SIÊU CẤP HOÀNG KIM THỦ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: truyenfull.vn

Thân phận của Hà lão Tư Mã Lâm và Trương Ưng đều không có nói ra, Lý Dương há miệng định hỏi nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, bây giờ mà hỏi vấn đề này thì không tốt lắm, chờ hôm nào có cơ hội thì hỏi thử Trương Ưng một chút cũng được.

Chờ sau khi một đoàn sáu người đi vào trong phòng thì đại sảnh bắt đầu náo nhiệt trở lại, Trịnh Khải Đạt tiếp tục nói chuyện đổ thạch ở Trịnh Châu cho Trương Ưng, Tư Mã Lâm và Lý Dương đều mỉm cười nghe Trịnh Khải Đạt kể.

-Lý Dương!

Ngô Hiểu Lỵ vội vàng đi tới, lần này đi theo Ngô Hiểu Lỵ còn có hai người khác, hai người kia Lý Dương đều biết, đó là cha mẹ của Ngô Hiểu Lỵ, lúc ở sân bay Minh Dương hắn đã từng gặp qua.

-Lý Dương, xin chào, cảm ơn vì cậu đã đến!

Cha của Ngô Hiểu Lỵ chủ động nói chuyện với Lý Dương, sau khi chào hỏi Lý Dương xong thì ông mới chú ý tới những người ngồi bên cạnh Lý Dương.

-Ngô cục trưởng!

Tư Mã Lâm mỉm cười gật đầu chào cha cùa Ngô Hiểu Lỵ, Trịnh Khải Đạt thì trực tiếp đứng lên chào hỏi, từ điều này có thể thấy được thân phận và địa vị của ba người.

Cha của Ngô Hiểu Lỵ vội vàng bắt tay Trịnh Khải Đạt rồi nói:

-Trịnh tổng, Tư Mã tiên sinh, không ngờ là hai vị cũng đến, từ nãy tới giờ tôi quá bận nên không biết hai vị đã đến, thật xin lỗi!

-Không có gì, anh cứ làm việc của mình đi, chúng tôi ở đây chờ chúc thọ cho Lưu lão là được rồi!

Nói chuyện chính là Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt cũng không có tức giận vì bị giành nói.

-Trương quản lí, cảnh ơn ngài trong thời gian qua đã quan tâm cho con gái tôi, chúng tôi đang bận nên không thể ở đây lâu được, một hồi tôi sẽ đến uống với ngài vài chén!

-Không có gì, ngài bận thì cứ đi trước đi!

Trương Ưng cũng đứng lên nói, Lý Dương và Tư Mã Lâm chỉ có thể cùng đứng lên, trên thực tế là vừa rồi Lý Dương đã định đứng lên chào nhưng bị Tư Mã Lâm kính đáo kéo xuống.

-Lý Dương, đi gặp ông ngoại tôi nào!

Ngô Hiểu Lỵ nhỏ giọng với Lý Dương một câu, khuôn mặt có chút đỏ lên, Lý Dương nhìn cô một cái rồi mới từ từ đi theo cô.

Cha của Ngô Hiểu Lỵ tên là Ngô Lương Quốc, là phó cục trưởng cục công an Minh Dương, mấy ngày trước vừa mới được thăng lên chức này, ở độ tuổi này của hắn thì tiến lên thêm một bước nửa cũng không có vấn đề gì.

Ngô Lương Quốc sở dĩ tự mình đến tiếp Lý Dương chính là vì món quà tặng của hắn, khối Kê Huyết Thạch kia quả thật là rất quý giá, sau khi nghe Ngô Hiểu lỵ nói chuyện này hắn liền quyết định đẻ cho Lưu Tuyết Tùng quyết định việc này.

Đồng thời, hắn cũng không hiểu tại sao Lý Dương lại có thể tặng một món quà quý như vậy, hắn biết Lý Dương từng ở Thanh Đảo cứu con gái mình, cũng biết Lý Dương là cấp trên của Ngô Hiểu Lỵ, nhưng mà gia cảnh của Lý Dương lại không phải giàu có gì, không ngờ lại có thể tặng một món quà quý như vậy.

Vợ chồng Ngô Lương Quốc mang theo Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đi vào trong phòng, khi bước vào trong thì Lý Dương mới phát hiện ra căn phòng này kỳ thật rất lớn, bên trong có một cái bàn, ngoại trừ năm sáu ông cụ thì còn có một người trung niên và một người trẻ tuổi đang đứng ở đó.

Hà lão đang ngồi ở vị trí trung tâm, Lư lão thì ngồi ngay bên cạnh hắn, từ nét mặt có thể thấy được tâm trạng của Lưu Tuyết Tùng đang rất tốt.

Ngô Lương Quốc lặng lẽ đi tới trước mặt Lưu Tuyết Tùng rồi cúi xuống nói cái gì đó, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ thì đứng ở bên cạnh cánh cửa, một lát sau, Lưu Tuyết Tùng ngẩn đầu lên kinh ngạc nhìn Lý Dương, Hà lão ở bên cạnh cũng đang hứng thú đáng giá hắn.

Người trẻ tuổi đột nhiên đi tới trước mặt Ngô Hiểu Lỵ rồi hưng phấn nói:

-Hiểu Lỵ, vừa rồi mới nhắc tới em, không ngờ em đã tới!

-Nhắc tới tôi, nhắc tới tôi làm gì?

Ngô Hiểu Lỵ ngẩng đầu hỏi một câu, khuôn mặt không có biến hóa gì.

-Nói về việc em lả người thông minh nhất trong tốp bạn học, hơn nữa cũng chỉ có mình em là đậu vào đại học Thanh Hoa!

Người trẻ tuổi cười nói, Lý Dương ở bên cạnh khẻ gật đầu, người này là bạn học của Ngô Hiểu Lỵ, hơn nữa có thể xuất hiện ở đây cho thấy hắn có quan hệ rất gần với Lưu gia.

Nghĩ đến đây Lý Dương liền lặng lẽ lui về phía sau vài bước, Ngô Hiểu Lỵ bạn cũ nói chuyện hắn cũng không tiên ở đó nghe.

Nhưng mà hắn còn vừa lui lại thì cánh tay đã bị Ngô Hiểu Lỵ nhéo một cái, Ngô Hiểu lỵ nghi hoặc nhìn hắn rồi hỏi:

-Anh đi đâu?

Nhìn cảnh Ngô Hiểu Lỵ cầm cánh tay Lý Dương, đôi mắt của người trẻ tuổi kia hiện nên một tia âm tàn nhưng khuôn mặt thì vẫn tươi cười như cũ, hắn bước lên một bước rồi hỏi:

-Hiểu Lỵ, vị này là ai? Sao không giới thiệu một chút đi?

-Anh ta gọi Lý Dương, là dồng sự cũng là thủ trưởng của tôi, Lý Dương, đây là Thẩm Hạo, là bạn học từ tiểu học tới trung học của tôi, hiện tại đang làm việc ở tòa soạn báo, đang làm phòng viên!

Ngô Hiểu Lỵ cười giới thiệu, lúc giới thiệu cánh tay của cô vô tình quấn lấy tay Lý Dương, việc này không biết là do vô tình hay là cố ý nữa.

Sắc mặt Thẩm Hạo có chút cứng lại, khuôn mặt Lý Dương thì có chút nóng lên, nơi này còn có trưởng bối chứ không phải chỉ có hai người họ, hơn nữa cho dù chỉ có hai người thì Ngô Hiểu Lỵ cũng không nên làm như thế.

-Thì ra là Lý tiên sinh, Lý tiên sinh còn trẻ mà đã làm lãnh đạo, khẳng định là tốt nghiệp từ đại học hạng ưu rồi!

Thẩm Hạo cười có chút cứng ngắc, hắn tiến lên chủ động bắt tay với Lý Dương.

Lý Dương lắc đầu cười khổ, hắn nói:

-Tôi cũng không phải là học sinh tốt nghiệp ở trường hạng ưu gì cả, trường mà tôi học là trường đại học Minh Dương!

Lý Dương cảm giác mặt mình có chút nóng lên, động tác của Ngô Hiểu Lỵ quá mức mập mờ, nơi này lại có nhiều trưởng bối của Ngô Hiểu Lỵ như vậy, hơn nữa ngay cả cha mẹ của cô cũng ở đây, hiện tại mọi người lại đang nhìn về phía họ, đặc biệt là mẹ của Ngô Hiểu lỵ, hơn nữa ánh mắt của bà khi nhìn về phía này còn mang theo một chút không thể tin.

-Thì ra là vậy, anh hùng không hỏi xuất thân, Lý tiên sinh khẳng định là năng lực rất mạnh? Nếu không thì cũng không thể là cho Ngô Hiểu Lỵ kính trọng như vậy!

Khi nói Thãm Hạo còn liếc mắt nhìn Ngô Hiểu Lỵ một cái, khi nhìn tới cánh tay của Ngô Hiểu Lỵ đang quấn lấy tay của Lý Dương thì đôi mi của hắn có chút nhíu lại.

-Cũng không phải, năng lực của Hiểu Lỵ ở công ty mạnh hơn tôi nhiều!

Lý Dương lại cười khổ, cho dù là bằng cấp hay là năng lực thì Lý Dương cũng không thể so được với Ngp6 Hiểu Lỵ, nhưng mà nếu nói tới vận may thì không ai có thề thắng được hắn.

Thẩm Hạo có chút sững sốt với câu trả lời của Lý Dương, hắn quay đầu lại nhìn Ngô Hiểu Lỵ thì thấy cô đang há mồm định nói cái gì đó nhưng không nói ra được.

-Tôi hiểu rồi, là do Lý tiên sinh tiến vào công ty sớm nên là lão công thần của công ty, phải không?

Khuôn mặt của Thẩm Hạo có chút giãn ra, tính tình của Ngô Hiểu Lỵ hắn biết rất rõ, nếu như năng lực của Lý Dương mạnh hơn cô thì cô đã đứng ra nói rồi, Ngô Hiểu Lỵ không có phản bác lời nói của Lý Dương cho thấy Ngô Hiểu Lỵ đồng ý với câu nói này.

-Thật không dám đấu diếm, tôi và Ngô Hiểu Lỵ cùng lúc tiến vào công ty, chỉ là tôi may mắn nên mới làm lãnh đạo mà thôi!

Lý Dương lại cười khổ, một lát sau hắn mới mở miệng trả lời, ba vấn đề của người trẻ tuổi trước mặt này làm hắn rất xấu hổ.

-Thẩm Hạo, anh định phỏng vấn à? Sao lại hỏi nhiều như vậy?

Ngô Hiểu Lỵ có chút thẹn quá hóa giận, Thẩm Hạo thoạt nhìn rất nhiệt tình, nhưng câu hỏi nào của hắn cũng làm Lý Dương vô cùng xấu hổ, chỉ hỏi mấy câu đã làm Lý Dương lộ ra mọi thứ, không hỗ là phóng viên.

-Không, do hôm nay Lưu gia tổ chức mừng thọ nên mọi việc anh đã tạm gác lại, anh chỉ có chút tò mò mà thôi!

Thẩm Hạo cười một tiếng.

-Lý tiên sinh, tôi nghe nói công ty châu báu An Thị quản lý nhân viên vô cùng nghiêm khắc, tôi nhớ là Hiểu Lỵ chỉ mới tới công ty có vài tháng? Chỉ trong vài tháng mà Lý tiên sinh đã có thể lên làm lãnh đạo, khẳng định là anh có năng lực đặc biệt, hi vọng Lý tiên sinh thỏa mãn sự hiếu kỳ của tôi!

Nụ cười trên mặt Thẩm Hạo nhìn rất chân thành, chính vì vậy Lý Dương càng thêm xấu hổ, hắn quả thật là có năng lực đặc biệt, nhưng mà năng lực này với việc thăng chức không hề có liên quan gì, hơn nữa năng lực này cũng không thể nói ra.

-Thẩm Hạo, anh biến thành dài dòng như vậy từ khi nào thế? Lý Dương là đồng sự của tôi!

Giọng nói của Ngô Hiểu Lỵ có chút lạnh, khuôn mặt cũng đã rất khó nhìn, tình tình của Thẩm Hạo cô biết rất rõ, tên Thẩm Hạo này là tên chuyên dâm sau lưng người khác, Ngô Hiểu Lỵ có thể khẳng định Thẩm Hạo đã nhìn ra vấn đề của Lý Dương, hắn biết vấn đề này rất khó trả lời nên mới cố ý hỏi.

-Hiểu Lỵ, anh biết Lý tiên sinh là đồng sự của em, đây không phải là anh quan tâm em sao, anh chỉ muốn biết đồng sự của em là người như thế nào thôi, chẵng lẽ quan tâm cũng sai sao?

Thẩm Hạo ngẩng đầu lên, Ngô Hiểu Lỵ tức giận trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng không có phản bác lại, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nói thắng Thẩm Hạo, nếu tiếp tục nói thì không biết chừng Thẩm Hạo còn dùng chiêu khác để ngán chân hai người nữa đó chứ, hiện tại có nhiều trưởng bối ở đây như vậy, cô cũng không muốn làm Lý Dương khó xử.

Lý Dương liếc mắt nhìn họ một cái, ánh mắt hắn có chút tứ giận, Lý Dương cho dù có ngu hơn nữa thì cũng phát hiện ra Thẩm Hạo đang nhằm vào mình.

-Thẩm tiên sinh, kỳ thật không có gì không thể nói, tôi chỉ vì công ty tìm được vài khối nguyên liệu thôi

Lý Dương cười nói, Ngô Hiểu Lỵ kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Dương, sau đó cô cũng cười cười.

Lý Dương quả thật là vì công ty tìm được vài khối cao cấp nguyên liệu, nhưng mà thứ này đều là chuyện xảy ra sau này, thế nhưng trong trường họp không có ai xác nhận thì Lý Dương có nói ra cũng không sao, chỉ sợ là ngoài Trương Ưng thì cũng không còn ai để cho Thẩm Hạo xác nhận nữa.

Huống chi, Lý Dương vốn cũng không phải vì thứ này mà được đề bạc thăng chức, cho dù có người phát hiện hắn cũng có thể không thừa nhận.

Ngô Hiểu Lỵ lần đầu tiên phát hiện, Lý Dương thì ra cũng là một tên gian xảo.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi