SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Khi tin tức lan truyền, mọi người ở một số công ty lớn cảm thấy Lâm Thị đang gặp khó khăn, họ không có kinh nghiệm trong ngành và thậm chí có thể họ không biết mình đang rơi vào cuộc khủng hoảng nào.

Khi Mạc Bắc nhận được tin tức, anh ta đã bật cười đến ba lần.

“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Vô cùng ngu ngốc!” Anh ta lạnh lùng nói: “Không đầy ba ngày nữa, hàng tồn kho của Lâm Thị có thể khiến kho hàng của họ vỡ tung. Lúc này, họ sẽ tăng sản lượng mà không giảm sản lượng. Bọn họ đúng là dân ngoài ngành.”

Anh ta tự mình ra tay với một người là dân ngoài ngành, anh ta đột nhiên cảm thấy mình có chút tàn nhãn.

Lâm Thị rõ ràng không hiểu việc kinh doanh này. Dù Giang Ninh có quyết định gì đi chăng nữa thì đó cũng là cách tiếp cận của một dân ngoài ngành, và anh gần như đã bị đẩy vào chỗ chết.

Mạc Bắc chưa bao giờ thấy một người ngu ngốc như vậy.

“Tổng giám đốc Mạc, có vẻ như chúng ta đã dùng dao giết lợn để giết một con ngan rồi…

Trình Phàm khịt mũi: “Anh không biết sao, bên Lâm Thị, một số nhân viên đã lẻn trở lại, họ lo lắng rằng bên đó nếu sụp đổ, họ sẽ không có nơi nào để kiếm sống”

“Trở lại thành phố Đồng Sơn sao?” Mạc Bắc khinh thường nói: “Chúng ta không cần loại công nhân này, cho bọn họ chết đói cả đi!”

“Đó là điều đương nhiên. Tôi đã phát lệnh rồi. Không một công nhân nào từ thành phố Tây Sơn về mà được nhận lại vào làm” Trình Phàm nóng lòng muốn ngay lập tức nhìn Giang Ninh chết, quỳ xuống trước mặt anh ta và hối hận.

“Vậy thì Giang Ninh vẫn bị thực lực của chúng ta lấn át, người ta quảng cáo rầm rộ, nói rằng anh ta muốn đổi đại lý.

Anh ta thậm chí còn không có doanh số bán hàng ở khu vực.

Tây Bắc của chúng ta. Anh ta muốn đổi cái gì chứ?” Nhìn thấy quảng cáo đó, anh ta càng thấy rõ Giang Ninh là người ngoài ngành.

Ngoài việc không hiểu mô hình kinh doanh của ngành khoáng sản, và ngay cả cách kinh doanh, làm thế nào Lâm Thị có thể có một người ngu ngốc như vậy.

Mạc Bắc đã đứng dậy.

Anh ta biết rằng mình đã thắng, hiện tại chỉ cần đợi hai ngày nữa thôi, đã đến lúc thu hoạch thắng lợi rồi.

“Mọi người chú ý theo dõi. Đến lúc gặt hái thành quả chiến thắng, đừng để người khác dẫn trước.” Mạc Bắc nhẹ giọng nói: “Khi nào Lâm Thị sụp xuống, tôi sẽ để Giang Ninh đến quỳ trước mặt anh xin lỗi”

“Cảm ơn anh Mạc!” Trình Phàm hào hứng nói.

Mạc Bắc không nói thêm nữa, hình như anh ta đã nhìn thấy mỏ hoang ẩn nấp ở khu khai thác số tám ở thành phố Tây Sơn đang tự vẫy tay chào mình.

Chỉ cần anh ta kiếm được mỏ hoang dã này, thì đó là một khoản lãi lớn!

Loại chuyện tốt này, anh ta đương nhiên phải báo cáo lên gia tộc, tương lai vị trí trưởng họ Mạc đã năm chắc trong tay anh ta.

Gia tộc họ Mạc!

Hoạt động ở thành phố Đồng Sơn đã ba đời, có thể nói đã thấy đủ loại sóng to gió lớn, có thể chiếm được một chỗ ở đây khiến bọn họ có chút kiêu ngạo.

Lúc này, Mạc Thừa Lâm, người đứng đầu nhà họ Mạc đang có tâm trạng rất tốt.

Ông ta đã nghĩ đến việc nghỉ hưu và truyền lại chức trưởng họ của gia tộc họ Mạc cho con trai mình là Mạc Bắc.

Đối với Mạc Bắc ông ta rất yên tâm, qua bao nhiêu năm khảo nghiệm cũng không làm cho ông ta thất vọng, bây giờ lại thêm một cái mỏ hoang cho nhà họ Mạc, loại năng lực này đủ để làm người đứng đầu gia tộc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi