SIÊU CẤP PHÚ NHỊ ĐẠI

“Tất cả mọi thứ ở Nam Đảo này, vẫn không đủ sao?”

Có một giọng nói trong số họ vang lên: “Tham lam là không tốt đâu”

“Ha ha” Nam Bá Thiên không chút sợ hãi, liết này, đáng lẽ ra là do tôi nói với các ngư: “Việc không có bất kỳ lợi ích nào thì tôi không muốn làm” Ông ta không hề khách sáo.

“Tuỳ tiện đắc tội với một cao thủ ít nhất cũng là cấp bậc thầy, tôi không có ngốc như vậy, hơn nữa, giữa tôi với Giang Ninh, không có bao nhiêu hiềm khích, không đến nổi vì các người, mà tôi phải liều mạng của mình chứ?”

Nam Bá Thiên ngồi trở lại chỗ của mình, sắc mặt lạnh lùng.

Nói xong, ông ta không nói nữa, chờ đợi những vị sứ giả của môn phái ẩn danh này cho mình một câu trả lời hài lòng.

“Nếu là một vị trí trong dòng dõi danh giá quyền thế ở miền Bắc thì sao?”

Nhìn anh ta: “Câu nói Nam Bá Thiên vẫn không có chút đả động.

“Hơn nữa, đó là vị trí của gia tộc giàu có đỉnh cao!”

Nói đến đây, ánh mắt của Nam Bá Thiên bỗng co rụt lại.’’

Ông ta đã nắm chắc Nam Đảo này rất nhiều năm, những thứ có thể có được anh cũng đã có được rồi.

Tiền của, địa vị, cái gì ông ta cũng có. Bây giờ ông ta chỉ còn thiếu thân phận và quyền lợi.

Mà nếu như muốn có những thứ này thì chỉ có thể đi đến phương Bắc.

Những gia tộc quyền thế ở phía Bắc, cho dù bọn họ là gia tộc quyền thế thì Nam Bá Thiên cũng không vừa mắt.

Điều ông ta muốn chính là vị trí của nhà giàu sang quyền thế nhất.

Nếu như ngồi trên địa vị nhà giàu sang quyền thế bậc nhất giống như nhà họ Bàng trước kia thì mới là sức mạn thật sự.

“Ông chắc chắn không?”

Nam Bá Thiên liếc nhìn người đang nói chuyện: “Đây là ý của ông hay là ý của người khác? Ông có thể giải quyết được sao?”

Nam Bá Thiên biết người chủ thượng cầm đầu của cánh cửa bí ẩn kia.

Một người như thế, nếu như nói ra những lời như vậy thì đương nhiên sẽ giữ lời.

“Đương nhiên là ý của chủ thượng, vẫn là Ngũ Bế Ý Già Ái Nhị?”

Trịnh Càn Khôn, sứ giả thứ tư nói thản nhiên: “Tôi thân là sứ giả chính là thay mặt chủ thượng, chẳng lẽ tôi còn phải lừa gạt ông?”

Nam Bá Thiên cười: “Không phải như vậy”

“Nếu như đã là ý của chủ thượng, vậy Nam Bá Thiên tôi cũng không thể không cho cái người ở cánh cửa bí ẩn đó thể diện” Ông ta nheo mắt lại rối quay đầu nhìn Phương Mật: “Mà giao ông ta cho các ông.”

Ông ta vừa nói xong, sứ giả thứ tám Truy Mệnh lập tức tiến lên phía trước. Bàn tay ông ta vừa mới bóp lên cổ Phương Mật, ép ông ta phải há miệng rồi nhân tiện nhét một viên thuốc màu đen vào trong.

“Khụ khụ khụ!”

Hai tay Phương Mật bưng cổ họng mình, vô cùng hoảng Sợ.

“Ông cho tôi ăn cái gì vậy?”

Ông ta luồn ngón tay vào trong cổ họng mình muốn để mình nôn và móc viên thuốc đó ra, nhưng ông ta chỉ nôn khan mấy tiếng chứ không có gì ra cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi