SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Giang Ninh nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Mẹ vợ này bây giờ càng ngày càng thời thượng, đã học được cách xem danh sách bạn bè, trạng thái đầu tiên này là đang tự khen ngợi bản thân.

Anh có thể làm cho Tô Mai bị khinh bỉ sao?

“Ông chủ than đá sao, vậy thì rất giỏi” Giang Ninh nói: “Có lẽ là ở phía Tây Bắc bên kia, nghe nói ông chủ khoáng sản ở bên kia mỗi một người đều có giá trị bản thân hơn chục tỷ nhân dân tệ.”

Tô Mai nhìn anh không nói gì.

Không phải bà không biết Giang Ninh có nhiều tiền, hơn ngàn tỷ tính là gì chứ, không phải chỉ bằng một tấm thẻ đen ở trên người Giang Ninh sao.

Nhưng bà không nói, lấy tiền ra so thì có ích lợi gì chứ, chỉ với quy mô của Lâm Thị thì giá trị thị trường cũng không chỉ hơn ngàn tỷ.

“Mẹ, bạn học cũ này của mẹ còn đặc biệt gửi tin nhắn cho mẹ nói rằng đã đặt chỗ nên muốn mời mẹ tham gia”

“Không đi” Tô Mai nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp xóa tin nhắn.

Bà không muốn tới đó để bị khinh bỉ.

“Mẹ không đi đoán chừng bà ấy sẽ mời ba đi, người phụ nữ này…”

Giang Ninh lật xem tài liệu một lượt không nhịn được gật đầu: “Có vẻ như được chăm sóc rất tốt nên nhìn không giống như người đã sắp năm mươi tuổi Tô Mai nghe xong lập tức giật điện thoại di động rồi mở hình ra xem, càng xem càng cảm thấy không vui.

Như vậy sao có thể được chứ?

Nếu như thực sự để cho Lâm Văn đi, người phụ nữ thối tha kia không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó!

Năm đó bà ta còn muốn theo đuổi Lâm Văn để Lâm Văn bỏ mình, thực sự là không biết xấu hổi!

“Giang Ninh, vậy con nói xem mẹ có nên đi hay không?”

“Đi Giang Ninh nói: “Đương nhiên phải đi, không chỉ phải đi mà còn phải tới đó thật xinh đẹp để những người bạn học kia nhìn thấy bây giờ mẹ sống tốt như thế nào, làm cho họ ghen tị với mẹ!”

“Vừa đúng lúc con cũng có mấy người bạn rất quen thuộc ở Tây Bắc, con đưa mẹ đi tiện thể cũng đi thu hoạch hoa quả ở trong vườn, lúc về đưa cho bà ngoại và những người khác ăn” Tô Mai do dự.

“Cả nhà bà ngoại đều chưa từng được ăn hoa quả của Tây Bắc, mẹ không hái một ít để cho họ ăn thử sao? Đoán chừng ba rất muốn đi…”

“Ông ấy đi cái rằm! Mẹ đi!”

Tô Mai đứng dậy.

Cuộc đời này có mấy lần họp mặt thì đi mấy lần để người khác nhìn thấy bà không sống một cuộc sống tồi tệ giống như là họ nói.

Tô Mai không phải là người thích ganh đua càng không phải là người thích khoe khoang, nhưng cũng không phải là người có thể để người khác tùy ý bắt nạt mà còn không lên tiếng!

“Anh ba” Tô Mai lập tức gọi điện thoại: “Chiều nay anh tới nhà đón tôi, tôi muốn đi làm tóc, anh hỏi mẹ anh xem có muốn đi dạo phố mua quần áo với tôi hay không” Sau khi để điện thoại xuống Tô Mai nhìn Giang Ninh nói.

“Đời này mẹ không tranh đua bất cứ thứ gì cũng không muốn được người khác xem trọng, họ khinh thường mẹ và ba con, thậm chí chế giễu ba mẹ, mẹ vẫn có thể nhịn được”

“Nhưng mà” Tô Mai khit mũi, giọng điệu trở nên nặng hơn một chút: “Mẹ chỉ có một đứa con gái và một đứa con rể, mẹ không thể chịu được khi có ai đó nói xấu hai đứa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi