SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Chị ơi, buổi tối muốn ngủ với chị” Chuyện xảy ra ban ngày khiến cô ta có chút sợ hãi.

Cô ta không dám ngủ một mình, và không thể để anh Cẩu ngủ với cô ta, theo sát bảo vệ cô ta.

Điều đó không thích hợp.

Lâm Vũ Chân Thâm võ võ giường chỉ vị trí dưới chân Tô Vân: “Đây là chỗ anh rể em ngủ, tôi ngủ bên kia. Em ngủ ở nơi nào?”

“Em có thể ngủ trên sàn nhà, nếu không, chúng ta hãy ngủ cùng nhau, anh rể ở giữa và em ở mép giường, em rất gầy và không thể chiếm nhiều diện tích” Lâm Vũ Chân duõi ngón tay ra chọc Tô Vân: “Em nghĩ như thế nào!”

Còn muốn leo lên giường của mình!

Nếu như Giang Ninh nghe được lời này, e rằng sẽ hiểu lầm, cho rằng Tô Vân cô gái này có tâm tư gì đối với anh.

Cô lén lút liếc mắt ra ngoài, Giang Ninh đang cùng anh Cẩu đang nói chuyện, nhưng không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nhanh chóng rời giường, nhón gót, đóng cửa lại, vỗ vỗ ngực.

“Cô gái, em đã là người lớn rồi, không biết xấu hổ nói như vậy, người khác nghe được không hay!”

Lâm Vũ Chân Thâm khiển trách: “Ngủ bên cạnh chị, là chồng của chị!”

“Hừ, ai định giật chồng chọ! Em sợ ngủ một mình!”

Tô Vân và Lâm Vũ Chân thực sự náo loạn lên.

Giao Giang Ninh cho cô ta, ngoài Lâm Vũ Chân ra, không ai có thể điều khiển một người đàn ông như vậy.

Lúc đó.

Trong phòng khách, Giang Ninh đang ngồi ở nơi đó, và anh Cẩu đang nói về tình hình gần đây.

“Đây, chắc hơn trăm. Gần khách sạn. Tôi đoán, lúc này sẽ âm thầm vào khách sạn vào lúc này” Anh Cẩu nhẹ nhàng nói: “Đại ca, anh không thể phá vỡ tuần trăng mật của mình với chị dâu, nếu không hãy để chúng tôi…

“Không, tôi tới.”

Trong mắt Giang Ninh lóe lên một tia ý vị sâu xa.

Lúc này ở dưới lầu!

“Vùt “Vùt”

“Vùt” Những bóng người dày đặc nhanh chóng tràn ra từ bốn phương tám hướng rồi đánh bọc sườn khách sạn mà Giang Ninh đang ở.

Mưa đập vào áo mưa của họ phát ra tiếng răng rắc, qua ánh đèn mờ ảo có thể nhìn thấy trên tay những người này đều cầm vũ khí.

“Lộc cộc! Lộc cộc!”

Đôi giày da của Phương Mật giãm lên trên bậc thang, một hạt mưa bỗng nhiên rơi xuống.

Anh ta vén chiếc mũ áo mưa lên để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.

“Anh Phương cả bốn người đều ở trong phòng, tận diệt hết sao?”

Đàn em âm lãnh nói.

“Đàn ông thì giết, phụ nữ…”

Anh ta híp mắt: “Để cho các anh em sảng khoái, khách sạn này có đẳng cấp cao nên giường hẳn là rất thoải mái”

“Hahaha, cảm ơn anh Phương!”

Nhóm người đông nghìn nghịt nhanh chóng leo lên cầu thang chạy thẳng về phía căn phòng của Giang Ninh với khí thế hung hãn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi