên tục lắc đầu, ánh mắt còn không nhìn cái ấm trà kia.

-Thầy Bạch, ngài cũng không phải là đến lần đầu, Ngài cũng biết quy định chỗ tôi, Ngài hẳn là hiểu được thứ này không phải là một người có thể tìm được, phía sau tôi còn nhiều miệng ăn như vậy, bớt giá là chuyện không thể nào rồi

Chu Nhất Đao cười một tiếng rồi khép cái hộp lại, ngay khi cái hộp khép lại, Bạch Minh liền hiện ra sự thống khổ trên mặt.

-Mao lão, nơi này có quy định gì vậy?

Lý Dương bước tới gần Mao lão lặng lẽ hỏi, với những quy định này quả thật là Lý Duong không biết nhiều lắm.

-Quy định rất phức tạp, nói đơn giản là bọn họ không cho phép trả giá, cần nhiều người thì giá tiền sẽ tăng lên thôi

Mao lão suy nghĩ một chút, lại nói:

-Nhưng mà bọn họ cũng sẽ không ra loạn giá, sẽ không có chuyện dùng công phu sư tử ngoạm, hắn nói cũng đúng, bọn họ cũng không phải là một người, tìm một món đồ là việc khó hơn tưởng tượng rất nhiều, Chu Nhất Đao kiếm được tiền thì cũng phải chia chút canh cho bọn họ

Lý Dương chậm rãi gật gật đầu, ý của Mao lão Lý Dương đã hiểu được, những người này tuy rằng ra giá rất cao nhưng không phải là báo giá trên trời, nếu như là vật mà mình muốn thì chi ra thêm một chút cũng là chuyện bình thường. Trong giới đồ cổ, muốn tìm một món đồ mà không biết nó nằm ở đâu là một chuyện rất khó, cho dù là tìm mười năm cũng chưa chắc đã tìm được.

Việc này Lý Dương hiểu được, nếu không phải hắn mai mắn ở Trịnh Châu tìm được một cái Trường Sinh Bát mà để hắn đi tìm thì cho dù là tìm 20 năm chưa chắc hắn đã tìm ra.

-Chẳng lẽ bọn họ không sợ có người không mua sao?

Lý Dương đột nhiên hỏi một câu, tuy rằng rất muốn nhưng nếu giá quá cao nói không chừng bọn họ sẽ từ bỏ, hoặc là có người muốn chỉnh bọn họ nên nói muốn tìm đồ, cuối cùng lại từ bỏ, như vậy không phải là mệt rồi sao.

-Loại chuyện này cũng có, nhưng mà trước khi làm bọn họ đã có chuẩn bị rồi, cho dù là ai muốn tìm đồ vật thì trước hết phải đưa tiền thế chấp, người quen giới như Bạch Minh cũng phải đặt cọc mười vạn, nếu là người mới thì đặt cọc ít nhất cũng phải mười vạn.

Mao lão ngừng một chút, lại nói:

-Hơn nữa, nếu như Bạch Minh thật sự không mua thì sau này Chu Nhất Đao sẽ không làm ăn với bọn họ nữa, những người có liên quan tới Chu Nhất Đao cũng sẽ liệt Bạch Minh vào sổ đen, đối với Bạch minh thì đây là chuyện mất nhiều hơn được

-Tôi hiểu rồi, bọn họ quả thật là đủ đen, nếu tìm bọn họ, chẳng khác nào phải làm mọi thứ theo lời họ

Lý Dương lắc đầu thở dài, quy định của những người này nhiều lắm, nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên đi tìm bọn họ, những người này thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng mà ngay cả Mao lão đều coi trọng như vậy chứng tỏ bọn họ quả thật rất có năng lực.

-Đúng, chính là như vậy, nhưng mà danh dự của bọn họ không tệ, bình thường chỉ cần đồ vật có thì bọn họ nhất định sẽ tìm được, cũng không dùng hàng già để gạt người, nếu như vậy thì không những sẽ trả lại tiền thuế chấp mà lần sau còn có thể tìm miễn phí một vật cho người đó, tính ra thì cũng không tệ

Mao lão lại lắc lắc đầu, trên mặt biểu tình có chút phức tạp, loại người này làm cho bọn họ vừa yêu vừa hận, yêu chính là bọn họ quả thật có năng lực, hơn nữa rất có uy tín, đáng tiếc là họ quá đen, mỗi lần tìm tới bọn họ đều phải bị chém một đao, hơn nữa một đao này còn làm cho người khác rất đau lòng.

Mặt Bạch Minh lúc này đang lúc trắng lúc xanh, sáu mươi vạn với với Lý Dương hiện tại là không có gì, nhưng mà đối với Bạch Minh thì lại là một gánh nặng không nhỏ, hơn nữa, thứ này hắn cũng không thể từ bỏ, nếu từ bỏ thì kết quả hắn không thể gánh nổi.

-Được rồi, sáu mươi vạn thì sáu mươi vạn, Chu Nhất Đao a Chu Nhất Đao, tôi và ông quen biết như vậy mà ông cũng chém tôi một đao thế này

Bạch Minh cuối cùng cắn chặt răng đau lòng nói, Chu Nhất Đao cười nói:

-Thầy Bạch, ngày không thể nói vậy, ngài không biết sự vất vả của chúng tôi đó thôi, nếu ngài biết thì ngài cũng sẽ cho cái giá này là xứng đáng

-Quên đi, biết các người không dễ dàng rồi, xem như là phí vất vã đi

Bạch Minh thở đài một hơi, trước khi tới đây Bạch Minh đã có chuẩn bị tâm lý nên hắn không phải là không thể thừa nhận kết quả này, chỉ có điều là phí vất vã có chút cao mà thôi.

-Cảm ơn thầy Bạch đã chiếu cố, tôi gần đây có thu được vài thứ, mọi người có muốn xem một chút không?

Chu Nhất Đao nói, nvụ làm ăn này thành công hắn cũng đả kiếm được một ít, chỉ cần tìm đồ cho người ta thì hắn cũng có thu nhập nhiều hơn số hàng có thể bán trong tiệm rồi. Cửa hàng này chỉ vì để tiện việc liên lạc nên mới mở mà thôi, nhưng mà nếu đã mở cửa kinh doanh thì không lý nào lại không buôn bán, thương nhân đều là trục lợi cả.

-Cũng tốt, để xem anh có thứ gì tốt

Bạch Minh gật đầu đồng ý, Mao lão không nói chuyện, nhưng vẻ mặt của ông cho thấy ông cũng muốn xem, Chu Nhất Đao kêu cô gái kia lại rồi cùng nhau đi vào bên trong.

Một lát sau, Chu Nhất Đao ôm một cái rương ra, dường như cái rương rất nặng nên vẻ mặt Chu Nhất Đao rất là cố hết sức.

Chu Nhất Đao đem cái rương để trên bàn, từ bên trong hắn lấy ra một bức tượng phạt Quan Âm, tượng phật này được điêu khắc từ Bạch Ngọc, có điều chất lượng thua xa ấm trà của Bạch Minh, hơn nữa niên đại cũng không lớn, chỉ là đồ thời dân quốc mà thôi, nếu đem bán thì giá cũng chỉ hơn một vạn mà thôi.

Chu Nhất Đao đặt bức tượng phật qua một bên, xem ra hắn cũng không coi thứ này là đồ tốt.

Ngay sau đó, Chu Nhất Đao lại lấy ra hai cái vòng tay, hai cái này đều là vòng tay bằng Ngọc Bích, màu sắc rất đậm, từ hình thức xem ra cái vòng này có từ thời Thanh.

Mao lão cầm lấy một cái vòng tay, xem một chút ông liền gật gật đầu.

Lý Dương không có hứng thú với hai thứ này, tuy chất lượng của hai cái vòng tay này không tệ, nhưng mà người có đỉnh cấp Phỉ Thúy như hắn thì lại chướng mắt loại vòng tay này, chỉ cần hắn tùy tiện lấy ra một khối Phỉ Thúy để làm vòng tay thì cũng tốt hơn hai cái này.

Chu Nhất Đao lại lấy ra một cái gối đầu bằng ngọc, cái gối này thật sự không nhỏ, dài hơn năm mươi cm, cao 20 cm, ở thời cổ đại thì cái gối này cũng là rất lớn.

Hơn nữa, cái gối này là dùng một khối ngọc Hòa Điền lớn là thành, xem ra thứ quan trong nhất và cũng là nặng nhất trong cái rương là cái ghối này, vừa rồi Chu Nhất Đao cố sứ như vậy chắc cũng là vì nó.

Cô gái kia lấy từ trong rương ra năm sáu món, tất cả đều là ngọc thành phẩm. Thứ tốt nhá là thời Thanh, tệ hơn là thời Dân Quốc, cũng không có giá trị cho lắm.

Nhìn lướt qua, Lý Dương có chút thất vọng, những thứ này tuy không tệ nhưng không thể nào làm cho hắn hứng thú được, mặc kệ hiện đại hay là cổ đại, chỉ cần không phải là ngọc tốt thì Lý Dương cũng không có hứng thú.

-Là những thứ này, hai vị xem có nhìn trúng cái nào hay không, tất cả đều là tôi tìm được, xem như là phí đi đường cho mọi người đi

Chu Nhất Đao chà xát tay, Bạch Minh bĩu môi, với tính nết của Chu Nhất Đao không bị chém là may rồi, còn mong gì hắn đưa phí đi đường chứ.

-Cái này bán thế nào?

Mao lão giơ cái vòng kia lên hỏi, trên cái vòng có chút điểm đen, nhưng mà dù sao thì cũng là Ngọc Hòa Điền chính tông, hiện tại Ngọc Hòa Điền còn rất ít, sau này chiếc vòng này chắc chắn sẽ tăng giá.

-Mao lão, nếu ngài thích thì hai cái chỉ cần mười lăm vạn là được, một cái thì phải trả cho tôi 9 vạn

Chu Nhất Đao cười nói, Mao lão nhíu nhíu mà, cặp vòng tay náy mười lăm vạn quả thật có chút quý, giá mười tới mười hai vạn là hợp lý nhất.

Lắc lắc đầu, Mao lão đưa vòng tay về chỗ củ, giá này khẳng định là không được, đều là người có hiểu biết nên hắn cũng không phải đặc biệt thích cái vòng này, không cần phải đưa cổ cho hắn chém.

Lý Dương cũng lắc lắc đầu, Chu Nhất Đao cũng không để ý, thấy mọi người đều không có hứng thú nên hắn cho cô gái kia đem những thứ này bài ra trong quầy.

Những thứ này đoán chừng là hắn mới thu được, hắn định đem ra bán thử một chút mà thôi.

-Thầy Bạch, thứ cần đã tới tay, nếu không thì chúng ta trở về đi?

Mao lão quay đầu hỏi Bạch Minh một câu, Bạch Minh lại quay đầu lại nhìn Lý Dương, vừa lúc phát hiện Lý Dương đang ngẩn người.

-Lý lão đệ, cậu làm sao vậy?

Bạch Minh tiến lên đẩy đẩy Lý Dương, đầu Lý Dương vội vàng cúi xuống rồi nói:

-Không, không có gì

Ngay vừa rồi, Lý Dương theo thói quen dùng năng lực đặc thù xem xét một chút, hắn ngoài ý muốn phát hiện ra cái gối ngọc kia không ngờ lại trống không, bên trong không ngờ lại giấu một bức tranh.

Cái gối có sáu tầng màu vàng nhạt chứng tỏ nó có từ cuối thời Minh đầu thời Thanh, bức tranh bên trong tuy chỉ có 5 tầng màu, có điều lại là màu da cam, nói cách khác là bức tranh và cái gối có chệnh lệch niên đại gần nghìn năm.

Bức tranh bên trong có rất nhiều tầng, hình nổi làm cho Lý Dương rất khó phân biệt đây là hình gì, có điều bức tranh chênh lệch nghìn năm thì dù sao cũng có giá trị hơn cái gối phải không? Huống hồ, đồ được cất giấu thì chắc hắc sẽ quý hơn thứ dùng để cất giấu nhiều.

Lúc Bạch Minh kêu Lý Dương thì hắn đang suy nghĩ về thứ này. Hiện nay hắn rất ảo não, hắn quyết định về sao phải học hỏi một ít tri thức về tranh cổ mới được, hiện nay hắn có thể nói là chẳng biết thứ gì về mặt này cả, mặt tranh chữ có thể nói là mặt yếu nhất của hắn lúc này.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi