SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

Nam Bá Thiên vẫn nằm ở đ, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không thèm để ý chút nào tới những chuyện Phương Mật nói.

Giống như đến cấp bậc này của ông ta, cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần nghĩ hưởng thụ cuộc sống thật tốt, những chuyện khác, tất cả đều để đàn em đi xử lý là được.

“Lại dùng chút lực” Nam Bá Thiên híp mắt, ý cười đầy mặt, rất hưởng thụ.

Mấy cô gái lập tức thêm chút lực, lại cẩn thận từng li từng tí mà nhìn Nam Bá Thiên, thấy trên mặt ông ta không có biểu cảm không thoải mái, thì âm thầm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phương Mật ra khỏi biệt thự Nam Môn, ngoài cửa đã có mấy người chờ.

“Anh Phương.”

Mấy người đồng thanh gọi.

Phương Mật gật đầu, sắc mặt có chút cổ quái, u ám lại mang theo nghỉ hoặc.

“Đại ca có chút không giống với quá khứ” Phương Mật nói: “Luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng không nói ra được.”

Anh ta luôn cảm thấy, Nam Bá Thiên ngồi đối diện mình, cho anh ta chút cảm giác khác lạ, nhưng lại không phát hiện được điểm khác thường rõ ràng nào.

Anh ta theo Nam Bá Thiên vài chục năm, có thể nói là từ lúc Nam Bá Thiên đánh chiếm Nam Đảo, anh ta đã đi theo.

Mấy năm nay, Nam Đảo vẫn luôn phát triển, Nam Bá Thiên bước lên thời kỳ hưng thịnh thế nào, anh ta biết rõ nhất.

Chỉ là hiện tại Nam Bá Thiên già rồi, mà Phương Mật anh †a thì vẫn còn là thanh niên trai tráng!

“Anh Phương, hiện tại đại ca không màng thế sự, dường như cũng không quản, lần này bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ rồi, anh ấy cũng không nói gì” Một đàn em cũng bất bình.

Thời gian bọn họ theo Phương Mật không ngắn, nhưng chưa từng thấy có ai dám gây chuyện ở Nam Đảo.

Năm đó Nam Bá Thiên mạnh cỡ nào?

Cho dù là thế gia vọng tộc ở phương bắc tới, cũng phải khúm núm, hiện tại lớn tuổi rồi, nhưng ngày càng thêm yếu ớt, ngày càng nhát gan sợ phiền phức, chỉ thích hưởng lạc.

“Người đã già, biết mình không có bao nhiêu thời gian có thể sống, không cố gắng hưởng thụ cuộc sống, thì còn làm gì?”

Phương Mật hừ một tiếng, hơi híp mắt: “Nam Đảo này, đều của một mình ông ta, còn có giang sơn nào cần chiếm sao?”

“Anh Phương, mọi người đều đi theo anh” Mấy tên đàn em nhìn lẫn nhau, ý vị sâu xa nói.

Phương Mật cũng nhìn họ, không nói gì, chỉ là gật đầu, mọi người có ý gì, trong lòng anh ta hiểu rõ.

Có người tuổi càng lớn sẽ ngày càng sợ, mà có người tuổi càng lớn sẽ ngày càng bốc đồng, ngày càng có dã tâm!

Phương Mật, chính là người như vậy.

Qua nhiều năm như vậy, Nam Bá Thiên có thể có cái địa vị này ngày hôm nay, công lao của Phương Mật rất lớn!

Toàn bộ trong vòng tròn Nam Đảo, có ít nhất phân nửa là thuộc về Phương Mật.

Nhưng kết quả thì sao?

Nam Bá Thiên cho anh ta cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi