SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Cao Thụ ngẩn người, điện thoại của anh ta bị cúp rồi?

Anh ta gọi điện thoại cho Lâm Vũ Chân, thế mà cô lại dám trực tiếp cúp máy luôn!

“Ý gì đây?”

Cao Thụ sốt ruột, gọi lại lân nữa, âm thanh vọng lại là tiếng nhắc nhở máy đã tắt, trái tim anh ta trùng xuống!

Linh cảm về điềm xấu nổi lên trong lòng anh ta!

“Chẳng lẽ người của Tập đoàn Lâm thị đã biết rồi sao?”

Sắc mặt Cao Thụ trắng bệch, vội vàng nói.

“Không thể nào!”

Triệu Toàn lắc đầu.

Chuyện ở khu mỏ quặng số tám, trừ anh ta ra thì chỉ có mấy công nhân ở đấy biết thôi, còn đối với mấy công nhân đó thì việc phát hiện một ngôi mộ dưới quặng mỏ là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.

Càng khỏi phải nói, nơi đó còn rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng hầm mỏ bị sụp, nhưng biết là vậy thì bọn họ vẫn dám đi, càng không ngờ trong đó sẽ có thứ tốt.

Người Tập đoàn Lâm thị vừa tới thành phố Tây Sơn không được bao lâu, chắc chắn không thể biết được.

“Cô ta không nhận sao?”

“Cúp máy, bây giờ thì tắt luôn rồi” Cao Thụ nói: “E rằng cô ta cố ý ra oai phủ đầu, đáp trả chuyện lần trước tôi làm”

“Chắc là vậy rồi” Không biết Triệu Toàn đang an ủi chính mình, hay là đang an ủi Cao Thụ.

“Sáng sớm ngày mai, chúng ta đi tìm bọn họ ngay lập tức, không cần biết thế nào, nhất định phải lấy được khu mỏ quặng số tám về tay, nếu không thì chúng ta phải chết là cái chắc!”

Bây giờ không phải là thời điểm để đấu đầu với Tập đoàn Lâm thị.

Đối với Tập đoàn Lâm thị mà nói, đó chỉ là một khu mỏ quặng, chỉ là một chỗ để kiếm tiền mà thôi, nhưng với chúng †a mà nói thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, ít nhất nó có thể giữ tính mạng cho chúng ta!

Cao Thụ cũng chỉ có thể gật đầu.

Làm sao anh ta biết được chuyện sẽ phát triển đến mức này chứ, trước đó, anh ta còn có thể lên mặt huênh hoang trước Tập đoàn Lâm thị, nhưng bây giờ anh ta lại phải cúi đầu, xin bọn họ để lấy lại khu mỏ quặng số tám.

Đêm đó, rất khó để trôi qua.

Cao Thụ và Triệu Toàn không thể nào ngủ nổi.

Vốn dĩ hai người vô cùng phấn khích, nhưng lúc này trong lòng tràn đầy thấp thỏm, bất an.

Trong hai ngày tới đây, người của Quách Mãnh sẽ tới lấy đồ, nếu như bọn họ không thể giao đồ ra thì nhất định sẽ chết, hạng người như Quách Mãnh chắc chắn sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội giải thích nào.

Ra tay một cái là muốn mạng của họ luôn!

Quả thực đêm đó rất gian nan, Giang Ninh vô cùng thán phục sự thay đổi của Lâm Vũ Chân, khiến anh không tài nào ngủ được.

“Vợ à, em nghĩ chúng ta sinh mấy đứa thì tốt?”

Ngón tay Giang Ninh nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại: “Mẹ từng nhắc rồi đó, ít nhất phải một trai một gái, con trai thì giống anh, còn con gái… Cũng phải giống anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi