Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Lý Dương sảng khoái đồng ý, thuận tiện còn mời hai anh em Thường Thịnh cùng đi. Hà Kiệt cũng không phản đối gì.
Thường Thịnh và Thường Phong trong lòng có chút kích động. Hôm nay chính là một sự kiện tốt nhất trong cuộc đời bọn họ. Trong thời khắc nguy hiểm cũng không bỏ mặc Lý Dương, mà thu hoạch hiện tại cũng làm cho bọn họ kích động không ít. Có quan hệ với Hà thiếu thì sau này đừng nói là Triệu Phi, cho dù có mười Triệu Phi cũng không dám tkiêu ngạo rước mặt bọn họ.
Lý Dương và Hà Kiệt lại hàn huyên với nhau về việc nhà. Về những chiến thắng của Lý Dương khiến cho Hà Kiệt cũng có chút hâm mộ. Những thứ trong tay Lý Dương đều là những bảo vật không dễ có. Giá trị là thứ yếu, ý nghĩa mới là quan trọng.
Bữa cơm chiều không dùng tại hội sở. Theo như cách nói của Hà thiếu thì món ăn ở đây bình thường. Muốn ăn cơm thì phải ra bên ngoài, đến khách sạn nổi tiếng thì mới có thể vui vẻ ăn được.
Bảy giờ tối mọi người mới rời khỏi hội sở.
Sau khi đi ra ngoài, Lý Dương không ngồi xe của Thường Thịnh mà ngồi chiếc xe đặc biệt của Hà lão.
Hà Kiệt và Ngô Độ đều có xe riêng của mình, cùng với xe của Thường Thịnh, Thường Phong năm chiếc lần lượt rời khỏi. Điều này làm cho Lý Dương có chút cảm thán. Trước kia, có muốn ra ngoài còn phải mượn xe của anh trai. Nhưng trải qua một năm ngắn ngủi, cuộc sống của hắn đã thay đổi quá nhiều.
Nhìn Lý Dương ngồi trong chiếc xe Hồng Kỳ, Thường Thịnh cảm thấy giật mình. Gã cuối cùng cũng hiểu được vì sao chiếc xe này luôn đi theo bọn họ vào tận nơi này. Dù vậy gã cũng không dám nghĩ đến việc đối mặt với người ngồi trong xe.
Khi Triệu Phi bị đuổi ra khỏi cửa, mấy người kia cũng không bỏ đi mà đứng cạnh xe cùng đợi. Từ lúc Lý Dương lên xe đến giờ, trừ Triệu Phi ra thì tất cả mọi người vẫn còn ở lại.
Lý Dương quay đầu lại nhìn Lưu Cương. Lưu Cương bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Y không bị thương nặng lắm đâu. Chỉ bị chấn thương vùng cằm, cộng thêm mấy cái đốt xương bị gẫy thì không còn việc gì. Nằm dưỡng bệnh vài tháng tại bệnh viện thì không sao, cũng không lưu lại di chứng gì.
Lý Dương gật đầu. Triệu Phi quả thật rất đáng giận nhưng cũng không đáng tội chết, chỉ cần răn dạy là được rồi. Nói không chừng sau khi giáo huấn y sẽ thay đổi tính tình.
- Hà thiếu, Hà thiếu!
Xe của Hà Kiệt vừa xuất hiện thì có một đám người chạy lại. Bọn họ căn bản không dám về nhà. Nếu bị người trong nhà biết được họ đắc tội với ai, thậm chí còn bị đuổi ra thì phỏng chừng kết quả còn thảm hơn so với Triệu Phi.
Đối với những người này thì Lý Dương cũng không có ấn tượng tốt, lắc đầu rồi quay cửa kính xe lại. Còn Hà Kiệt thì căn bản không để ý, trực tiếp leo lên xe chạy đi.
Khi xe Lý Dương chạy ngang qua, bọn họ đều nhìn thấy Lý Dương ngồi trong xe. Sau khi nhìn rõ biển số xe thì tất cả đều sợ ngây người.
Lúc này bọn họ đã hiểu được hôm nay tại vì sao bị quăng ra ngoài. Nếu như không rõ thân phận của Lý Dương thì cái biển số xe Trung Nam Hải kia họ vẫn có thể nhận ra. Nghĩ đến hôm nay mình đắc tội với một đại nhân vật như vậy thì mỗi người không khỏi cảm giác rét run.
Bọn họ cuối cùng thất bại trong việc cầu xin Hà thiếu thì liền quay về nhà. Mặc kệ lần này bị trừng phạt bao nhiêu cũng phải đem chuyện này báo cáo lại từ đầu đến cuối cho người nhà biết, để cho họ sớm có phương pháp phòng bị.
Với số phận Triệu Phi bây giờ không còn ai muốn nhớ đến.
Lý Dương không nghĩ đến việc Hà Kiệt lại không dẫn bọn họ đến một khách sạn năm sao cao cấp mà lại dẫn đến một khách sạn bình thường tên là Ngọc Lưu Ly.
Đi ra ngoài dạo qua một vòng, lại nhớ đến Ngọc Lưu Ly làm cho Lý Dương liên tục lắc đầu. Bất quá chuyến đi này cũng có chút thu hoạch, gặp được con trai của Hà lão. Trước đây Lý Dương chưa bao giờ gặp qua người nhà của Hà lão.
- Lý Dương, tôi nói cho cậu biết, nơi này là nổi tiếng nhất Bắc Kinh về món kho. Toàn bộ thủ đô không nơi nào ngon bằng nơi này. So với khách sạn lớn trong thủ đô thì đồ ăn ngon hơn nhiều.
Hà Kiệt bước xuống xe, chỉ vào bên trong khách sạn bình thường nói với Lý Dương. Ngô Độ cũng bước xuống xe, đi vào cùng với Hà Kiệt, tựa hồ như không có chút phản đối nào.
Nhưng anh em họ Thường lại sửng sốt một chút. Thường Thịnh đang tính há miệng nói điều gì nhưng lắc đầu ngậm miệng lại.
- Được, chúng ta cũng nên nếm thử một chút. Được Kiệt ca tán thưởng như vậy thì cũng biết nó ngon đến dường nào.
Lý Dương gật đầu. Hà Kiệt dẫn hắn đến một khách sạn bình thường đủ để chứng minh Hà Kiệt thật không xem hắn là người ngoài. Cảm thấy cao hứng nên ăn uống cũng vui vẻ hơn, càng làm cho Lý Dương thích thú. Khách sạn năm sao cũng chưa chắc bằng.
- Được, đi vào thôi!
Hà Kiệt khoát tay, dẫn đầu đoàn người đi vào. Người chủ trông thấy y thì lập tức bước lên tiếp đón. Hơn nữa còn sắp xếp cho mọi người một căn phòng sạch sẽ có điều hòa.
Món kho của quán ăn này thật ngon. Toàn bộ món ăn trên bàn đều được thanh toán hết. Cuối cùng, khi ra về thì Hà Kiệt được Ngô Độ dìu về. Ngoài ra người được dìu còn có Thường Thịnh.
Hà Kiệt thì không nói, khi uống rượu với Lý Dương, biểu hiện của Thường Thịnh rất tích cực. Ngô Độ vốn định giúp vui nhưng khi nhìn thấy Lý Dương uống một ly rượu mà vẫn không có thay đổi gì thì liền rút lui. Bằng không thì người hôm nay được dìu về còn có y.
Tại Minh Dương, một viên cảnh vệ gõ cửa phòng Hà lão. Sau khi báo cáo xong thì liền khom người cung kính bước ra.
Hà lão đang xem sách. Sau khi nghe viên cảnh vệ báo cáo xong thì thong thả đặt quyển sách xuống, nở một nụ cười.
- Hai đứa nhỏ này!
Một lát sau, Hà lão tiếp tục cầm lấy quyển sách, ánh mắt liếc qua nhưng không có tâm tư đọc, không biết là ông đang nghĩ cái gì.
Sáng sớm hôm sau, Lý Dương dậy thật sớm, đem nghiên mực mua được từ Quang Vinh bảo trai ra xem. Một nghiên mực lại bị cố ý tổn hại làm cho Lý Dương nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy kỳ lạ.
Đem nghiên mực phá đi chắc chắn là một cao thủ. Ít nhất là sau khi hắn ráp hai nửa nghiên mực lại cũng không tìm ra được dấu vết nào.
Trên nghiên mực còn có hình điêu khắc con rồng và con hổ. Mặc dù bị phá hoại nhưng bức điêu khắc vẫn không bị hư hao. Điều này thì người bình thường không thể làm được.
Mắt thường không nhìn thấy dấu vết niêm hợp nhưng dưới năng lực đặc biệt thì nó hiện ra rõ ràng vô cùng. Lý Dương gọi Lưu Cương đến, dùng lưỡi dao chậm rãi cạy dấu vết niêm hợp.
Cho dù niêm hợp nhưng chỉ cần tìm được khe hở thì tách ra cũng không khó. Chỉ trong chốc lát, Lưu Cương đã tách nghiên mực ra. Lý Dương mang hai khối nghiên mực đến bên hòn đá mài một chút. Quả nhiên như hắn phán đoán, hai khối nghiên mực này không phải cùng một loại.
Sau khi tách ra thì hình con rồng và con hổ cũng lộ ra ngoài. Lý Dương cẩn thận nhìn một hồi, ngoại trừ khả năng điêu khắc không tồi thì những cái khác đều không có gì đặc biệt. Điều này làm cho Lý Dương càng nghi hoặc hơn.
Tiếng chuông điện thoại di động đặt trên ghế sofa đột nhiên kêu lên. Lý Dương nhìn mãi vẫn không phát hiện được vấn đề, liền đem nghiên mực đặt sang một bên.
- Mao lão, chào buổi sáng!
Người gọi điện thoại là Mao lão. Từ lần trước đi Mật Vân, Lý Dương và Bạch Minh, Mao lão không hề liên lạc với nhau.
- Lý Dương, hôm nay cậu rảnh không?
Bên kia điện thoại vang đến giọng cười khoái trá của Mao lão.
- Rảnh nhưng mà có chuyện gì vậy?
Suy nghĩ một chút thấy hôm nay mình không bận gì, Lý Dương liền gật đầu.
- Có một chút chuyện. Tôi và Bạch Minh đều ở Phan Gia Viên. Nếu cậu rảnh thì cứ tới đây.
- Được, tôi lập tức xuất phát ngay. Chắc khoảng nửa tiếng nửa sẽ đến.
Lý Dương nhìn đồng hồ, lập tức đáp ứng ngay. Từ nơi này đi Phan Gia Viên cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Bên trong Phan Gia Viên có một đại viện lúc này có vẻ rất náo nhiệt. Toàn bộ người trong viện ước chừng hơn hai trăm người. Mặt khác còn có hai cái bàn giải thạch. Bạch Minh và Mao lão đều ở chỗ này. Đứng bên cạnh họ là ông chủ Ngưu.
- Tôi đã gọi cho Lý Dương. Lát nữa cậu ấy sẽ đến đây.
Mao lão tắt điện thoại, cười ha hả nói với Bạch Minh và Ngưu lão bản. Bạch Minh và Ngưu lão bản đều tỏ ra rất hưng phấn.
- Haha, Lý lão đệ hơn hẳn những người này. Dám ngang nhiên diễu võ ở đây, chẳng phải khi dễ người Bắc Kinh chúng ta không có ai sao?
Bạch Minh hưng phấn xoa tay. Mao lão và Ngưu lão bản đều gật đầu, hiển nhiên đồng ý với cách nói của Bạch Minh.
Ông chủ Ngưu và Bạch Minh tình cờ gặp nhau. Sau một lúc trao đổi Mao lão cũng không rời đi. Đài truyền hình trung ương còn có mấy tiết mục phải thu. Bên Phan Gia Viên còn có hai công ty mời ông đến hỗ trợ xem xét.
Đồng thời được mời đến còn có Bạch Minh. Bạch Minh và Mao lão hôm nay được mời đến chính là hỗ trợ kiểm tra. Không ngờ khi đến lại gặp sự việc náo nhiệt như vậy, liền đẩy công việc sang một bên, chạy đến góp vui.
Chuyện náo nhiệt hôm nay có quan hệ rất lớn đến đổ thạch. Bên Vân Nam đột nhiên cử đến đây một vài thương nhân đổ thạch, thuê một kho hàng lớn nhất của Phan Gia Viên, mở lôi đài đổ thạch, mời những người ham mê đổ thạch ở Bắc Kinh đến tham gia. Thời điểm mà Bạch Minh đến góp vui thì đã bước sang ngày thứ hai, nghe nói là ngày đầu tiên có rất nhiều người đến đổ thạch nhưng không một ai có thể thắng được bọn họ.
Cái gọi là lôi đài nhưng thật ra rất đơn giản. Tại đây có rất nhiều khối nguyên thạch, mỗi khối đều có niêm yết giá. Chỉ cần giải ra được Phỉ thúy cao hơn so với giá niêm yết thì người đó sẽ thắng. Không chỉ tặng cho người thắng khối Phỉ thúy đó mà còn tặng thêm một khoản tiền thưởng.
Ngược lại những người đến giải thạch không ai giải ra được Phỉ thúy cao hơn giá niêm yết. Như vậy họ sẽ trả một số tiền tương đương với giá niêm yết.
Phương thức lôi đài mới này lập tức thu hút rất nhiều người ham thích đổ thạch. Những người kinh doanh ngọc thạch của Phan Gia Viên cũng bị kích động. Ngưu lão bản có mặt tại đây và gặp đám người Bạch Minh cũng không có gì là lạ.
Từ sau khi biết Lý Dương, Mao lão và Bạch Minh đối với đổ thạch cũng có hứng thú. Nhìn thấy sự việc náo nhiệt như vậy thì lập tức lưu lại.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ