SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Anh điên à!” Anh quát mạnh: “Ai cho anh vào đó!” Hoa Sinh đám người đột nhiên giật mình, họ không ngờ Giang Ninh sẽ tức giận như vậy.

“Nếu mọi người chết, gia đình của mọi người sẽ làm sao bây giờ? Mấy người không có đầu óc sao! Một đám người lớn đầu rồi mà còn kích động đến vậy sao!” Giang Ninh măng: “Nếu các người chết, tôi phải làm để giải thích cho gia đình các người?” Anh nhìn Hoa Sinh với vẻ mặt nghiêm nghị, anh nhìn Hoa Sinh và những người khác, đầu tiên anh bị sốc, và sau đó mắt anh trở nên đỏ hoe.

Họ không biết rằng Giang Ninh đang quan tâm đ ến họ và lo lắng rằng điều gì đó sẽ xảy ra với họ.

Vì vậy, ngay từ đầu họ đã không được phép vào, và thậm chí họ còn được yêu cầu lấp mỏ, vì anh không muốn ai đó vào rồi xảy ra tai nạn.

Nhưng bọn họ lại lẻn vào sau lưng Giang Ninh.

“Anh Giang…” Hoa Sinh cười khúc khích và thành thật nói: “Chúng tôi không sao cả”

“Không sao hả?” Giang Ninh giọng nói càng lớn: “Mẹ kiếp, thế đến lúc xảy ra chuyện rồi, các người còn có thể đứng ở chỗ này sao?”

“Tôi đã nói, mọi chuyện không quan trọng như thế nào phải không? Tính mạng con người mới là quan trọng, anh không nghe lời sao?” Anh thực sự rất tức giận.

Quyển sách võ thuật đó quả thực rất quan trọng, thậm chí có vị sư phụ đã mất gần hai thập kỷ để điều khiển cổng ẩn chỉ để lấy hết các trang của quyển sách đó.

Tâm quan trọng của quyển sách đó là điều hiển nhiên.

Nhưng trong mắt Giang Ninh, thứ quý giá nhất trên đời chính là sinh mệnh.

Đặc biệt là những con người bình thường và vô tội nhất này, một mình họ là trụ cột của cả gia đình. Họ là chồng của ai đó, bố của ai đó, con của ai đó!

Nếu họ chết, cả gia đình sẽ sụp đổi “Đàn ông đôi khi sống, không phải chỉ vì bản thân, anh phải nhớ rõ câu này cho tôi.” Giang Ninh liếc nhìn mọi người, nghiêm túc nói.

“Đúng vậy, anh Giang, chúng tôi biết răng sẽ ghi nhớ trong lòng” Ai đó nói, với đôi mắt đỏ hoe, nhưng mỉm cười: “Anh và cô Lâm đã giúp tôi rất nhiều, và chỉ có điều này chúng tôi mới có thể làm được cho hai người” Hoa Sinh cẩn thận lấy ra một chiếc hộp từ trên tay và nói: “Chúng tôi đã đến nơi đó, và sau đó chúng tôi tìm thấy một mỏ khác. Đi vòng quanh sẽ an toàn hơn nhiều. Có nền tảng như vậy nền chúng tôi mới vào. Anh Giang thực sự không phải lo lắng.”

“Chúng tôi cũng rất sợ chết!”

Giang Ninh nhìn mấy người thở dài một hơi.

Anh biết nói cái gì nữa cũng vô dụng, chỉ cần là anh muốn, cho dù bọn họ không chắc chắn, bọn họ nhất định sẽ cố gắng hết sức vào mỏ lấy ra cho chính mình.

Người tốt có nên được đền đáp không?

Nhưng anh, sao được gọi là người tốt chứ, anh cũng chỉ làm một số việc vặt vãnh.

Nhưng trong mắt Hoa Sinh và những người khác, đó là một ân huệ lớn lao!

“Anh Giang có thể yên tâm, sau này chúng tôi sẽ không bốc đồng như vậy nữa. Mọi người sẽ làm tốt công việc ở khu vực khai thác số tám và phát triển thành phố Tây Sơn. Chúng tôi sẽ không bao giờ coi rẻ tính mạng đâu”

“Được, anh Giang, anh đừng tức giận, thứ này … cho anh” Hoa Sinh đi tới, vẫn là lo lắng Giang Ninh sẽ tức giận.

Giang Ninh không biết nên nói cái gì.

Nhìn vào đôi mắt giản dị và chân thành này, anh càng cảm thấy mình thật xứng đáng để bảo vệ đất nước, bảo vệ những con người bình thường này trong nhiều năm như vậy.

“Cảm ơn tất cả mọi người.” Giang Ninh nói.

Anh không nói thêm lời nào nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi